deeno12701
Phàm Nhân
Trên ngực hắn hiện lên vô số lỗ nhỏ chi chít như một cái tổ ong, máu tươi tuôn ra ào ào.
Thân thể gã đầu trọc run rẩy lên một hồi, hắn mở trừng ánh mắt đầy oán hặn nhìn Thạch Mục. Một lát sau, sự sống trong ánh mắt hắn tiêu tan đi, cơ thể ngừng rung động chỉ còn là một cái xác không hồn.
Thạch Mục thở dài ra một hơi, cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân.
Đối đầu với năm tên địch thủ đều có thực lực từ hậu kỳ trở lên nếu như không phải hắn giở thủ đoạn ra thì thực sự không thể thắng dễ dàng như vậy được.
Nếu như trực tiếp lấy cứng đối cứng thì chắc giết địch một ngàn cũng tổn hại bản thân tám trăm mất, như vậy mà muốn tiếp tục đối phó với con rắn nhiều đầu thì chắc chẳng còn hy vọng nào rồi.
Mặc dù như vậy, việc tấn công liên tục như thế cũng hao tổn gần hết tâm lực của hắn, dù cho chân khí trong cơ thể cũng không có tiêu hao nhiều nhưng tinh thần thì lại không chịu nổi a.
Hắn liền điều chỉnh lại cơ thể, chậm rãi thổ nạp điều khí. Sau một nén nhang, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn dần biến mất, tinh thần đã khôi phục lại sự tỉnh táo.
Hắn nhanh chóng lục lọi đồ đạc của mấy tên Man tộc đã chết, gom lại cũng được một đống chiến lợi phẩm nhỏ. Năm cái túi chứa đựng không ít Thú Hồn, nhưng vì đi vào cấm địa mới được một ngày thôi nên đẳng cấp thú hồn không cao, chỉ toàn là sơ kỳ, trung kỳ thôi.
Thạch Mục cũng không nghĩ nhiều, thu tất cả vào túi của mình, sau đó hắn bắt đầu xem những chiến lợi phẩm khác.
Có năm cái vũ khí, chỉ có cây trường tiên màu xanh của tên đầu trọc và cây chiến phủ màu đen là được khắc phù văn lên, có lẽ đây là Vu khí, còn lại thì đều là vũ khí bình thường. Ngoài đám vũ khí ra thì còn một đống vàng lá và hai mảnh phù lục làm từ da thú màu đen lấy được trên người tên đầu trọc.
Hai tấm phù lục đều được khắc lên Vu văn giống nhau, hẳn là cùng một loại Vu văn Phù Lục, chúng tỏa ra luồng pháp lực mạnh mẽ, xem ra uy lực của chúng không nhỏ. Tội nghiệp cho tên đầu trọc, chưa kịp sử dụng thì đã tèo rồi.
Thạch Mục không chút khách sáo chiếm làm của riêng, trong đầu thầm nghĩ tìm cơ hội thử một chút xem sao.
Vàng lá cũng trực tiếp cất hết đi, còn về vũ khí thì Thạch Mục chỉ lấy mỗi cây trường tiên màu xanh cho gọn nhẹ dễ mang theo, đám còn lại hắn vứt tất.
Nghỉ ngơi một lúc sau đó Thạch Mục dời bước đi ra khỏi hạp cốc.
...
Mấy canh giờ sau. Trong một khu rừng rậm u ám, Thạch Mục vừa leo lên đỉnh của một cây đại thụ, tròng mắt lóe lên ánh sáng màu vàng, giương mắt nhìn ra xa.
Một lát sau, hắn nhanh chóng tụt xuống dưới đất, nhắm về hướng bắc đi tới. Sau khi quan sát kỹ địa hình, hắn nhẩm tính mình còn cách khu trung tâm khoảng một ngày đi đường nữa. Chỉ có tiến vào khu vực này hắn mới có thể kiếm được tung tích của Đa Thủ Hung Mãng* đạt tới Tiên Thiên.
<i> *Đa Thủ Hung Mãng: con rắn nhiều đầu, gần giống Medusa ấy.</i>
Nghĩ đến đây, Thạch Mục hít sâu vào môt hơi, đột nhiên trong lòng lại xuất hiện một sự phiền nhiễu, mất tập trung.
