Một lúc sau lại có tiếng người vang lên, Man Thiên nghe thì biết ngay là giọng của người họ Liễu kia.
- " Hồ huynh, lần này quả là chỉ còn phải chia mỗi người phân nữa thôi, nhiều như vậy t.ư nguyên cũng có thể giúp ngươi một bước tiến giai hậu kì rồi". Họ Liễu giọng trầm trầm.
- "Liễu huynh không cần vội, ta nghĩ ngươi cứ thong thả theo bước Hồ Tuấn là được, về phần số linh dược bảo vật này để ta tiếp nhận, nói không chừng chỉ hơn một, hai trăm năm nữa ta lại có thể tiến đến Kim Đan hậu kì đỉnh phong, tiến giai Phân Động kì rồi, khi ấy là công lao của hai người các ngươi". Bạch Cao Thiên dữ tợn nói.
- xem ra ngươi đã muốn độc chiếm bảo vật, không sợ làm mất uy tính Bạch gia cùng Huyền Phong các sao. Bất quá ngươi không được như nguyện đâu.
- "ngươi chỉ là Kim Đan sơ kì, cho dù là đã bước vào sơ kì đỉnh phong thì sao, không lẽ có thể ngăn ta giết ngươi hay sao, về phần ta Bạch Gia cùng Huyền Phong các tất nhiên sẽ không bị liên lụy. Dù sao người chết rồi sẽ không đồn thổi lung tung được nữa". Bạch Cao Thiên cười gằn.
Một tiếng thở dài cất lên từ nam tử họ Liễu. "Ngươi thở dài cái gì"? Bạch Cao Thiên lạnh lùng hỏi.
- Người chết hôm nay không phải là ta mà là ngươi, Bạch Cao Thiên. Họ Liễu nam tử trả lời. " vốn là muốn giết ngươi trước sau đó ra tay với Hồ Tuấn, không ngờ ngươi lại xuất thủ trước, nhưng vậy cũng làm ta đỡ phí một phen công phu.
- " ăn nói sằng bậy. Ngươi nghĩ đến lúc này có thể gạt được ta hay sao". Bạch Cao Thiên giờ này đã cảm thấy không đúng, nên khởi động hộ thân tráo, một cái quang tráo màu trắng tinh xuất hiện, ánh sáng lan tới chỗ Man Thiên.
- vô ích, hôm nay người phải chết thôi. Bây giờ ngươi cảm thấy cơ thể pháp lực tiêu hao không ít đi".nam tử họ Liễu cất lời,
Đùng, đùng, Đoàng.
Mấy tiếng vang vọng như sấm như chớp, thú rừng kinh hãi bỏ trốn hoặc tìm nơi trốn.
Đột nhiên kinh sợ một tiếng la: "Ngươi hạ độc ta từ khi nào". Bạch Cao Thiên hét lên.
- ngươi hạ độc Hồ Tuấn tại sao ta không thể, đây là Diệt Linh tán, có thể đem người pháp lực tiêu tán, hủ tâm hoại cốt, vậy nên ta mới nói hôm nay ngươi sẽ chết tại đây.
Gầm lên một tiếng, lại có vô số tiếng vang, rồi nghe hai chữ " Cổ Bảo", lại thêm một chữ "Bạo" tiếng đó là "ĐÙNG", thêm một tiếng hét. Xung quanh cây cối cháy đen, nhưng kì lạ là gốc cây Man Thiên trốn bên trong lại hoàn hảo, không có nửa điểm hao tổn. Trong hốc cây Man Thiên co ro hoảng sợ nghe mọi thứ im bặt, hắn vẫn trốn đó ngồi đợi, đợi một thời gian sau trời đã gần sáng liền từ từ bước ra.
Đập vào mắt hắn là một người Bạch y nam tử đang nằm cách hắn chín, mười trượng, người đầy tro bụi và máu huyết Xung quanh cháy đen, cây cối nghiên ngả,nhưng lại không thấy thi thể người họ Hồ hay họ Liễu đâu, Man Thiên thấy vậy hơi sợ hãi, nhưng cố lấy can đảm liền cúi xuống nhặt một khối đá to, từ từ bước tới. Lúc này đây trời bỗng đổ mưa phùng, Man Thiên bỗng thấy Bạch Cao Thiên nhúc nhích, tưởng mình hoa mắt hắn dụi dụi nhưng lát sau lại thấy cái đầu Bạch Cao Thiên từ từ ngẩng dậy, Bạch Cao Thiên khi thấy Man Thiên hắn kinh ngạc vô cùng, vốn bọn hắn vào đây đã dùng thần thức kiểm tra, tuy là bị áp chế tu vi hạ xuống Luyện Khí cảnh nhưng không thể bỏ sót một thường nhân được, trừ khi người này là tu sĩ thi triển ẩn nặc mới tránh được bọn hắn dò xét, nhưng nhìn tiểu tử trước mắt không có điểm nào giống tu sĩ, không tìm ra lý do, hắn mơ hồ nhìn xung quanh dò xét, đến khi lại nhìn ra sau Man Thiên thì thấy cái cây đại thụ Man Thiên trốn vào hắn kinh ngạc vô cùng, cố nhìn rõ hơn nữa, rồi hắn thì thào :" Vô Quang Huyền Mộc, thảo nào, thảo nào... Kinh ngạc đi qua ánh mắt Bạch Cao Thiên bỗng trở nên lạnh lùng, có một tia sát khí.
Man Thiên vốn đã thấy gương mặt Bạch Cao Thiên thì kinh ngạc không kém hắn như một lão ông, hôi bại vô cùng, trên khuôn mặt hắc khí lan tràn, pha lẫn vài tia xanh biếc yêu dị, nhưng ánh mắt hắn lại có thần, sắc bén như dao, giờ lại có sát khí, nhìn chằm chằm vào Man Thiên, làm hắn sau lưng tràn ngập hàn ý, mồ hôi chảy ròng, hắn đã muốn quay đầu chạy.
Đột nhiên Bạch Cao Thiên há miệng phun ra một đoàn sáng bay ra, từ từ bay tới chỗ Man Thiên, Man Thiên hoàng sợ, vung tay ném khối đá trong tay ra, chuẩn xác va vào quang đoàn, "CONG" một tiếng, quang đoàn mang khối đá lao về phía Man Thiên, va vào Man Thiên làm hắn bay ra xa hai, ba trượng, rồi đột ngột bò dậy, đầy kinh ngạc.
Bạch Cao Thiên kinh hãi, phát hiện mình pháp lực không còn, nãy một tia cũng hao hết, nếu không ra bản thân của mình pháp bảo không cắt được khối đá kia ra. Đây là Diệt Linh tán ăn sâu vào thể nội, khi nãy hắn liều mạng cùng nam tử họ Liễu, hao tổn không ít, đã đến đèn cạn dầu hết rồi. Liền thấy Man Thiên bò dậy liền không cam lòng, đột nhiên thấy tim mình đau đớn vô cùng, như có gì cắt trái tim mình ra mấy mảnh, liền sau đó nôn một cái, có gì đó trong máu, là một khối huyết nhục, Bạch Cao Thiên nhìn rõ là một nửa quả tim, rồi trợn trừng, ngoẹo cổ, nằm bất động.
Man Thiên bị quang đoàn cùng khối đá va trúng, chắc cũng gãy xương sườn, nhưng vôi vàng cầm lên một cục đá, quên đau, chọi mạnh về phía Bạch Cao Thiên, một cục, hai cục...khi thấy Bạch Cao Thiên bể đầu chảy máu mà không nhúc nhích nữa hắn mới an tâm nằm xuống một chút.
Nhưng nằm một chút biết mình phải rời đi nếu không có người hay thú dữ tới nơi thì mình chết chắc, liền ngồi dậy, bò tới chỗ Bạch Cao Thiên, hắn muốn kiếm một chút đồ đáng giá, dù sao hôm nay tổn thất thảm trọng, thân thể thương nặng, tới Tiền gia trang cũng không kịp rồi, hơn nữa trước đó, ba người này chính là giết nhau vì bảo vật gì đấy, hắn có hứng thú, biết đâu mình sẽ phát tài thành phú hộ nha.