Nhận nửa sau 164, @deeno12701, bệnh tình của mi sao rồi?
Giờ ta mới chuẩn bị dịchKhông ai nhận thì ta nhận nửa đầu cho nhé.Chương 166: Dẫn dụ
“Chẳng lẽ Khô Lâu cũng có tình cảm hay sao?” Trong lòng Thạch Mục chợt toát ra ý tưởng này, nhưng lại rất nhanh lắc đầu, quẳng cái ý nghĩ hoang đường ấy ra sau đầu để cân nhắc chính sự.
“Sâu trong cái hang động này có một con hung thú rất lợi hại, ngươi đi dụ nó ra ngoài đi!”
Một lát sau, Thạch Mục hạ lệnh với Yên La, lực lượng pháp khế lập tức phát huy tác dụng, một cỗ lực lượng bí ẩn tác dụng lên thân thể Yên La, điều khiển nó đi sâu vào trong hang động, bước chân âm vang có lực.
“Bước nhẹ thôi!”
Thạch Mục thấy vậy thì vội vàng bổ sung một câu. Yên La nghe vậy, bước chân vừa thò ra lại khựng lại, giữ nguyên t.ư thế trong không trung, hồn hỏa màu xanh nhạt trong hốc mắt hơi rung rung một cái, sau đó chân phải mới chậm rãi hạ xuống, tiếp theo chân trái lại chậm rãi nâng lên…
Bước chân của Yên La chậm chạp hẳn đi, bộ dạng rón ra rón kia trông hơi buồn cười, nhưng quả thực đã nghe không thấy tiếng gì rồi.
Thạch Mục nhìn bộ dạng chậm rì rì kia, có chút dở khóc dở cười. Có điều hắn vốn không ôm bao nhiêu hi vọng về Yên La, có thể làm được như vậy đã là tốt ngoài mong đợi lắm rồi. Hẳn thở nhẹ một hơi, thân hình lóe lên, một lần nữa im hơi lặng tiếng trốn vào trong rừng rậm.
Trong hang động, thân hình Yên La đã dần đi vào sâu, hơn nữa, dường như đã dần quen với cách bước đi nhẹ nhàng tiêu sái này, mà bước chân cũng nhanh nhẹn linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều. Lúc đi đến khoảng trống rộng rãi trước mắt cách đó không xa, hồn hỏa trong hốc mắt Yên La đột nhiên nhảy dựng.
Sâu trong sơn động, có một cỗ khí tức khổng lồ và hung hiểm, khiến bản năng của nó không muốn tới gần, có điều, dưới sự khống chế của lực lượng khế ước, nó không tài nào cãi lại lời của Thạch Mục, chỉ còn cách tiếp tục đi vào.
Có điều, sau đó, độ sáng của hồn hỏa của Yên La đã giảm bớt rất nhiều, bước chân cũng càng ngày càng nhẹ, ngay cả khí tức trên thân thể cũng bị thu liễm đi.
Rất nhanh chóng, nó đã đến chỗ sâu nhất của hang động, con hung thú Mãng Xà Ba Đầu trong động đá vôi dưới lòng đất kia đã xuất hiện trong tầm mắt.
Yên La mặc dù đã thu liễm khí tức của bản thân theo bản năng, nhưng thủ pháp này của nó tất nhiên là không thể so sánh với Thạch Mục.
Lúc ánh mắt nó rơi xuống trên người còn Mãng Xà Ba Đầu kia, cả thân hình của con mãng xà thình lình động đậy, sáu con mắt trên ba cái đầu rắn cực lớn trợn trừng lên. Liếc ngang sang!
Đầu rắn nhao nhao chuyển một cái, sáu luồng ánh mắt lạnh như băng lập tức quét đến chỗ Yên La.
Yên La vốn dĩ thân hình đã trì trệ, nhưng ngay sau đó, hồn hỏa trong hốc mắt nó sáng ngời, không chút do dự mà xoay người chạy về hướng vừa tới. Động tác lập tức nhanh nhẹn hơn hẳn.
Ngay trong khoảnh khắc nó xoay người đào tẩu, một cột sáng màu đen cũng nhanh như tia chớp xé toạc khoảng không, hung hăng nện xuống vị trí nó vừa đứng.
Uỳnh! Ầm! Ầm!
Một trận đá vụn bắn tung tóe, trên mặt đất bị khoét ra một cái hố sâu hơn một trường, đồng thời, một cỗ mùi gay mũi khó ngửi bắt đầu tỏa ra.
Cái đầu bên trái của Hung Mãng Xà Ba Đầu ngoác to ra, mơ hồ vẫn tản mát ra hắc quang nhàn nhạt, trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ, trong mắt tràn ngập giận dữ.
Nếu như là lúc trước, nó sẽ không tức giận như thế, nhưng mới đây không lâu, trong bụng nó đã mang một sinh mệnh mới, cần duy trì giấc ngủ sâu và dài hơn nữa, như vậy mới có thể sinh sản khỏe mạnh.
Vậy mà có kẻ dám ở giữa lúc này xâm nhập vào lãnh địa của nó, quấy rầy giấc ngủ của nó. Đây là chuyện không thể tha thứ được! Thân thể khổng lồ của Hung Mãng Xà Ba Đầu uốn lượn trái phải, phủ phục xuống. Đột nhiên hóa thành một bóng đen, bắn lên, đuổi theo Yên La.
Yên La lúc này đã chạy đến đường hầm, tốc độ cực nhanh. Có điều, tốc độ như thế vẫn không là gì so với Hung Mãng Xà Ba Đầu. Thân thể nó đã đáp xuống cửa đường hầm như chuồn chuồn đáp nước, sau đó hơi co rụt lại một cái, rồi lập tức bắn ra ngoài như mũi tên rời dây cung, trong nháy mắt đã vọt ra ngoài vài chục trượng, đuổi theo Khô Lâu phía trước.
Trong lúc ấy, đầu rắn bên phải há miệng, răng nanh táp táp, như muốn nghiền Khô Lâu đáng chết này thành hai đoạn.
Có điều, đúng vào lúc này, thân thể Yên La bỗng nhiên mờ đi một cái, hóa thành một ảo ảnh màu bạc, một khắc sau đã xuất hiện cách đó mấy trượng. Tránh thoát khỏi miệng rắn ngay giữa đường tơ kẽ tóc.
Ầm ầm!!!!![]()
nhận nhé..sắp chết rồiNhận nửa sau 164, @deeno12701, bệnh tình của mi sao rồi?

ủa, nali tỷ nói thế nghĩa là tỷ nhận hay sao ???Nhận nửa sau 164, @deeno12701, bệnh tình của mi sao rồi?
Nila lão ah ^^ chắc nàng nhận luôn á màủa, nali tỷ nói thế nghĩa là tỷ nhận hay sao ???
Ta nhận rồi, đăng 2 chương rồi. 167 tối về cưa, giờ đi chơi đãnhận nhé..sắp chết rồi![]()



Có chương 167 mới ra nhưng đang ốm thì không cần ráng dịch đâucòn sót phần nào chưa dịch không mọi người
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản