Ai nói cứ trẻ con là sẽ vô tâm ? Hàn Diệp đứng trước cửa phòng tắm của chị gái, nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại bước ra ngoài, nhẹ nhàng khóa cửa. Đưa chân trèo sang ban công phòng bên cạnh, thở dài.
Gió lạnh, nhưng lạnh sao bằng lòng người ?
Gió lại thổi. Vài chiếc lá lại rụng rồi! Là do cảnh vốn buồn hay do lòng người buồn nên cảm thấy nó như vậy?
Hàn Diệp - chiếc lá trong mùa đông giá lạnh. Đông đến, lá buộc phải trút hết chất hữu cơ cho cây rồi rụng. Gió thổi kéo vài chiếc lá đáp xuống mặt đất. Không bao lâu sau những chiếc lá ấy lại bị cơn gió khác cuốn đi.
Nhật Diệp - chiếc lá dưới ánh nắng mặt trời. Chiếc lá được nuôi dưỡng, được xanh tươi, luôn rực rỡ, luôn nổi bật.
Đừng bảo người vô tâm sẽ chẳng biết đau khổ là gì. Chỉ là cuộc đời họ đã trải qua quá nhiều đau thương, hết lần này tới lần khác xát muối lên vết thương cũ, cho tới nỗi vết thương ấy cũng chai lì mà khép kín. Nỗi đau của họ… cất giấu trong tim.
“Cậu với Nhật Diệp đi với nhau làm tớ hình dung đến đôi đũa lệch đấy!”
“Cậu giống Nhật Diệp như vậy, hay là bắt chước cậu ấy đi. Cậu mà học được tác phong của cậu ấy là thế giới sẽ có thêm một người đàn ông được hạnh phúc.”
“Suy cho cùng thì người cậu ấy thích vẫn là chị Nhật Diệp.” - Hàn Diệp ngẩng mặt lên trời, khẽ nói. Bờ môi con bé nhếch lên, mặt nhăn lại, hai hàng nước mắt chảy dài.
Nhật Diệp có tình cảm với Lãnh Phong. Hàn Diệp biết, nhưng cô cũng giống chị ấy. Đã có lúc con nhóc từng muốn buông xuôi tất cả, nhưng rồi lại không đành lòng, bởi nó đã nghiện Lãnh Phong mất rồi. Một ngày không gặp là thấy nhớ, ba ngày không gặp lại thấy đau.
Nhớ có lúc con bé tránh Lãnh Phong bảy ngày liền. Nói tránh là tránh không chạm mặt thôi, bởi mỗi ngày con bé đều đến gần nhà người ta, lặng lẽ ngắm nhìn ô cửa sổ phòng người ta; rồi lúc chị nó với người ta đi chơi, nó lại ngầm theo sau, khẽ cười. Nụ cười của nó lúc đó không hồn nhiên, vui tươi như mọi ngày nữa mà mang theo nét gì đó đau đớn khó tả.
Khó khăn lắm mới qua được bảy ngày, con bé liền lăn ra ốm. Rồi Lãnh Phong lại đến chăm sóc nó, ân cần và chu đáo. Nó lại kết người ta rồi, nó nhận ra rằng nó không thể bỏ người ta được nữa.
Yêu một người mà không thể biết người đó có yêu mình hay không đã đau khổ, mà biết rằng người đó là người chị gái mình yêu lại càng đau khổ hơn.
“Cậu phải nói rõ ràng tình cảm của mình rồi, Lãnh Phong." - Nó đã nghĩ vậy, và nó từng muốn thẳng thắn nói với người ta như vậy. Nhưng rồi đứng trước khuôn mặt đó, nó lại ngập ngừng hồi lâu rồi bỏ chạy. Không phải vì nó không muốn nói, mà vì có một nỗi sợ nào đó cứ trào dâng trong lòng nó, dâng cao như con sóng và nhấn chìm mọi ý định của nó.
Nó thở dài lần nữa, quay vào phòng. Cơn gió ngoài kia to quá, nó không chịu đựng được nữa. Gõ một hàng mật khẩu vô cùng dài vào laptop, nó lại mở ra một trang word.
"Thứ sáu, ngày 10/12."
Chị ấy lại buồn.
Mình cũng buồn.
Có nên tiếp tục không đây ?"
Nó không sửa màu chữ thành trắng, mà sửa nền thành đen. Màu đen của sự u ám. Nó luôn thích màu đen bởi màu đen như biểu lộ tâm trạng thực sự của nó vậy. Nhìn màu đen, nó lại thấy thanh thản.
"Có nên tiếp tục không đây ?" - Lần thứ “n” nó tự hỏi mình câu đó, và cũng là lần thứ “n” nó thở dài mệt mỏi, gập vội laptop nhắm mắt ngủ.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, sự tĩnh lặng đêm khuya thật đáng sợ. Nhưng Hàn Diệp lại không vậy, nó luôn thích trời tối như thế này, bởi khi đó, sẽ không còn ai có thể thấy nó buồn, nó khóc.
Nhẹ nhàng bước ra ngoài, ngó sang phòng bên cạnh, hình như chị nó đã ngủ. Lại trèo sang bên đó lần nữa, nó khe khẽ mở hé cửa phòng. Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển như sợ gió tràn vào sẽ làm chị nó lạnh.
Bước đến bên giường, Hàn Diệp đưa tay kéo chăn che kín người chị nó. Lặng lẽ ngắm khuôn mặt phúc hậu kia hồi lâu, rồi như nghĩ ra thứ gì đó, mặt nó nhăn lại, môi mím chặt, vẻ mặt đầy tội lỗi và thương xót.
Lại thở dài, lại nhẹ nhàng hé mở cửa, nó đã làm xong công việc mà nó thường làm: chăm sóc cho chị gái.
***
Lãnh Phong - cơn gió lạnh. Đúng như tên gọi của mình, con người ấy luôn mang đến cái lạnh lẽo cho hai chiếc lá kia.
Nhưng gió cũng có nỗi khổ của nó. Có gió là nhờ sự chuyển động của không khí, mà không khí chuyển động luôn hỗn loạn. Hỗn loạn và rối ren như lòng hắn bây giờ vậy.
- Cậu nên nói rõ tình cảm đi Phong. Cậu ấy đau khổ lắm rồi.
Một tin nhắn được gửi tới từ Nhật Minh – bạn chí cốt của Lãnh Phong.
- Tớ nên làm gì đây? Hay tớ tung xúc xắc nhé! - Lãnh Phong lướt nhanh ngón tay trên điện thoại.
- Tung đi rồi tớ đập vỡ đầu cậu. Tình cảm của Hàn Diệp thì chưa chắc chắn, còn Nhật Diệp thì chính xác là thích cậu. Hai chị em cậu ấy, cậu chọn ai là quyền của cậu, nhưng tớ cấm cậu đùa giỡn với tình cảm của cậu ấy.
Lãnh Phong đọc xong tin nhắn kia rồi chợt cười cay đắng. Hàn Diệp và Nhật Diệp, hắn nên chọn ai đây ?
Hàn Diệp là mẫu người có cá tính mà hắn từng muốn theo đuổi, nhưng tại sao khi người con gái mang tên Nhật Diệp xuất hiện, tất cả mọi cảm xúc trong hắn đều trở nên rối loạn ?
Hắn không quan trọng sự nổi bật hay gì đó của người khác. Điều mà hắn cần chính là tâm hồn. Hắn luôn nghĩ rằng nếu dựa vào đó sẽ chọn được người ưng ý, nhưng hai người con gái đó đã giúp hắn nhận ra sai lầm.
“Nếu có một ngày hai chị em cùng thích một thứ mà không thể chia đôi nó, tớ sẽ nhường. Chị ấy gánh hết sự kì vọng của cả gia đình tớ nên đã khổ lắm rồi. Tớ không muốn chị ấy mệt mỏi.”
“Trong lòng tớ, chị ấy vẫn là quan trọng nhất. Nếu một ngày bọn tớ phải chịu đau khổ, tớ nguyện gánh hết cho chị ấy.”
Hắn không chắc con bé vô t.ư Hàn Diệp kia có thích hắn hay không, hắn chỉ cảm nhận thấy nó đối với hắn có chút khác biệt so với người khác...
- Tớ chọn Nhật Diệp. Ngày mai tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy. - Một tin nhắn được gửi đi. Lãnh Phong đã quyết định vậy nhưng sao trong lòng vẫn có chút gì đó không đành lòng? Lần đầu tiên trong đời hắn có một quyết định khiến bản thân phải phân vân đến vậy.
“Vẫn là chọn an toàn sao?” Minh cúi mặt, khẽ cười. Cười mà môi lại mím chặt.
Khẽ thở dài, cậu không trả lời lại tin nhắn ấy nữa. Vất điện thoại xuống giường, Minh khẽ nhắm mắt ngủ. Màn hình điện thoại vẫn sáng, ảnh Nhật Diệp hiện ra một cách rõ ràng, nhưng có lẽ cậu sẽ chỉ để nốt hôm nay thôi. Từ ngày mai, cậu sẽ tập quên người con gái ấy, quên đi nụ cười, ánh mắt, cử chỉ ấy. Từ ngày mai, cậu sẽ đối diện với người con gái ấy bằng một vai trò khác: “Bạn thân của người yêu”.
****
Sáng…
Thời tiết đã trở nên lạnh hơn. Từng cơn gió ngoài đường thổi mạnh như muốn hất phăng đi mọi thứ. Lá rụng ngày càng nhiều, thời tiết xấu đến lạ thường.
“Tình yêu! Lát nữa cậu xuống vườn hoa sau trường được không? Tớ có bất ngờ dành cho cậu.” Điện thoại Nhật Diệp khẽ rung lên. Một tin nhắn được gửi tới từ Lãnh Phong.
“Chị! Có tin nhắn này! Là của…” Hàn Diệp bỗng dưng ngừng lại, cánh tay cầm chiếc điện thoại rũ xuống. Thế rồi nó lại cười, nụ cười mang theo cay đắng khó tả.
“Xin lỗi, em không cố ý! Em lên phòng chuẩn bị đi học đây.” Con bé nói với Nhật Diệp rồi chạy. Nó vấp vào bậc cầu thang, ngã xuống. Nhật Diệp lại gần định đỡ nó dậy, nhưng con bé đã nhanh hơn. Nó đứng dậy, nói không sao rồi bỏ lên phòng. Chân nó đã thâm tím, những bước đi không còn vững nhưng vẫn cố đi thật nhanh. Bởi vì... nó không muốn ai thấy nó khóc.
Với một tin nhắn ấy, thực sự là chưa chắc chắn được chuyện gì, nhưng việc Lãnh Phong chỉ gửi cho chị nó mà không cho nó và cách xưng hô kiểu ấy của hắn khiến trái tim nó mách bảo rằng chị ấy sẽ được hắn tỏ tình. Ý nghĩ đó làm nó tim nó rung lên từng hồi, đau nhói. Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày này, thế mà sao lòng nó vẫn quặn thắt?
"Tớ sẽ bảo vệ cậu! Tớ hứa đấy!"
"Tớ đã quá viển vông rồi. Có lẽ cậu chỉ coi tớ như một người em gái. Lời hứa đó, chắc cậu không thể thực hiện được nữa." Hàn Diệp ngửa cổ, đôi mắt khẽ nhắm lại, từng giọt lệ chảy dài, ướt đẫm khuôn mặt. Từng tiếng nấc như phá tan ầu không khí yên tĩnh, nghe đau đến xé lòng.
“Đó là chuyện đương nhiên thôi. Đừng ích kỉ nữa Hàn Diệp.” - Nó ngừng khóc, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt, khẽ thở dài rồi tự nói với mình như thế.
Sau khi chỉnh chu lại quần áo, nó cố thể hiện ra một gương mặt thoải mái nhất, bước xuống nhà, chào ba mẹ rồi nói với Nhật Diệp:
- Chị có hẹn thì cứ đến trường trước nhé. Còn sớm nên em muốn đi dạo một chút.
- Hàn Diệp... - Nhật Diệp với tay, gọi em bằng giọng đầy lo lắng.
Hàn Diệp khẽ dừng lại, ngập ngừng một chút rồi chạy vụt đi. Vừa chạy, cánh tay con bé vừa đưa lên ngang mắt, động tác như đang quệt đi thứ gì đó. Có lẽ nó sẽ đến một nơi không ai biết. Bởi những lúc như thế này, ở một mình là điều tốt nhất.
Cánh tay Nhật Diệp buông thõng, cô thở dài. Nhận được tin nhắn ấy đáng nhẽ là phải vui, nhưng không hiểu sao lại có cảm gì đó thương xót và tội lỗi cứ trào dâng trong lòng cô lúc này. "Chị xin lỗi, Hàn Diệp. Thực sự xin lỗi em. Nhưng xin em, cho chị ích kỉ một lần này thôi, nhé?"
Gió thổi mạnh hơn, bầu trời tối sầm lại. Mưa bão đang đến gần…