Hắn giật mình, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, bước chân lập tức dừng lại.
Sau một khắc, hắn phát hiện xung quanh mình bị một màn sương mù màu đỏ bao phủ từ lúc nào không hay. Mà màn sương này càng lúc càng trở nên dày đặc.
Thạch Mục chấn động, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn trời thì thấy xuyên qua đám tán lá cây dày đặc kia bầu trời cũng chỉ còn là một màu đỏ. Hắn nhíu chặt ai hàng lông mày, trong đầu nhớ đến hung danh của màn sương đỏ này.
Trước khi xuất phát, Tế Ti Viêm Nha của Thanh Nha bộ lạc từng nói qua một vài địa điểm nguy hiểm trong này. Sương mù màu đỏ không biết từ đâu xuất hiện này cũng là một trong những nơi đó.
Bất kể ai, nếu chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh, cho dù là dũng sĩ Đồ Đằng hay là những hung thú sinh sống trong này đi chăng nữa mà gặp phải sương mù đỏ bao phủ thì sẽ đánh mất bản thân, trở nên cuồng bạo khát máu hiếu sát.
Thế nhưng sương mù này chỉ bao phủ phạm vi khoảng mười dặm thôi, chỉ cần rời ra khỏi phạm vi bao trùm của nó thì có thể khôi phục tinh thần liền.
Thạch Mục nhanh chóng tính toán một chút rồi lập tức lấy ra một tấm Khinh Thân Phù làm bằng da thú dán lên cơ thể mình, Phù Lục hóa thành một ánh sáng màu xanh bao phủ bản thân hắn lại.
Chớp mắt sau, chân hắn khẽ chuyển, thân hinh như một chiếc lá bay bổng vọt đi về một phương hướng đã tính trước. Thời gian cứ thế trôi qua, màn sương máu* xung quanh vẫn không có dấu hiệu giảm bớt đi chút nào.
<i> *sương mù đỏ như máu => sương máu luôn cho khỏe</i>
Tuy rằng Thạch Mục đã cố gắng nhịn thở nhưng vẫn hít ào một ít sương này, thần trí hắn dần trở nên bực bội, không khống chế được, một cảm xúc thèm khát chém giết dâng lên ngày càng mãnh liệt.
Thạch Mục bắt đầu hoảng sợ, thời gian cấp bách hắn cũng không cách nào nghĩ ra được biện pháp khắc phục chuyện này, trong lòng khẩn trương. Đúng lúc này, viên châu xưa nay hắn giấu trong ngực xuất hiện động tĩnh.
Ngay sau đó, một luồng khí mát lạnh xuyên vào cơ thể hắn, nhanh chóng lan tỏa toàn thân khiến cho tâm tình cuồng bạo của hắn dần dịu lắng xuống, ánh mắt màu đỏ cũng dần tan biến đi.
Thạch Mục còn chưa kịp vui mừng thì một bóng đen lóe lên lọt vào bên trái hắn. Cánh tay trái hắn nhanh chóng biến thành óng ánh như ngọc, một nắm đấm trắng bắn về phía đó.
“Phanh” một tiếng.
“Ư..” Tiếng thú vật đau đớn vang lên.
Một con sói hoang nhỏ bị đánh bay ra ngoài.
Đồng thời tay phải hắn cũng chém ra một bóng đao màu đen, bổ đôi cái bóng đen khác vừa lao tới, mùi máu tanh tưởi bốc lên xung quanh.
Liền sau một khắc, tiếng tru “hú ú ú ú” nổi lên bốn phía xung quanh, những bóng đen từ bốn phương tám hướng nhanh chóng vây quanh hắn mỗi lúc một nhiều.
Lúc này Thạch Mục mới nhận ra những con thú đang lao vào công kích hắn là những con hồ ly màu xám, khoảng chừng hơn trăm con, đều có thực lực cỡ Hậu Thiên sơ kỳ, thậm chí còn có vài con trung kỳ xen lẫn.
Mắt những con hồ ly này đều một màu đỏ rực, nước dãi chảy ròng, hiển nhiên tất cả đã trở nên điên cuồng khát máu.
Càng rắc rối hơn là phía xa xa chỗ sương mù lượn lờ cũng thấp thoáng vô số hung thú loại hồ ly đang nhao nhao tiến tới, tiếng gào thét điên cuồng khắp nơi.
Thân thể gã đầu trọc run rẩy lên một hồi, hắn mở trừng ánh mắt đầy oán hặn nhìn Thạch Mục. Một lát sau, sự sống trong ánh mắt hắn tiêu tan đi, cơ thể ngừng rung động chỉ còn là một cái xác không hồn.
Thạch Mục thở dài ra một hơi, cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân.
Đối đầu với năm tên địch thủ đều có thực lực từ hậu kỳ trở lên nếu như không phải hắn giở thủ đoạn ra thì thực sự không thể thắng dễ dàng như vậy được.
Nếu như trực tiếp lấy cứng đối cứng thì chắc giết địch một ngàn cũng tổn hại bản thân tám trăm mất, như vậy mà muốn tiếp tục đối phó với con rắn nhiều đầu thì chắc chẳng còn hy vọng nào rồi.
Mặc dù như vậy, việc tấn công liên tục như thế cũng hao tổn gần hết tâm lực của hắn, dù cho chân khí trong cơ thể cũng không có tiêu hao nhiều nhưng tinh thần thì lại không chịu nổi a.
Hắn liền điều chỉnh lại cơ thể, chậm rãi thổ nạp điều khí. Sau một nén nhang, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn dần biến mất, tinh thần đã khôi phục lại sự tỉnh táo.
Hắn nhanh chóng lục lọi đồ đạc của mấy tên Man tộc đã chết, gom lại cũng được một đống chiến lợi phẩm nhỏ. Năm cái túi chứa đựng không ít Thú Hồn, nhưng vì đi vào cấm địa mới được một ngày thôi nên đẳng cấp thú hồn không cao, chỉ toàn là sơ kỳ, trung kỳ thôi.
Thạch Mục cũng không nghĩ nhiều, thu tất cả vào túi của mình, sau đó hắn bắt đầu xem những chiến lợi phẩm khác.
Có năm cái vũ khí, chỉ có cây trường tiên màu xanh của tên đầu trọc và cây chiến phủ màu đen là được khắc phù văn lên, có lẽ đây là Vu khí, còn lại thì đều là vũ khí bình thường. Ngoài đám vũ khí ra thì còn một đống vàng lá và hai mảnh phù lục làm từ da thú màu đen lấy được trên người tên đầu trọc.
Hai tấm phù lục đều được khắc lên Vu văn giống nhau, hẳn là cùng một loại Vu văn Phù Lục, chúng tỏa ra luồng pháp lực mạnh mẽ, xem ra uy lực của chúng không nhỏ. Tội nghiệp cho tên đầu trọc, chưa kịp sử dụng thì đã tèo rồi.
Thạch Mục không chút khách sáo chiếm làm của riêng, trong đầu thầm nghĩ tìm cơ hội thử một chút xem sao.
Vàng lá cũng trực tiếp cất hết đi, còn về vũ khí thì Thạch Mục chỉ lấy mỗi cây trường tiên màu xanh cho gọn nhẹ dễ mang theo, đám còn lại hắn vứt tất.
Nghỉ ngơi một lúc sau đó Thạch Mục dời bước đi ra khỏi hạp cốc.
...
Mấy canh giờ sau. Trong một khu rừng rậm u ám, Thạch Mục vừa leo lên đỉnh của một cây đại thụ, tròng mắt lóe lên ánh sáng màu vàng, giương mắt nhìn ra xa.
Một lát sau, hắn nhanh chóng tụt xuống dưới đất, nhắm về hướng bắc đi tới. Sau khi quan sát kỹ địa hình, hắn nhẩm tính mình còn cách khu trung tâm khoảng một ngày đi đường nữa. Chỉ có tiến vào khu vực này hắn mới có thể kiếm được tung tích của Đa Thủ Hung Mãng* đạt tới Tiên Thiên.
<i> *Đa Thủ Hung Mãng: con rắn nhiều đầu, gần giống Medusa ấy.</i>
Nghĩ đến đây, Thạch Mục hít sâu vào môt hơi, đột nhiên trong lòng lại xuất hiện một sự phiền nhiễu, mất tập trung.
Hắn giật mình, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, bước chân lập tức dừng lại.
Sau một khắc, hắn phát hiện xung quanh mình bị một màn sương mù màu đỏ bao phủ từ lúc nào không hay. Mà màn sương này càng lúc càng trở nên dày đặc.
Thạch Mục chấn động, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn trời thì thấy xuyên qua đám tán lá cây dày đặc kia bầu trời cũng chỉ còn là một màu đỏ. Hắn nhíu chặt ai hàng lông mày, trong đầu nhớ đến hung danh của màn sương đỏ này.
Trước khi xuất phát, Tế Ti Viêm Nha của Thanh Nha bộ lạc từng nói qua một vài địa điểm nguy hiểm trong này. Sương mù màu đỏ không biết từ đâu xuất hiện này cũng là một trong những nơi đó.
Bất kể ai, nếu chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh, cho dù là dũng sĩ Đồ Đằng hay là những hung thú sinh sống trong này đi chăng nữa mà gặp phải sương mù đỏ bao phủ thì sẽ đánh mất bản thân, trở nên cuồng bạo khát máu hiếu sát.
Thế nhưng sương mù này chỉ bao phủ phạm vi khoảng mười dặm thôi, chỉ cần rời ra khỏi phạm vi bao trùm của nó thì có thể khôi phục tinh thần liền.
Thạch Mục nhanh chóng tính toán một chút rồi lập tức lấy ra một tấm Khinh Thân Phù làm bằng da thú dán lên cơ thể mình, Phù Lục hóa thành một ánh sáng màu xanh bao phủ bản thân hắn lại.
Chớp mắt sau, chân hắn khẽ chuyển, thân hinh như một chiếc lá bay bổng vọt đi về một phương hướng đã tính trước. Thời gian cứ thế trôi qua, màn sương máu* xung quanh vẫn không có dấu hiệu giảm bớt đi chút nào.
<i> *sương mù đỏ như máu => sương máu luôn cho khỏe</i>
Tuy rằng Thạch Mục đã cố gắng nhịn thở nhưng vẫn hít ào một ít sương này, thần trí hắn dần trở nên bực bội, không khống chế được, một cảm xúc thèm khát chém giết dâng lên ngày càng mãnh liệt.
Thạch Mục bắt đầu hoảng sợ, thời gian cấp bách hắn cũng không cách nào nghĩ ra được biện pháp khắc phục chuyện này, trong lòng khẩn trương. Đúng lúc này, viên châu xưa nay hắn giấu trong ngực xuất hiện động tĩnh.
Ngay sau đó, một luồng khí mát lạnh xuyên vào cơ thể hắn, nhanh chóng lan tỏa toàn thân khiến cho tâm tình cuồng bạo của hắn dần dịu lắng xuống, ánh mắt màu đỏ cũng dần tan biến đi.
Thạch Mục còn chưa kịp vui mừng thì một bóng đen lóe lên lọt vào bên trái hắn. Cánh tay trái hắn nhanh chóng biến thành óng ánh như ngọc, một nắm đấm trắng bắn về phía đó.
“Phanh” một tiếng.
“Ư..” Tiếng thú vật đau đớn vang lên.
Một con sói hoang nhỏ bị đánh bay ra ngoài.
Đồng thời tay phải hắn cũng chém ra một bóng đao màu đen, bổ đôi cái bóng đen khác vừa lao tới, mùi máu tanh tưởi bốc lên xung quanh.
Liền sau một khắc, tiếng tru “hú ú ú ú” nổi lên bốn phía xung quanh, những bóng đen từ bốn phương tám hướng nhanh chóng vây quanh hắn mỗi lúc một nhiều.
Lúc này Thạch Mục mới nhận ra những con thú đang lao vào công kích hắn là những con hồ ly màu xám, khoảng chừng hơn trăm con, đều có thực lực cỡ Hậu Thiên sơ kỳ, thậm chí còn có vài con trung kỳ xen lẫn.
Mắt những con hồ ly này đều một màu đỏ rực, nước dãi chảy ròng, hiển nhiên tất cả đã trở nên điên cuồng khát máu.
Càng rắc rối hơn là phía xa xa chỗ sương mù lượn lờ cũng thấp thoáng vô số hung thú loại hồ ly đang nhao nhao tiến tới, tiếng gào thét điên cuồng khắp nơi.

mai ta xử nưa chương đầu 158 


