Mời các thành viên @Tiền Bình Ngư Ông
@Ngọc Trâm
@Dâu Tây
@Ham Hố
@Xiao Bei
@Hoa Tiên
@Xèo Xèo
vào tham gia kiểm tra đầu vào.
Mời các bạn trả lời các câu hỏi sau:
Phần 1: Trắc nghiệm thông tin
1. Bạn biết tiếng Trung chứ?
A. Không
B. Có
2. Bạn đã từng dịch, edit truyện chưa?
A: Rồi => Đến câu 3
B: Chưa => Đến câu 4
3. Bạn từng dịch thể loại nào trong 2 thể loại dưới đây (Có thể chọn nhiều đáp án)?
A: Ngôn tình
B: Lịch Sử Quân Sự
C: Chưa từng thử sức với 2 loại trên
4.Bạn biết dùng phần mềm Quick Translator (QT) không?
A: Có
B: Không
5. Khóa này bạn muốn luyện dịch thể loại nào?
A: Ngôn tình
B: Lịch sử Quân sự
B: Tự luận
Mời bạn dịch thử đoạn text sau, sử dụng tất cả những công cụ mà bạn có.
Vui lòng cho biết thêm thời gian bạn cần để hoàn thành bản dịch đó.
Thời hạn trả bài là 17h ngày 24/01/2016, ngay tại topic này.
Do trong số thành viên đăng ký số người có nguyện vọng luyện dịch ngôn tình chiếm tỉ lệ áp đảo, nên cần phân loại để phân lớp cho hợp lý.
Thành viên nộp bài
Thân ái
Chu Tước viện chủ
Vivian Nhinhi
@Ngọc Trâm
@Dâu Tây
@Ham Hố
@Xiao Bei
@Hoa Tiên
@Xèo Xèo
vào tham gia kiểm tra đầu vào.
Mời các bạn trả lời các câu hỏi sau:
Phần 1: Trắc nghiệm thông tin
1. Bạn biết tiếng Trung chứ?
A. Không
B. Có
2. Bạn đã từng dịch, edit truyện chưa?
A: Rồi => Đến câu 3
B: Chưa => Đến câu 4
3. Bạn từng dịch thể loại nào trong 2 thể loại dưới đây (Có thể chọn nhiều đáp án)?
A: Ngôn tình
B: Lịch Sử Quân Sự
C: Chưa từng thử sức với 2 loại trên
4.Bạn biết dùng phần mềm Quick Translator (QT) không?
A: Có
B: Không
5. Khóa này bạn muốn luyện dịch thể loại nào?
A: Ngôn tình
B: Lịch sử Quân sự
B: Tự luận
Mời bạn dịch thử đoạn text sau, sử dụng tất cả những công cụ mà bạn có.
Vui lòng cho biết thêm thời gian bạn cần để hoàn thành bản dịch đó.
Thời hạn trả bài là 17h ngày 24/01/2016, ngay tại topic này.
Code:
上官锦华脚下轻动,白衫轻摆,姿态优美地落于对面屋檐,左手抱着昏睡的孩童,神情平静,与上官敏华的惶惶不安形成强烈对比。
上官敏华强迫自己镇定下来,可是,又怎么能够,儿子的脖子就在对方的指头间上,她心急得几乎要落下眼泪,握着章春潮的手都在发抖。
“大公子,你想怎么样?”为兄送你回宫。”
“好,”上官敏华不假思索地同意,“把成成给我,我就跟你回去。”
上官锦华手一松,呼呼而睡的孩子凌空向土石板掉去,上官敏华惊骇得心肝俱裂,若不是章春潮紧搂住她的腰,她已随着孩子的下坠跳下去。
孩子在落地近寸许之时,人影出动,如惊鸿飘影,掠过不开花的地面,将孩子重又送回到上官锦华的手中。
无双公子神采依然飘逸,丝毫看不出他的心肠狠厉如斯。
“你想怎么样,你到底想怎么样?”上官敏华几乎要疯了。这个时候,哪怕是恶魔要跟她做交易,她也会答应的。
“叫他自废武功。”
这样的要求,上官敏华回过头,用眼神苦苦哀求章春潮,后者冷笑。上官敏华明白最后的结局会是怎么样,她死心地闭上眼,推开章春潮,不顾脚下是滑溜的青琉璃瓦,毅然向前走动两步,一边掉眼泪,从背上取下弩弓,一边咬唇压抑自己柔弱,举臂令铁箭瞄准上官锦华的方向。
章春潮笑起来。道:“这才是上官家生人!”
笑声未歇,这艳丽男子长空飞出。顿时,庭院下面暗箭重重,他一重高过一重,在四面埋伏的死地之中,伺机杀人。
Thành viên nộp bài
Thượng Quan Cẩm Hoa di chuyển nhẹ nhàng, áo trắng khẽ lay, t.ư thế ưu mĩ hạ xuống mái hiên phía đối diện. Tay trái nàng ôm một đứa trẻ đang mê man ngủ, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa đang hoảng loạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nhưng làm sao có thể. Nhìn cổ của con trai đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng run rẩy.
"Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung."
"Được" Thượng Quan Mẫn Hoa không cần suy nghĩ nói, "Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ trở về với ngươi."
Thượng Quan Cẩm Hoa khẽ buông tay, hài tử đang ngủ bay bổng lên không, hướng phiến đá rơi xuống vù vù. Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tê liệt tâm can, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo của nàng, nàng đã nhảy xuống theo hài tử.
Tại thời điểm hài tử rơi xuống cách mặt đất gần một tấc, bóng người xuất động tựa như phiêu ảnh Kinh Hồng khẽ xẹt qua mặt đất khô cằn, một lần nữa đem hài tử trở về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Thần thái của Vô Song công tử vẫn phiêu dật như cũ, không thể mảy may nhận ra tâm địa của hắn ngoan độc đến thế.
"Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Mẫn Hoa dường như muốn phát điên. Trong lúc này, cho dù ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch, nàng cũng sẽ đáp ứng.
"Bảo hắn tự phế võ công."
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, nhưng hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra. Nàng cũng không hề để tâm dưới chân là những thanh ngói lưu ly trơn trượt, không chút do dự tiến về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi đè nén cảm xúc mềm yếu của bản thân, cử động cánh tay giơ mũi tên nhắm về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: "Đây mới chính là người của gia đình Thượng Quan!"
Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ bay lên trời cao. Lập tức, bên dưới đình viện bay vọt ra những ám tiễn trùng điệp, trong khi mai phục tứ phía ở bên dưới chờ thời cơ giết người, y lại bay cao càng cao hơn.
Thượng Quan Mẫn Hoa buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nhưng làm sao có thể. Nhìn cổ của con trai đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng run rẩy.
"Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung."
"Được" Thượng Quan Mẫn Hoa không cần suy nghĩ nói, "Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ trở về với ngươi."
Thượng Quan Cẩm Hoa khẽ buông tay, hài tử đang ngủ bay bổng lên không, hướng phiến đá rơi xuống vù vù. Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tê liệt tâm can, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo của nàng, nàng đã nhảy xuống theo hài tử.
Tại thời điểm hài tử rơi xuống cách mặt đất gần một tấc, bóng người xuất động tựa như phiêu ảnh Kinh Hồng khẽ xẹt qua mặt đất khô cằn, một lần nữa đem hài tử trở về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Thần thái của Vô Song công tử vẫn phiêu dật như cũ, không thể mảy may nhận ra tâm địa của hắn ngoan độc đến thế.
"Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Mẫn Hoa dường như muốn phát điên. Trong lúc này, cho dù ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch, nàng cũng sẽ đáp ứng.
"Bảo hắn tự phế võ công."
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, nhưng hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra. Nàng cũng không hề để tâm dưới chân là những thanh ngói lưu ly trơn trượt, không chút do dự tiến về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi đè nén cảm xúc mềm yếu của bản thân, cử động cánh tay giơ mũi tên nhắm về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: "Đây mới chính là người của gia đình Thượng Quan!"
Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ bay lên trời cao. Lập tức, bên dưới đình viện bay vọt ra những ám tiễn trùng điệp, trong khi mai phục tứ phía ở bên dưới chờ thời cơ giết người, y lại bay cao càng cao hơn.
Thượng Quan Cẩm Hoa dưới chân khẽ động, áo trắng lắc lư, t.ư thái ưu mỹ hạ xuống phía đối diện mái hiên, ánh mắt yên tĩnh, vô cùng đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa đang hoảng loạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại, thế nhưng làm sao có thể trấn tĩnh đây, khi đầu ngón tay của đối phương đang ở trên cổ con trai của mình, nàng nóng vội đến mức nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống, tay nắm Chương Xuân Triều đều đang phát run.
“Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh tiễn đưa ngươi hồi cung.”
“Tốt”. Thượng Quan Mẫn Hoa không cần nghĩ ngợi đồng ý “Đem Thành Thành cho ta, ta cùng với ngươi trở về.”
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ buông tay, hài tử đang ngủ, hướng xuống phíến đá phía dưới đất rớt xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi, tưởng như tâm can đều nứt, nếu không phải Chương Xuân Triều ôm chặt eo của nàng, nàng đã theo hài tử nhảy xuống phía dưới.
Thời điểm hài tử rơi xuống chỉ còn cách đất hơn một tấc, có một bóng người xuất hiện nhanh như gió, xẹt qua, đem hài tử một lần nữa đưa về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Vô Song công tử thần thái vẫn phiêu dật như cũ, lại không nhìn ra chút nào lòng của hắn lại hiểm độc như vậy.
“Ngươi muốn thế nào, ngươi đến cùng là muốn thế nào?”. Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ muốn điên rồi. Lúc này cho dù là ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch đi nữa, nàng cũng sẽ đáp ứng.
“Bảo hắn tự phế võ công.”
Yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, dùng ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, đồng thời cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa biết cuối cùng kết cục là như thế nào, nàng hết hy vọng rồi, nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra, không để ý dưới chân là viên ngọc lưu ly xanh trơn trượt, dứt khoát đi về phía trước, động hai bước, một bên rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, một bên cắn môi đè sự yếu ớt nhu nhược của chính mình lại, giương cánh tay làm cho mũi tên sắt nhắm trúng phương hướng Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: “ Đây mới là người do Thượng Quan gia sinh ra!”
Tiếng cười không ngừng, lúc này nam tử diễm lệ Trường Không bay ra. Lập tức phía dưới đình viện, ám tiễn trùng trùng điệp điệp, hắn một lần lại một lần bay lên, quân mai phục chết tứ phía trên đất, như tùy thời đều có thể giết người."
Thượng Quan Mẫn Hoa bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại, thế nhưng làm sao có thể trấn tĩnh đây, khi đầu ngón tay của đối phương đang ở trên cổ con trai của mình, nàng nóng vội đến mức nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống, tay nắm Chương Xuân Triều đều đang phát run.
“Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh tiễn đưa ngươi hồi cung.”
“Tốt”. Thượng Quan Mẫn Hoa không cần nghĩ ngợi đồng ý “Đem Thành Thành cho ta, ta cùng với ngươi trở về.”
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ buông tay, hài tử đang ngủ, hướng xuống phíến đá phía dưới đất rớt xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi, tưởng như tâm can đều nứt, nếu không phải Chương Xuân Triều ôm chặt eo của nàng, nàng đã theo hài tử nhảy xuống phía dưới.
Thời điểm hài tử rơi xuống chỉ còn cách đất hơn một tấc, có một bóng người xuất hiện nhanh như gió, xẹt qua, đem hài tử một lần nữa đưa về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Vô Song công tử thần thái vẫn phiêu dật như cũ, lại không nhìn ra chút nào lòng của hắn lại hiểm độc như vậy.
“Ngươi muốn thế nào, ngươi đến cùng là muốn thế nào?”. Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ muốn điên rồi. Lúc này cho dù là ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch đi nữa, nàng cũng sẽ đáp ứng.
“Bảo hắn tự phế võ công.”
Yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, dùng ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, đồng thời cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa biết cuối cùng kết cục là như thế nào, nàng hết hy vọng rồi, nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra, không để ý dưới chân là viên ngọc lưu ly xanh trơn trượt, dứt khoát đi về phía trước, động hai bước, một bên rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, một bên cắn môi đè sự yếu ớt nhu nhược của chính mình lại, giương cánh tay làm cho mũi tên sắt nhắm trúng phương hướng Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: “ Đây mới là người do Thượng Quan gia sinh ra!”
Tiếng cười không ngừng, lúc này nam tử diễm lệ Trường Không bay ra. Lập tức phía dưới đình viện, ám tiễn trùng trùng điệp điệp, hắn một lần lại một lần bay lên, quân mai phục chết tứ phía trên đất, như tùy thời đều có thể giết người."
Thượng Quan Cẩm Hoa điểm chân nhẹ nhàng, áo trắng nhẹ bay, phong thái ưu mỹ hạ xuống mái hiên chỗ đối diện, tay trái ôm một hài tử đang mê man, ánh mắt tĩnh lặng, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ hoảng loạn của Thượng Quan Mẫn Hoa.
Thượng Quan Mẫn Hoa ép chính mình phải bình tĩnh lại, nhưng làm sao có thể khi cổ của nhi tử đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột tới mức muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng vì thế mà run lên.
“Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung.”
"Được, " Thượng Quan Mẫn Hoa không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ về với ngươi.”
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ buông tay, hài tử đang ngủ bay vút lên trời rồi rơi vù vù xuống phía phiến đá trên mặt đất, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tâm can phế liệt, nếu không phải Chương Xuân Triều ôm chặt eo của nàng thì nàng đã nhảy xuống theo hài tử.
Khi hài tử rơi xuống chỉ còn cách mặt đất khoảng một tấc, bóng người đột nhiên khẽ động, thân ảnh tung bay trong gió xẹt qua mặt đất khô cằn đưa hài tử về lại trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Thần thái của công tử vô song vẫn như cũ, không chút nào nhìn ra tâm địa của hắn âm ngoan như thế .
“Ngươi muốn thế nào, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?” Thượng Quan Mẫn Hoa gần như muốn điên lên. Vào lúc này, cho dù ác ma muốn làm giao dịch với nàng, nàng cũng đồng ý.
“Bảo hắn tự phế võ công.”
Nghe thấy yêu cầu như thế, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt khổ sở cầu xin Chương Xuân Triều, hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa biết rõ kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra, không để ý dưới chân là thanh ngói lưu ly trơn trượt, dứt khoát đi về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt gỡ cây cung từ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi kìm nén sự mềm yếu của bản thân, nâng cánh tay giương mũi tên sắt về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên nói: “Đây mới là người của Thượng Quan gia!”.
Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ này đã bay lên trời cao. Lập tức, ám tiễn từ đình viện bên dưới trùng điệp bay ra, trong khi bốn phía bên dưới đều có mai phục chờ thời cơ giết người, hắn lại càng bay cao hơn.
Thượng Quan Mẫn Hoa ép chính mình phải bình tĩnh lại, nhưng làm sao có thể khi cổ của nhi tử đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột tới mức muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng vì thế mà run lên.
“Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung.”
"Được, " Thượng Quan Mẫn Hoa không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ về với ngươi.”
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ buông tay, hài tử đang ngủ bay vút lên trời rồi rơi vù vù xuống phía phiến đá trên mặt đất, Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tâm can phế liệt, nếu không phải Chương Xuân Triều ôm chặt eo của nàng thì nàng đã nhảy xuống theo hài tử.
Khi hài tử rơi xuống chỉ còn cách mặt đất khoảng một tấc, bóng người đột nhiên khẽ động, thân ảnh tung bay trong gió xẹt qua mặt đất khô cằn đưa hài tử về lại trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Thần thái của công tử vô song vẫn như cũ, không chút nào nhìn ra tâm địa của hắn âm ngoan như thế .
“Ngươi muốn thế nào, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?” Thượng Quan Mẫn Hoa gần như muốn điên lên. Vào lúc này, cho dù ác ma muốn làm giao dịch với nàng, nàng cũng đồng ý.
“Bảo hắn tự phế võ công.”
Nghe thấy yêu cầu như thế, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt khổ sở cầu xin Chương Xuân Triều, hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa biết rõ kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra, không để ý dưới chân là thanh ngói lưu ly trơn trượt, dứt khoát đi về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt gỡ cây cung từ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi kìm nén sự mềm yếu của bản thân, nâng cánh tay giương mũi tên sắt về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên nói: “Đây mới là người của Thượng Quan gia!”.
Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ này đã bay lên trời cao. Lập tức, ám tiễn từ đình viện bên dưới trùng điệp bay ra, trong khi bốn phía bên dưới đều có mai phục chờ thời cơ giết người, hắn lại càng bay cao hơn.
Thượng Quan Cẩm Hoa áo trắng phấp phới, điểm nhẹ chân hạ xuống mái hiên đối diện bằng t.ư thế cực kì phiêu dật, tay trái vẫn ôm đứa bé trai ngủ mê man, vẻ mặt hắn cực kì bình thản hoàn toàn trái ngược với nét hoảng loạn của Thượng Quan Mẫn Hoa.
Thượng Quan Mẫn Hoa cố ép mình phải bình tĩnh nhưng sao có thể làm nổi khi mà ngón tay đối phương vẫn kè kè trên cổ đứa con trai bé bỏng của nàng. Nàng nôn nóng đến độ muốn bật khóc, bàn tay đang ôm Chương Xuân Triều run lên bần bật.
- Đại công tử, ngươi muốn gì?
- Hãy về cung cùng vi huynh.
- Được. - Thượng Quan Mẫn Hoa đồng ý mà không cần suy nghĩ - Trao Thành Thành cho ta, ta sẽ theo ngươi về.
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ nhàng buông tay, tức thì đứa bé trong tay hắn liền rơi thẳng xuống sân lát đá xanh khiến Thượng Quan Mẫn Hoa muốn rụng tim, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo nàng thì nàng đã nhảy ngay xuống rồi.
Đợi cho đứa bé rơi xuống cách mặt đất chỉ còn tính bằng tấc, một bóng người nhoáng lên như cánh nhạn vút qua dễ dàng tóm lấy nó rồi đưa lại cho Thượng Quan Cẩm Hoa.
Vẻ mặt Vô song công tử vẫn bình thản như vậy, chỉ nhìn bề ngoài khó ai ngờ được hắn là kẻ lòng dạ lạnh lùng tàn nhẫn.
- Ngươi muốn gì? Rốt cuộc thì ngươi muốn gì đây? - Thượng Quan Mẫn Hoa đã muốn phát điên, lúc này, cho dù phải giao dịch với ác ma nàng cũng sẵn sàng chấp nhận.
- Bảo hắn tự phế võ công đi.
Nghe vậy, Thượng Quân Mẫn Hoa quay đầu nhìn Chương Xuân Triều bằng ánh mắt cầu khẩn nhưng chỉ được đáp lại bằng một nụ cười khẩy, vậy là nàng hiểu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Thượng Quan Mẫn Hoa tuyệt vọng nhắm mắt, đẩy Chương Xuân Triều ra rồi dấn về phía trước hai bước bất chấp dưới chân là ngói lưu ly mọc rêu trơn trượt, nàng vừa khóc vừa gỡ cây nỏ đeo trên lưng xuống, đoạn mím môi lấy thêm can đảm rồi nâng cây nỏ lên chĩa thẳng mũi tên thép vào Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên:
- Đây mới thật là người nhà Thượng Quan!
Tiếng cười chưa dứt, gã trai tuấn tú đã phóng vọt lên không, tức thì cung tên tầng tầng lớp lớp mai phục sẵn trong sân, lớp này dày đặc hơn lớp khác, liền sẵn sàng phóng ra giết người.
Thượng Quan Mẫn Hoa cố ép mình phải bình tĩnh nhưng sao có thể làm nổi khi mà ngón tay đối phương vẫn kè kè trên cổ đứa con trai bé bỏng của nàng. Nàng nôn nóng đến độ muốn bật khóc, bàn tay đang ôm Chương Xuân Triều run lên bần bật.
- Đại công tử, ngươi muốn gì?
- Hãy về cung cùng vi huynh.
- Được. - Thượng Quan Mẫn Hoa đồng ý mà không cần suy nghĩ - Trao Thành Thành cho ta, ta sẽ theo ngươi về.
Thượng Quan Cẩm Hoa nhẹ nhàng buông tay, tức thì đứa bé trong tay hắn liền rơi thẳng xuống sân lát đá xanh khiến Thượng Quan Mẫn Hoa muốn rụng tim, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo nàng thì nàng đã nhảy ngay xuống rồi.
Đợi cho đứa bé rơi xuống cách mặt đất chỉ còn tính bằng tấc, một bóng người nhoáng lên như cánh nhạn vút qua dễ dàng tóm lấy nó rồi đưa lại cho Thượng Quan Cẩm Hoa.
Vẻ mặt Vô song công tử vẫn bình thản như vậy, chỉ nhìn bề ngoài khó ai ngờ được hắn là kẻ lòng dạ lạnh lùng tàn nhẫn.
- Ngươi muốn gì? Rốt cuộc thì ngươi muốn gì đây? - Thượng Quan Mẫn Hoa đã muốn phát điên, lúc này, cho dù phải giao dịch với ác ma nàng cũng sẵn sàng chấp nhận.
- Bảo hắn tự phế võ công đi.
Nghe vậy, Thượng Quân Mẫn Hoa quay đầu nhìn Chương Xuân Triều bằng ánh mắt cầu khẩn nhưng chỉ được đáp lại bằng một nụ cười khẩy, vậy là nàng hiểu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Thượng Quan Mẫn Hoa tuyệt vọng nhắm mắt, đẩy Chương Xuân Triều ra rồi dấn về phía trước hai bước bất chấp dưới chân là ngói lưu ly mọc rêu trơn trượt, nàng vừa khóc vừa gỡ cây nỏ đeo trên lưng xuống, đoạn mím môi lấy thêm can đảm rồi nâng cây nỏ lên chĩa thẳng mũi tên thép vào Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên:
- Đây mới thật là người nhà Thượng Quan!
Tiếng cười chưa dứt, gã trai tuấn tú đã phóng vọt lên không, tức thì cung tên tầng tầng lớp lớp mai phục sẵn trong sân, lớp này dày đặc hơn lớp khác, liền sẵn sàng phóng ra giết người.
Thượng Quan Cẩm Hoa di chuyển nhẹ nhàng, áo trắng khẽ lay, t.ư thế ưu mĩ hạ xuống mái hiên phía đối diện. Tay trái nàng ôm một đứa trẻ đang mê man ngủ, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa đang hoảng loạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nhưng làm sao có thể. Nhìn cổ của con trai đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng run rẩy.
"Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung."
"Được" Thượng Quan Mẫn Hoa không cần suy nghĩ nói, "Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ trở về với ngươi."
Thượng Quan Cẩm Hoa khẽ buông tay, hài tử đang ngủ bay bổng lên không, hướng phiến đá rơi xuống vù vù. Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tê liệt tâm can, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo của nàng, nàng đã nhảy xuống theo hài tử.
Tại thời điểm hài tử rơi xuống cách mặt đất gần một tấc, bóng người xuất động tựa như phiêu ảnh Kinh Hồng khẽ xẹt qua mặt đất khô cằn, một lần nữa đem hài tử trở về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Thần thái của Vô Song công tử vẫn phiêu dật như cũ, không thể mảy may nhận ra tâm địa của hắn ngoan độc đến thế.
"Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Mẫn Hoa dường như muốn phát điên. Trong lúc này, cho dù ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch, nàng cũng sẽ đáp ứng.
"Bảo hắn tự phế võ công."
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, nhưng hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra. Nàng cũng không hề để tâm dưới chân là những thanh ngói lưu ly trơn trượt, không chút do dự tiến về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi đè nén cảm xúc mềm yếu của bản thân, cử động cánh tay giơ mũi tên nhắm về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: "Đây mới chính là người của gia đình Thượng Quan!"
Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ bay lên trời cao. Lập tức, bên dưới đình viện bay vọt ra những ám tiễn trùng điệp, trong khi mai phục tứ phía ở bên dưới chờ thời cơ giết người, y lại bay cao càng cao hơn.
Thượng Quan Mẫn Hoa buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, nhưng làm sao có thể. Nhìn cổ của con trai đang nằm giữa những ngón tay của đối phương, nàng sốt ruột muốn rơi nước mắt, bàn tay đang nắm Chương Xuân Triều cũng run rẩy.
"Đại công tử, ngươi muốn thế nào? Vi huynh đưa ngươi hồi cung."
"Được" Thượng Quan Mẫn Hoa không cần suy nghĩ nói, "Trả Thành Thành cho ta, ta sẽ trở về với ngươi."
Thượng Quan Cẩm Hoa khẽ buông tay, hài tử đang ngủ bay bổng lên không, hướng phiến đá rơi xuống vù vù. Thượng Quan Mẫn Hoa kinh hãi đến mức tê liệt tâm can, nếu không phải Chương Xuân Triều đang ôm chặt eo của nàng, nàng đã nhảy xuống theo hài tử.
Tại thời điểm hài tử rơi xuống cách mặt đất gần một tấc, bóng người xuất động tựa như phiêu ảnh Kinh Hồng khẽ xẹt qua mặt đất khô cằn, một lần nữa đem hài tử trở về trong tay Thượng Quan Cẩm Hoa.
Thần thái của Vô Song công tử vẫn phiêu dật như cũ, không thể mảy may nhận ra tâm địa của hắn ngoan độc đến thế.
"Ngươi muốn thế nào, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Mẫn Hoa dường như muốn phát điên. Trong lúc này, cho dù ác ma muốn cùng nàng làm giao dịch, nàng cũng sẽ đáp ứng.
"Bảo hắn tự phế võ công."
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu lại, ánh mắt đau khổ khẩn cầu Chương Xuân Triều, nhưng hắn chỉ cười lạnh. Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nàng hết hy vọng nhắm mắt lại, đẩy Chương Xuân Triều ra. Nàng cũng không hề để tâm dưới chân là những thanh ngói lưu ly trơn trượt, không chút do dự tiến về phía trước hai bước. Nàng vừa rơi nước mắt, gỡ cung nỏ trên lưng xuống, vừa cắn chặt môi đè nén cảm xúc mềm yếu của bản thân, cử động cánh tay giơ mũi tên nhắm về phía Thượng Quan Cẩm Hoa.
Chương Xuân Triều cười rộ lên, nói: "Đây mới chính là người của gia đình Thượng Quan!"
Tiếng cười chưa dứt, nam tử diễm lệ bay lên trời cao. Lập tức, bên dưới đình viện bay vọt ra những ám tiễn trùng điệp, trong khi mai phục tứ phía ở bên dưới chờ thời cơ giết người, y lại bay cao càng cao hơn.
Chu Tước viện chủ
Vivian Nhinhi
Last edited: