[Truyện ngắn] Điều Kì Diệu Bình Dị
Tác giả: Mafia
Rating:
Tình trạng: Đã hoàn thành
Thể loại: Nửa ngôn tình
Độ dài: 03 chương
Nguồn: bachngocsach.com
Thảo luận: http://www.bachngocsach.com/forum/threads/11934/
Tác giả: Mafia
Rating:
Tình trạng: Đã hoàn thành
Thể loại: Nửa ngôn tình
Độ dài: 03 chương
Nguồn: bachngocsach.com
Thảo luận: http://www.bachngocsach.com/forum/threads/11934/
Truyên ngắn này là một câu chuyện bình dị, phản ánh suy nghĩ trước kia của bản thân tác giả, có thể có thật, cũng có thể không, tùy suy nghĩ mỗi người. Truyện tuyệt không có cao trào, không có nhân vật phản diện.
Sau những ngày mưa rả rít không ngừng, cuối cùng những tia nắng hiếm hoi cũng xuất hiện, kiêu hãnh rướn người vươn ra khỏi những đám mây xám xịt. Những giọt nước vương trên cành lá, bụi cỏ dưới ánh nắng ban mai lấp lánh như những viên pha lê.
Tại một góc nhỏ bên góc đường, nép dưới cây phượng vĩ xanh tốt là một quán cà phê cổ kính nho nhỏ e thẹn đón từng ánh nắng ấm áp. Phía cuối con đường, một chàng trai trẻ tuổi chậm chậm đi tới, vừa đi vừa thong thả nói vào điện thoại: “Dạ vâng, em biết quán chị rồi, đang trên đường đi tới. Dạ được, không sao đâu chị, hôm nay em rảnh mà. Ok, lát nữa gặp chị.”
Anh cất điện thoại vào túi, ngó quanh rồi cất bước đi đến trước quán cà phê nho nhỏ kia. Anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa. “Đinh đang” tiếng chuông gió treo trước cửa rung lên những âm thanh vui tai đón chào vị khách mới.
Vừa bước vào, luồng không khí ấm ấp xộc vào phổi, anh hít vào một hơi dài khoai khoái, nhìn quanh quẩn rồi tiến về góc cửa sổ đặt những chậu cây xương rồng.
Bây giờ là Sáu giờ sáng, trong quán chỉ lác đác vài ba bác trung niên cúi đầu đọc tin tức, bên cạnh là phin cà phê đang nhỏ giọt. Giai điệu vui tươi của bài “Chào buổi sáng” vang lên phiêu bồng trong không gian ấm cúng. Anh cởi áo khoác ngoài mắc trên giá gần đó, ngồi xuống ghế vừa lấy laptop vừa đưa mắt nhìn bản menu trên bàn.
Vài tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến, một giọng nói êm tai vang lên: “Xin hỏi anh dùng gì ạ?”
Động tác của anh khựng trong giây lát. Giọng nói này…
Anh ngẩng phắt đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt to tròn nhàn nhạt những quầng thâm dưới mi mắt đang nhìn anh chăm chú. Anh sững người.
Là cô sao? Là cô, đúng không?
Ánh mắt anh từ từ di chuyển khắp người cô rồi dừng lại trên khuôn mặt gầy nhỏ nhắn có chút tai tái, trên mái tóc ngắn chấm vai buộc lên gọn gàng cùng vài cọng rớt loạn hai bên má và nụ cười gượng gạo của cô. Bốn năm trôi qua, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái…
Anh cứ nhìn cô như thế, nhìn cho đến khi trên mặt cô hiện lên nét lúng túng nhắc lại: “Anh… Xin hỏi anh dùng gì ạ?”. Lúc này anh mới giật mình, thầm cười nhạo sự lơ đãng của mình. Anh cất tiếng: “À, xin lỗi… Phiền cô cho tôi một ly cà phê nóng nhiều đường.”
Cô khẽ trả lời: “Vâng, anh còn muốn dùng gì nữa không?”
“Tạm thời cứ như vậy đã. Cảm ơn cô.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Cô quay người bước đi. Ánh mắt anh đau đáu nhìn theo bóng lưng cô. Cô thật gầy, bước chân không nhanh không chậm, đôi vai trĩu xuống, nhìn cô chẳng khác nào đang gồng gánh trên vai một gánh nặng vô hình. Anh bỗng nhiên buồn man mác. Cô bé trong kí ức kia của anh cũng như vậy sao? Không, anh lắc đầu. Ánh mắt phiêu đãng xa xăm nhìn ra cửa sổ nơi những giọt nước mưa đang rơi tí tách từng giọt từ mái hiên.
Năm ấy, anh-một thanh niên hai mươi bốn tuổi quyết tâm lên thành phố lập nghiệp. Anh-một anh chàng nông thôn mang theo tài sản duy nhất là vài trăm ngàn đồng mà anh vất quả dành dụm cùng với một chiếc máy ảnh cũ kĩ của ba anh để lại, vác balô đón xe lên thành phố. Mang theo hoài bão của tuổi trẻ, niềm tin vào tương lai, anh chân ướt chân ráo bước chân vào thành phố quyết tâm thực hiện ước mơ làm một nhiếp ảnh gia của mình.
Thời ấy, đời sống còn nghèo, dịch vụ Internet không phát triển như bây giờ, những cụm từ như maketing online hay sale online ít nhất là còn chưa xuất hiện tại nơi anh sống, những người lập nghiệp, trở nên nổi tiếng bằng Internet thì lại càng không tưởng. Vì thế con đường duy nhất để hoàn thành đam mê, mơ ước chỉ có thể lên những thành phố lớn hơn, phát triển hơn để lập nghiệp. Anh cũng không ngoại lệ.
Thế rồi hai năm trôi qua, niềm tin của anh dần dần bị mào mòn. Anh cuối cùng cũng thấm thía “Đời không như mơ”. Vì mưu sinh anh không biết bản thân đã làm bao nhiêu việc, nhưng đến nay ước mơ của anh cả mở đầu cũng chưa có. Anh cố gắng tìm kiếm cơ hội cho mình, đi xin việc không biết bao nhiêu chỗ nhưng toàn nhận lấy những câu trả lời rập khuôn: “Xin lỗi, tôi cần người có kinh nghiệm”, “Xin lỗi, anh không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi”, hay dứt khoát hơn là không thèm trả lời. Một anh bạn cùng phòng với anh nhiều khi thở dài nói: “Thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm một công việc đúng đam mê khó như tìm đường lên trời mày à. Hay mày về quê đi chụp ảnh mấy đám cưới đi, tuy chỉ ba cọc ba đồng nhưng dù sao có còn hơn không. Còn mấy ảnh nghệ thuật ấy hả, thôi mày từ bỏ đi là vừa”.
Dường như mọi sự nỗ lực của anh tựa như một hòn đá nhỏ bị ném vào đại dương sâu thẳm, không hy vọng tìm được.
Hôm ấy, sau lần bị từ chối thứ n, trên đường đi đến địa điểm xin việc cuối cùng, trời đột ngột đổ mưa, anh chán nản chạy vào mái hiên của ngôi nhà nhỏ bên gốc cây đa trú tạm. Dù có chạy nhanh thế nào, trong thế mưa ào ạt như thế này, áo sơ mi cùng với chiếc cặp cũ nát vẫn bị ướt một mảng lớn. Anh vội vàng kiểm tra máy ảnh, cũng may trước khi đi anh đã bọc lại kĩ càng. Nhìn mưa, anh đột nhiên nhớ đến câu nói của thằng bạn đam mê tiểu thuyết hay lảm nhảm: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.”(1) Anh cười khổ lắc đầu.
Mưa càng lúc càng to, mọi cảnh vật đều trở nên trắng xóa dưới màn mưa, khiến người ta nản lòng thoái chí. Lúc này, những suy nghĩ tiêu cực lại đua nhau nhảy xổ ra trong đầu anh: “Trời cũng muốn ngăn đường tìm việc của mình, phải chăng đã định trước là sẽ thất bại? Thật sự mệt mỏi quá, tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền gửi về quê cho em ăn học… mẹ lại đang ngã bệnh ở nhà. Sống trụ tại nơi này được bao lâu nữa đây?” Anh cười đắng chát: “Chỉ có lòng, có sức thôi vẫn chưa đủ…” Anh cứ thế chìm đắm trong những suy nghĩ u ám về tương lai, dần dần muốn buông bỏ mọi thứ.
Trời mưa như trút nước, trong âm thanh xào xào của trận mưa, từ đằng xa một cô bé chạy bình bịch tới, ào vào bên góc kia mái hiên nơi anh đang đứng cắt ngang dòng thương thân trách phận của anh. Anh quay đầu nhìn sang thấy một cô bé áng chừng 18, 19 tuổi, vai mang ba lô cũ màu bạc đã sờn hai bên mép, ướt như chuột lột, những giọt mưa từ đuôi tóc nhỏ tong tong nhìn rất thảm thương. Cô lấy tay gạt đi những giọt nước trên mặt, đôi mắt to tròn linh động chớp chớp ngó nghiêng nhìn cơn mưa. Rồi như sực nhớ ra cái gì, cô đưa tay lục lọi trong ba lô ra một cái máy cát-sét ghi âm nhỏ nom vô cũng cũ kĩ, có lẽ cũng đã trải qua nhiều thế hệ, cô bật lên, đưa gần miệng, bắt đầu nói: “1, 2, 3, 4…Chắc là vẫn xài tốt. Bà ơi, cháu yêu của bà đây. Trời đang mưa bà ạ, to lắm. Cháu biết là bà không biết được vì bà đang trong giấc mơ dài. Cháu nhớ bà rất thích nghe tiếng mưa, nên lấy cái máy già nua của ông ra thu âm cho bà nghe những khi cháu không có mặt trò chuyện với bà này.” Vừa nói, cô vừa đưa tay ra hứng những giọt mưa với vẻ thích thú, trên môi luôn thường trực ý cười.
“Bà ơi, cháu thành công rồi, bà sẽ được phẫu thuật và sẽ mau tỉnh lại thôi. Cuối cùng cháu đã gặp được may mắn rồi bà ạ, cháu cũng đã hiểu được câu bà thường dạy “Thế giới này không thiếu những người tốt, tình nguyện giúp đỡ mà không cần lý do. Cái gì cũng có hai mặt, miễn là chúng ta tin tưởng nhìn nhận mặt tốt thì mọi chuyện sẽ tốt thôi. Bà nhớ không?” Cô tinh nghịch giơ chân lên nhìn vào đôi giày: “Như đôi giày của cháu này, ướt nhẹp hết trơn rồi. Ngày trước cháu chắn chắn sẽ rầu rĩ lắm, nào là nghĩ đến viễn cảnh giày bị hỏng phải mua đôi mới, lại phải tốn một khoảng tiền, rồi bà lại phải chắt chiu tiền cho cháu. Nhưng mà hôm nay cháu đã có cách suy nghĩ khác, tại sao không nghĩ nó là thử thách cho đôi giày, biết đâu sẽ tìm được một nhãn hiệu tốt, bền chắc lại rẻ, sau này sẽ không phải mua giày thường xuyên, đỡ bao nhiêu khoản tiền, bà nhỉ?” Nói đến đây, cô ngước mắt lên nhìn trời cười rộ lên, nụ cười như ánh nắng ban mai bừng trên khuôn mặt, đôi mắt to ngập nước như tỏa sáng. Anh bất giác nhìn đến ngây ngẩn.
Không biết lúc nào mưa đã vơi dần, những tia nắng le lói yếu ớt xuất hiện, xuyên qua cành cây kẽ lá nhảy nhót trên gương mặt tròn tròn của cô, nụ cười của cô càng thêm rực rỡ. Anh đột nhiên bừng tỉnh, vội vội vàng vàng lấy máy ảnh đeo trên vai xuống, quay sang lưu giữ lại khoảng khắc này: Một cô bé ướt nhẹp, ôm trong người máy cát-sét cũ, ngước mặt lên nhìn những giọt mưa tí tách rơi trên cành lá, nụ cười tỏa nắng hiện lên trên môi, trong ánh mắt. Có lẽ nếu là ai đó không phải anh nhìn thấy hình ảnh này sẽ cười nhạt lắc đầu “thật ngây thơ”, nhưng đối với một người cần động lực như anh lại tựa như cơn mưa hiếm hoi rơi vào trong sa mạc khô cằn. Những lời cô bé như đòn thức tỉnh đánh vào tâm trí anh, nụ cười của cô khiến anh tin tưởng may mắn cũng sẽ đến với anh. Đúng vậy, tại sao không nghĩ là những thử thách kia chứ? Phải chăng gặp cô là may mắn của anh? Anh nở nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày.
Mưa đã tạnh từ lúc nào, cô bé ấy rời đi lúc nào anh cũng không hay. Anh chỉ biết giờ đây… anh đã sẵn sàng cho nơi xin việc cuối cùng. Anh cất bước ra khỏi hàng hiên, đi được vài bước anh ngoái đầu nhìn lại lần nữa, thầm nói cảm ơn cô bé con lạc quan, đáng yêu đó.
Tại một góc nhỏ bên góc đường, nép dưới cây phượng vĩ xanh tốt là một quán cà phê cổ kính nho nhỏ e thẹn đón từng ánh nắng ấm áp. Phía cuối con đường, một chàng trai trẻ tuổi chậm chậm đi tới, vừa đi vừa thong thả nói vào điện thoại: “Dạ vâng, em biết quán chị rồi, đang trên đường đi tới. Dạ được, không sao đâu chị, hôm nay em rảnh mà. Ok, lát nữa gặp chị.”
Anh cất điện thoại vào túi, ngó quanh rồi cất bước đi đến trước quán cà phê nho nhỏ kia. Anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa. “Đinh đang” tiếng chuông gió treo trước cửa rung lên những âm thanh vui tai đón chào vị khách mới.
Vừa bước vào, luồng không khí ấm ấp xộc vào phổi, anh hít vào một hơi dài khoai khoái, nhìn quanh quẩn rồi tiến về góc cửa sổ đặt những chậu cây xương rồng.
Bây giờ là Sáu giờ sáng, trong quán chỉ lác đác vài ba bác trung niên cúi đầu đọc tin tức, bên cạnh là phin cà phê đang nhỏ giọt. Giai điệu vui tươi của bài “Chào buổi sáng” vang lên phiêu bồng trong không gian ấm cúng. Anh cởi áo khoác ngoài mắc trên giá gần đó, ngồi xuống ghế vừa lấy laptop vừa đưa mắt nhìn bản menu trên bàn.
Vài tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến, một giọng nói êm tai vang lên: “Xin hỏi anh dùng gì ạ?”
Động tác của anh khựng trong giây lát. Giọng nói này…
Anh ngẩng phắt đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt to tròn nhàn nhạt những quầng thâm dưới mi mắt đang nhìn anh chăm chú. Anh sững người.
Là cô sao? Là cô, đúng không?
Ánh mắt anh từ từ di chuyển khắp người cô rồi dừng lại trên khuôn mặt gầy nhỏ nhắn có chút tai tái, trên mái tóc ngắn chấm vai buộc lên gọn gàng cùng vài cọng rớt loạn hai bên má và nụ cười gượng gạo của cô. Bốn năm trôi qua, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái…
Anh cứ nhìn cô như thế, nhìn cho đến khi trên mặt cô hiện lên nét lúng túng nhắc lại: “Anh… Xin hỏi anh dùng gì ạ?”. Lúc này anh mới giật mình, thầm cười nhạo sự lơ đãng của mình. Anh cất tiếng: “À, xin lỗi… Phiền cô cho tôi một ly cà phê nóng nhiều đường.”
Cô khẽ trả lời: “Vâng, anh còn muốn dùng gì nữa không?”
“Tạm thời cứ như vậy đã. Cảm ơn cô.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Cô quay người bước đi. Ánh mắt anh đau đáu nhìn theo bóng lưng cô. Cô thật gầy, bước chân không nhanh không chậm, đôi vai trĩu xuống, nhìn cô chẳng khác nào đang gồng gánh trên vai một gánh nặng vô hình. Anh bỗng nhiên buồn man mác. Cô bé trong kí ức kia của anh cũng như vậy sao? Không, anh lắc đầu. Ánh mắt phiêu đãng xa xăm nhìn ra cửa sổ nơi những giọt nước mưa đang rơi tí tách từng giọt từ mái hiên.
Năm ấy, anh-một thanh niên hai mươi bốn tuổi quyết tâm lên thành phố lập nghiệp. Anh-một anh chàng nông thôn mang theo tài sản duy nhất là vài trăm ngàn đồng mà anh vất quả dành dụm cùng với một chiếc máy ảnh cũ kĩ của ba anh để lại, vác balô đón xe lên thành phố. Mang theo hoài bão của tuổi trẻ, niềm tin vào tương lai, anh chân ướt chân ráo bước chân vào thành phố quyết tâm thực hiện ước mơ làm một nhiếp ảnh gia của mình.
Thời ấy, đời sống còn nghèo, dịch vụ Internet không phát triển như bây giờ, những cụm từ như maketing online hay sale online ít nhất là còn chưa xuất hiện tại nơi anh sống, những người lập nghiệp, trở nên nổi tiếng bằng Internet thì lại càng không tưởng. Vì thế con đường duy nhất để hoàn thành đam mê, mơ ước chỉ có thể lên những thành phố lớn hơn, phát triển hơn để lập nghiệp. Anh cũng không ngoại lệ.
Thế rồi hai năm trôi qua, niềm tin của anh dần dần bị mào mòn. Anh cuối cùng cũng thấm thía “Đời không như mơ”. Vì mưu sinh anh không biết bản thân đã làm bao nhiêu việc, nhưng đến nay ước mơ của anh cả mở đầu cũng chưa có. Anh cố gắng tìm kiếm cơ hội cho mình, đi xin việc không biết bao nhiêu chỗ nhưng toàn nhận lấy những câu trả lời rập khuôn: “Xin lỗi, tôi cần người có kinh nghiệm”, “Xin lỗi, anh không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi”, hay dứt khoát hơn là không thèm trả lời. Một anh bạn cùng phòng với anh nhiều khi thở dài nói: “Thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm một công việc đúng đam mê khó như tìm đường lên trời mày à. Hay mày về quê đi chụp ảnh mấy đám cưới đi, tuy chỉ ba cọc ba đồng nhưng dù sao có còn hơn không. Còn mấy ảnh nghệ thuật ấy hả, thôi mày từ bỏ đi là vừa”.
Dường như mọi sự nỗ lực của anh tựa như một hòn đá nhỏ bị ném vào đại dương sâu thẳm, không hy vọng tìm được.
Hôm ấy, sau lần bị từ chối thứ n, trên đường đi đến địa điểm xin việc cuối cùng, trời đột ngột đổ mưa, anh chán nản chạy vào mái hiên của ngôi nhà nhỏ bên gốc cây đa trú tạm. Dù có chạy nhanh thế nào, trong thế mưa ào ạt như thế này, áo sơ mi cùng với chiếc cặp cũ nát vẫn bị ướt một mảng lớn. Anh vội vàng kiểm tra máy ảnh, cũng may trước khi đi anh đã bọc lại kĩ càng. Nhìn mưa, anh đột nhiên nhớ đến câu nói của thằng bạn đam mê tiểu thuyết hay lảm nhảm: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.”(1) Anh cười khổ lắc đầu.
Mưa càng lúc càng to, mọi cảnh vật đều trở nên trắng xóa dưới màn mưa, khiến người ta nản lòng thoái chí. Lúc này, những suy nghĩ tiêu cực lại đua nhau nhảy xổ ra trong đầu anh: “Trời cũng muốn ngăn đường tìm việc của mình, phải chăng đã định trước là sẽ thất bại? Thật sự mệt mỏi quá, tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền gửi về quê cho em ăn học… mẹ lại đang ngã bệnh ở nhà. Sống trụ tại nơi này được bao lâu nữa đây?” Anh cười đắng chát: “Chỉ có lòng, có sức thôi vẫn chưa đủ…” Anh cứ thế chìm đắm trong những suy nghĩ u ám về tương lai, dần dần muốn buông bỏ mọi thứ.
Trời mưa như trút nước, trong âm thanh xào xào của trận mưa, từ đằng xa một cô bé chạy bình bịch tới, ào vào bên góc kia mái hiên nơi anh đang đứng cắt ngang dòng thương thân trách phận của anh. Anh quay đầu nhìn sang thấy một cô bé áng chừng 18, 19 tuổi, vai mang ba lô cũ màu bạc đã sờn hai bên mép, ướt như chuột lột, những giọt mưa từ đuôi tóc nhỏ tong tong nhìn rất thảm thương. Cô lấy tay gạt đi những giọt nước trên mặt, đôi mắt to tròn linh động chớp chớp ngó nghiêng nhìn cơn mưa. Rồi như sực nhớ ra cái gì, cô đưa tay lục lọi trong ba lô ra một cái máy cát-sét ghi âm nhỏ nom vô cũng cũ kĩ, có lẽ cũng đã trải qua nhiều thế hệ, cô bật lên, đưa gần miệng, bắt đầu nói: “1, 2, 3, 4…Chắc là vẫn xài tốt. Bà ơi, cháu yêu của bà đây. Trời đang mưa bà ạ, to lắm. Cháu biết là bà không biết được vì bà đang trong giấc mơ dài. Cháu nhớ bà rất thích nghe tiếng mưa, nên lấy cái máy già nua của ông ra thu âm cho bà nghe những khi cháu không có mặt trò chuyện với bà này.” Vừa nói, cô vừa đưa tay ra hứng những giọt mưa với vẻ thích thú, trên môi luôn thường trực ý cười.
“Bà ơi, cháu thành công rồi, bà sẽ được phẫu thuật và sẽ mau tỉnh lại thôi. Cuối cùng cháu đã gặp được may mắn rồi bà ạ, cháu cũng đã hiểu được câu bà thường dạy “Thế giới này không thiếu những người tốt, tình nguyện giúp đỡ mà không cần lý do. Cái gì cũng có hai mặt, miễn là chúng ta tin tưởng nhìn nhận mặt tốt thì mọi chuyện sẽ tốt thôi. Bà nhớ không?” Cô tinh nghịch giơ chân lên nhìn vào đôi giày: “Như đôi giày của cháu này, ướt nhẹp hết trơn rồi. Ngày trước cháu chắn chắn sẽ rầu rĩ lắm, nào là nghĩ đến viễn cảnh giày bị hỏng phải mua đôi mới, lại phải tốn một khoảng tiền, rồi bà lại phải chắt chiu tiền cho cháu. Nhưng mà hôm nay cháu đã có cách suy nghĩ khác, tại sao không nghĩ nó là thử thách cho đôi giày, biết đâu sẽ tìm được một nhãn hiệu tốt, bền chắc lại rẻ, sau này sẽ không phải mua giày thường xuyên, đỡ bao nhiêu khoản tiền, bà nhỉ?” Nói đến đây, cô ngước mắt lên nhìn trời cười rộ lên, nụ cười như ánh nắng ban mai bừng trên khuôn mặt, đôi mắt to ngập nước như tỏa sáng. Anh bất giác nhìn đến ngây ngẩn.
Không biết lúc nào mưa đã vơi dần, những tia nắng le lói yếu ớt xuất hiện, xuyên qua cành cây kẽ lá nhảy nhót trên gương mặt tròn tròn của cô, nụ cười của cô càng thêm rực rỡ. Anh đột nhiên bừng tỉnh, vội vội vàng vàng lấy máy ảnh đeo trên vai xuống, quay sang lưu giữ lại khoảng khắc này: Một cô bé ướt nhẹp, ôm trong người máy cát-sét cũ, ngước mặt lên nhìn những giọt mưa tí tách rơi trên cành lá, nụ cười tỏa nắng hiện lên trên môi, trong ánh mắt. Có lẽ nếu là ai đó không phải anh nhìn thấy hình ảnh này sẽ cười nhạt lắc đầu “thật ngây thơ”, nhưng đối với một người cần động lực như anh lại tựa như cơn mưa hiếm hoi rơi vào trong sa mạc khô cằn. Những lời cô bé như đòn thức tỉnh đánh vào tâm trí anh, nụ cười của cô khiến anh tin tưởng may mắn cũng sẽ đến với anh. Đúng vậy, tại sao không nghĩ là những thử thách kia chứ? Phải chăng gặp cô là may mắn của anh? Anh nở nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày.
Mưa đã tạnh từ lúc nào, cô bé ấy rời đi lúc nào anh cũng không hay. Anh chỉ biết giờ đây… anh đã sẵn sàng cho nơi xin việc cuối cùng. Anh cất bước ra khỏi hàng hiên, đi được vài bước anh ngoái đầu nhìn lại lần nữa, thầm nói cảm ơn cô bé con lạc quan, đáng yêu đó.
Hết chương 1
=====(1) Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Cái này chắc mọi người biết nguồn gốc ở đâu rồi.


Last edited: