Phong Thanh Vô Tình

truyện như thế nào?

  • hay

  • dở


Results are only viewable after voting.

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 10: Hiểm họa to lớn (Mystery)
...

Cả lớp lắp bắp kinh hãi, trố mắt nhìn về phía cô gái kia, cả lớp đồng thanh lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghi hoặc:

"Sao lại là cô...Tiểu Ơn?!"

"Lâu rồi không gặp, chắc mấy bạn nam trong lớp nhớ tôi lắm nhỉ?!" Cô ta không biết liêm sỉ còn cao giọng tự tin lên tiếng. Nguyên Phương cười khinh một cái rồi quay sang Mộng Dao nói chuyện tiếp. Cả lớp xùy nhẹ một tiếng rồi không ai để ý đến cô ta nữa, lại bắt đầu nói chuyện với nhau tiếp. Tiểu Ơn đi thẳng xuống chỗ Nguyên Phương rồi chào hỏi với bọn họ rồi tự giới thiệu mình là "Bạn gái" của Nguyên Phương. Nguyên Phương đạm mạc lên tiếng:

"Xin cô tự trọng giùm cho! Cô đừng lộng giả thành chân* như thế!"

* Lộng giả thành chân: biến giả thành thật

" Nguyên Phương à, cậu đừng lạnh lùng với tôi như thế. Không phải cậu đã tỏ tình với tôi rồi sao?!" Cô ta cố làm ra vẻ tội nghiệp, đau khổ. Nguyên Phương hừ lạnh một tiếng:

"Đúng là ngọc bất trác bất thành khí. Nhân bất học bất tri lý**"

**Ngọc không rèn dũa thì không thành hình hài. Người không học không biết lý lẽ.

Nghe hắn nói đến đây, bọn Vũ Kiệt cười loạn cả lên khiến cô ta đỏ mặt tức giận và hét lên làm cho khuôn mặt ấy ngày càng đỏ. Có được cơ hội ngàn năm có một, Vũ Kiệt lên giọng nói với ý cười.

"Cô không biết rằng khi mặt ửng đỏ lên thì dạ dày cũng giống y chang vậy sao?! Cô gái dạ dày."

"Hừ... cứ đợi đấy. Quân tử báo thù, thập niên bất vãn..."

"Quân tử?! Ha ha nam nữ có thể giống nhau được sao?... Còn bày đặt quân tử... Thấy ghớm..."

Lâm Thượng Nguyên lên tiếng cười cợt vào câu tục ngữ ngớ ngẩn của cô ta khiến cả lớp cười phá lên, Vũ Kiệt thản nhiên phun ra một câu khiến mọi người cười khoái trí:

"Thỉ xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn***"

*** Thỉ xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn: Bọ hung hắt hơi, phun ra toàn cứt. Châm biếm kẻ nói năng bậy bạ,không ngửi được.

Cô ta tức đến mặt đỏ tai hồng, nộ khí xung thiên bất quá thì đĩnh nhi tẩu hiểm* nhưng cô ta không thể làm được gì bí quá nên tạm thời bỏ qua, trong lòng vẫn không thể nào nuốt trôi cục tức này. Sau khi cô ta bỏ đi thì các tiết sau đều bình thường vì với các sự quản thúc "Bất khả xâm phạm" của giáo viên thì cả một tiếng nói chuyện cũng không có...

*Đĩnh nhi tẩu hiểm: hiểm quá hóa liều.

******

Giờ ăn trưa...

"Tiểu Hổ! Tôi tưởng cô Tiểu Ơn kia là giáo viên mỹ thuật nhưng tại sao giờ lại thành học sinh rồi?!" Mộng Dao thắc mắc nhìn Vũ Kiệt vài giây rồi chỉ chỉ tay về phía cô Tiểu Ơn đang ngồi trong cái bàn ở căng tin cùng với lớp 12B5, cô ta còn nhìn về phía bọn họ cười cười vài cái tỏ ra quen biết. Vũ Kiệt cảm thấy ăn ở căng tin sẽ mất ngon nên rủ Mộng Dao cùng Vũ Lạc vào phòng âm nhạc ăn. Vào tới nơi thì thấy Nguyên Phương bọn họ đều đã ngồi ăn ở đó sẵn rồi. Đại Thành vẫy vẫy tay một chút rồi kéo bọn họ đến cùng ăn cho vui. Thượng Nguyên cười hỏi:

"Có phải mọi người cũng đang thắc mắc về việc cô ta không?! Ở căng tin ăn không ngon nên vào đây ăn cho yên tĩnh?!"

"Làm sao cậu biết được chuyện này?!" Vũ Lạc thất kinh nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn cười cười dương dương tự đắc, cao hứng nói:

"Ta là thần cơ diệu toán Lâm Thượng Nguyên mà!"

"Đúng là họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm*!" Đại Thành nhìn hắn ta kiêu ngạo liền cười tự giễu nói nói để đùa vui.

*họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm: vẽ hổ chỉ vẽ được hình dáng bên ngoài chứ không vẽ được bên trong cũng như con người, ta chỉ biết người biết mặt mà không biết lòng.

"Thôi ăn nhanh đi không khéo bị bắt gặp là bị phạt cả lũ bây giờ!" Nguyên Phương thúc giục bọn họ ăn nhanh rồi về lớp.

"Reng..." Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ăn trưa đã vang lên, bọn họ nhanh chóng về lớp để học môn mỹ thuật cũng là để giải đáp những uẩn khúc trong lòng về vụ việc giáo viên mỹ thuật là Tiểu Ơn tại sao lại biến thành một học sinh bình thường. Cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi rồi thở dài đợi con "két Hongkong" kia vào lớp dạy. Cánh cửa lớp mở ra một cô gái bước vào lớp nhưng giáo viên không phải là Tiểu Ơn mà là chị gái lần trước gặp ở nhà Hứa Thư Hàn. Cả lớp nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ rồi một người đột ngột lên tiếng hỏi:

"Cô ơi, giáo viên Tiểu Ơn đâu?!"

"Cô ấy bị đuổi việc nộp đơn xin học nên làm học sinh rồi. Tôi là giáo viên Mỹ Thuật mới Đỗ Tôn Như. Mong các trò tận tình học hành." Tôn Như cười với một nụ cười tỏa nắng, đẹp mê hồn hơn bao giờ hết. Đại Thành nhanh miệng:

"Cho một tiết giao lưu nha cô."

"Ờ." Tôn Như cười cười rồi ngồi xuống cái bàn dành cho giáo viên, lúc này mấy đám học trò chạy loạn cả lên, ai nấy đều tụm ba tụm bảy lại thành một đống rồi lại nói lung tung về tin đồn của Tiểu Ơn. Hứa Thư Hàn nấp ngoài cửa, thập thà thập thò ngoài cửa đợi thời cơ. Hắn cười cười, ló đầu vô lớp và nháy mắt với Tôn Như. Tôn Như đứng lên, đi ra ngoài cửa, cười cười với hắn. Hắn hỏi với ngữ điệu lo lắng:

"Bọn chúng có làm khó cô không?"

"Không. Mà thầy đến đây làm gì vậy?!" Tôn Như cơ hồ hiểu được ý nghĩ của hắn một chút cười cười chọc ghẹo hắn một chút. Hắn luống cuống một chút rồi cười bình thản:

"Tôi chỉ muốn xem các trò ấy có quậy phá chọc ghẹo cô không thôi."

Cô thoáng thấy mấy đứa học trò trong lớp ngó ra ngoài nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ, cô cười cười tạm biệt hắn rồi đi vào lớp, dở giọng hù dọa bọn họ:

"Thầy chủ nhiệm các trò tới xem các trò học hành như thế nào đó.Lúc vừa rồi thầy ấy nói với tôi là sẽ xử các trò nếu các trò nghịch ngợm ở tiết tôi đó."

Bọn học trò đang cười chọc phá thì đột nhiên im bặt lại, biểu tình vô tội, nhõng nhẽo với cô:

"Tụi em có làm gì đâu cô! Cô nói thầy đừng phạt tụi em nha cô!"

Tôn Như cười cười giễu cợt nhìn bọn họ đang biểu tình vô hại, tỏ ra vẻ mặt vô tội rồi muốn nói gì đó mà do cười nhiều quá nói không nổi. Lũ hầu tử đang biểu tình vô hại ở dưới nhìn thấy bộ dáng cô gái kia đang cười tụi nó liền hiểu ra là cô ấy đang đùa bọn chúng, bọn chúng nhìn nhau cười nham hiểm rồi một đứa hỏi hỏi với giọng hiếu kỳ:

"Cô với thầy Thư Hàn có quan hệ gì đặc biệt sao?! Em thấy thầy ấy hay tìm cô lắm a!"

Mặt cô tắt hẳn nụ cười, mặt đỏ dần lên rồi nhìn lũ hầu tử nham hiểm đang hiếu kỳ nhìn mình thì ấp úng biện minh:

"Làm gì có...quan hệ gì mờ ám... "
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 11: Sinh nhật vui vẻ!
...

Trên con đường dài trải đầy ánh trăng, một chiếc xe Mercedes quẹo trái, tiến vào một con đường rộng lớn. Hàng giậu quanh co kéo dài đến tận cái cổng kiểu cọ đồ sộ. Cánh cổng mở ra, một tòa dinh thự tráng lệ hiện lên, ánh sáng lấp lánh từ những ô cửa sổ lấp lánh tựa kim cương, giữa sân là một đài phun nước nguy nga, bọn họ bước về phía cửa chính, sỏi nghiến rào rạo dưới chân. Một người nam lên tiếng:

"Đây là nhà của hắn sao?!"

"Theo như địa chỉ thì đúng là như vậy. Nhưng nhà sang trọng như thế này có phải là hơi khoa trương quá không?!" Một giọng nam khác vang lên.

Cánh cửa chính bật mở, hành lang rộng lớn được bày trí lộng lẫy với tấm thảm diễm lệ trải gần kín mặt sàn đá dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Người quản gia nhanh chóng tiến đến gần bọn họ rồi ôn tồn nói:

"Cậu chủ đang đợi mọi người ở trong, mời mọi người theo tôi."

Người quản gia vừa dứt lời liền dẫn ba người bọn họ đi dọc hành lang đến cánh cửa gỗ nặng trịch, ông ta xoay nắm đấm cửa, mời bọn họ vào. Bên trong, Nguyên Phương đang ngồi ở một cái bàn dài chạm trổ đẹp mắt, cười rạng rỡ nhìn bọn họ và hắn nhẹ giọng nói:

"Vũ Kiệt, Vũ Lạc đã đến rồi sao?! Lại còn đi chung với Mộng Dao nữa!"

Mộng Dao đảo mắt nhìn quanh căn phòng kia một lần thì thấy những bàn ghế vốn thường được bày biện trong phòng đã bị dồn sát vàong tường. Căn phòng lớn này bày trí thật lộng lẫy, quả thực đúng là chủ nhân của nơi này có một khiếu thẩm mỹ rất tuyệt vời. Cô không kìm được liền trầm trồ khen ngợi:

"Cách bài trí của căn phòng này thật là đẹp quá a!"

"Dĩ nhiên rồi!" Nguyên Phương cười dương dương tự đắc nói. Vũ Kiệt đói mốc đói meo vốn không có ý định cắt ngang nhưng cũng phải lên tiếng vì cái bụng của hắn đang réo lên òng ọc. Hắn căm hận lên tiếng:

"Vậy khi nào cậu mới để cho chúng tôi ngồi vào bàn ăn thế, Vương nhị thiếu gia?!"

"A...Dĩ nhiên rồi! Mời ngồi!" Nguyên Phương cười cười rồi đưa tay ra mời mọc. Ba người họ tự kéo ghế ra ngồi nhưng đợi mãi vẫn chưa có món ăn nào được dọn lên khiến trong lòng họ khá bực bội, Mộng Dao ôm bụng lên tiếng và ném cho hắn cái nhìn cau có:

"Dòng dõi cao quý như cậu mà không có lấy một món ăn sao?! Thật nhỏ mọn!"

"À, còn hai người nữa chưa tới mà. Sao ta có thể khai tiệc được."

Hắn vừa nói xong thì ngoài cửa sổ, hai chiếc Ferrari một xanh một đỏ đi vào trong sân kia, hai người bọn họ là Lâm Thượng Nguyên và Cao Đại Thành đang tiến vào trong. Cuối cùng món ăn đã được dọn lên, cứ tưởng là sẽ được ăn nhưng bọn họ lại phải ngồi đợi các tiết mục khác.

"Quà cho cậu đây, Nguyên Phương!"

Đại Thành và Thượng Nguyên giơ ra trước mặt hắn hai hộp quà to đùng. Nguyên Phương chờ mãi mới được hai món quà liền cảm ơn rồi quay sang Mộng Dao và hai người kia, ánh mắt chờ đợi. Mộng Dao lấy ra một hộp quà cỡ trung rồi đưa cho hắn. Hắn lập tức nhìn hai tên kia hỏi hỏi:

"Quà của tôi đâu?!"

"Chúng tôi và Mộng Dao đi chung một hộp đó mà. Cậu không thích sao?!" Vũ Kiệt nhíu mi nhìn Nguyên Phương. Hắn cũng không phải dạng vừa nên đáp trả ngay.

"Vậy đợi khi nào sinh nhật cậu thì tôi, Thượng Nguyên, Đại Thành và cả Mộng Dao nữa sẽ tặng cậu một bánh xà phòng, ok?!"

"Sinh nhật mà... giữ hòa khí chút đi!"

Mộng Dao cười cười nói. Không khí đã bớt căng thẳng hơn, họ bắt đầu bữa tiệc với vô số món ngon và kết thúc với những ly kem quả cỡ lớn...

"Giờ về hả?!" Mộng Dao nhún vai đi ra cửa và nhìn Nguyên Phương. Hắn kéo cô lại và nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

"Phải rồi! Hay là ở lại chơi trò chơi đi... Chúng ta sẽ chơi trò "TRUTH or DARE questions", ok?!"

"Cũng được, nhưng chỉ ba mươi phút thôi vì ông nội sẽ càu nhàu tôi nếu về trễ."

Mộng Dao hơi nhíu mi nhìn hắn. Bọn họ tập hợp ngồi thành vòng tròn và bắt đầu bốc thăm chọn lượt. Lượt đầu của chủ tiệc Vương Nguyên Phương, tiếp sau là Vũ Lạc, Đại Thành, Mộng Dao, Vũ Kiệt và cuối cùng là Thượng Nguyên. Nguyên Phương bắt đầu trò chơi:

"Tôi chọn Thượng Nguyên. Truth or dare?!"

"Tôi sao?!... Được rồi, tôi chọn truth." Thượng Nguyên chỉ tay về phía mình, hỏi ngớ ngẩn nhưng thoạt sau thì hắn đã chọn cho mình "Sự thật". Nguyên Phương hơi cười tà rồi hỏi hắn:

"Sao cậu không ở lại ngôi trường chuyên của cậu mà cứ nhất định phải nhảy vô trường cấp III Cửu Viên của bọn tôi vậy?!"

Hắn không nửa lời giả dối, thành thật khai ngay:

"Tại vì tôi "Kết" một người bên trường của các cậu."

"Là ai vậy?!" Nguyên Phương hỏi thêm. Lâm Thượng Nguyên hơi nhíu mi và trả lời.

"Vậy là hai câu rồi. Phạm luật!... Bây giờ đến lượt Vũ Lạc."

"Mộng Dao, truth or dare?!"

Vũ Lạc chỉ tay về phía Mộng Dao. Mộng Dao cười cười và vui vẻ chọn Dare, thử thách dành cho cô là phải chọn một người trong bọn họ để hẹn hò. Với hắn thì đây là thật nhưng với cô thì nó chỉ là trò chơi nên cũng không quan trọng lắm mà cứ chọn đại đại người mà cô thích nhất trong số họ.

"Tôi chọn... Lâm Thượng Nguyên..." Mộng Dao cười cười.

"Yaay!!! Ha ha!" Thượng Nguyên cười lớn.

"Sao lại là Lâm công tử?!"

Nguyên Phương ngồi cạnh nhíu mi nhìn qua bên cô và nói với giọng hằn học. Mộng Dao nhìn hắn cười cười rồi ghé sát tai hắn, nói nhỏ "Vì tôi thấy cậu ta dịu dàng.". Câu nói của Mộng Dao khiến Nguyên Phương tròn mắt nhìn cô rồi lại bắt đầu có thêm thắc mắc.

"Nhưng tại sao?!"

Hắn hỏi thêm. Cô lại ghé sát tai hắn nói nhỏ về cái chân lí "Da trắng là dịu dàng", lại một lần nữa Nguyên Phương tròn mắt lên. Hắn chuẩn bị hỏi tiếp thì bị Đại Thành chặn ngang họng. Công bằng mà nói thì đây là lượt của hắn, hắn lên tiếng:

"Dừng! Đến lượt của Cao công tử rồi... Tôi chọn Vương huynh. Truth or dare?!"

"Truth."

"Cậu thích ai ở đây?!" Cao Đại Thành dường như có ý nghĩ sâu xa gì đó khi hỏi câu này khiến Nguyên Phương lắp bắp đổi ngay lượt chọn, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ:

"Khoan đã! Tôi sẽ chọn dare."

"Được thôi, tôi thách cậu trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, ok?!"

"Cậu không thể làm thế!"

Nguyên Phương nhíu mày nhìn Đại Thành như nhìn con cá trên thớt sắp bị làm thịt và hắn chính là đầu bếp. Khác với hắn, Cao Đại Thành chỉ cười tà:

"Có chứ và tôi đã làm rồi đó thôi, Vương nhị công tử!'

"Hay cho câu "Đã làm rồi"! Nếu thế thì... tôi chọn Mộng Dao vì cậu ta là đứa con gái duy nhất ở đây."

"Hay hay hay!!! Mộng Dao, lượt của cậu."

Vũ Kiệt tán dương câu trả lời của hắn và chỉ lượt Mộng Dao. Mộng Dao vỗ tay bốp bốp và bắt đầu hỏi Vũ Kiệt, dĩ nhiên là hắn chọn dare rồi vì hắn rất thích các thử thách. Câu trả lời rất đỗi hài lòng, Mộng Dao cười tà lên tiếng:

"Tôi thách cậu..."

"Hả?!" Mộng Dao ghé sát nói nhỏ với Vũ Kiệt về thách thức kinh hoàng của cô khiến Vũ Kiệt chỉ biết hả dài dài...
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 12: Thử thách khó khăn
...

Mọi người nhìn Mộng Dao và Vũ Kiệt với ánh mắt kỳ lạ, trong đầu không khỏi lóe lên một luồng suy nghĩ:

"Không lẽ thử thách đó đáng sợ lắm sao?!".

Mặt hắn tái mét, miệng lắp bắp nói không nên lời, Vũ Lạc nheo nheo mắt nhìn hắn một cái rồi băn khoăn hỏi:

"Anh, Mộng Dao thử thách anh chuyện gì vậy?!"

Vũ Kiệt nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, sắc mặt đại biến, định nói nhưng lại thôi. Vũ Lạc khó hiểu quay sang Mộng Dao hỏi:

"Rốt cục là thử thách gì vậy Mộng Dao?!"

Cô cười cười nháy nháy mắt với Vũ Lạc, cậu ta khó hiểu đến nhăn mặt, vô giác nháy nháy lại hai cái theo bộ dáng của cô rồi bất chợt cậu ta hiểu ra điều gì đó rồi nở một nụ cười gian tà nhìn Vũ Kiệt rồi không nói thêm gì nữa. Vũ Kiệt trong đầu thầm mắng tên Vũ Lạc thối tha kia vì con cọp cái này mà phản bội lại hắn. Hắn nhìn Mộng Dao với ánh mắt "dễ thương" mong cô sẽ vì tình cảm thanh mai trúc mã mà nương tay. Nhưng không! Cô lại còn cười nói thật đắc ý:

"Sao hả?! Cậu không làm đi! Hay là tôi giúp cậu chuẩn bị đạo cụ nha!"

Thượng Nguyên, Đại Thành cùng Nguyên Phương từ nãy đến giờ vẫn khó hiểu nhìn bọn họ, bây giờ mới lên tiếng hỏi:

"Thật ra là thử thách gì vậy?!"

"Chính là..."

"Hả?!"

Vũ Lạc ghé sát tai Đại Thành nói nhỏ. Thử thách này khiến hắn không biết nói gì hơn một chữ "Hả?!" nhưng sau đó hắn lại cười cười nhìn Vũ Kiệt, ánh mắt tà tà nhìn hắn, hắn nheo mắt nheo mày nhìn Mộng Dao tỏ vẻ không ưng thuận. Hai con cừu ngốc Nguyên Phương và Thượng Nguyên ngơ ngác nhìn nhau chả hiểu gì cả, đột nhiên Vũ Kiệt đứng lên, đi tới cạnh Nguyên Phương rồi quỳ xuống, móc cái nhẫn hột xoàn giả ra, nắm lấy tay tên kia và nói:

"Cậu đồng ý chấp nhận lời cầu hôn của tôi chứ?!"

"Cái gì?!"

Nguyên Phương giật tay ra và đứng phắt dậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn tên chết tiệt Vũ Kiệt đang quỳ dưới đất rồi nhìn lũ ác ôn đang cười ồ lên ở xung quanh. Lũ ác ôn khốn nạn kia hùa nhau kêu lớn:

"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

"Đồng ý cái đầu heo ấy!!!" - " Được rồi, đến lượt Vũ Kiệt công tử a~"

Nguyên Phương giận dữ, cả người nóng ran và mặt bắt đầu ửng đỏ lên khiến cả đám người kia im lặng trong phút chốc rồi cười to... Sau một lúc lâu vẫn thấy cười tiếp khiến hắn buộc phải lên tiếng để đánh trống lảng tránh để họ tiếp tục cười nhạo mình. Vũ Kiệt ngồi ngẫm nghĩ cách để trả thù rồi bắt đầu hỏi:

"Vậy thì... Mộng Dao cô nương, truth or dare?!"

"Dare..."

"Mời "Khủng Long cô nương" câu dẫn bổn công tử ha!'

Mộng Dao cùng đám người kia tròn mắt lên nhìn Hướng Vũ Kiệt trong phút chốc rồi cùng nhau hét lên phản đối kịch liệt nhưng chỉ tốn công vô ích...

Nguyên Phương ngồi suy nghĩ trong lúc đám người kia cản tên "Phúc hắc" Hướng Vũ Kiệt lại. Đột nhiên, hắn như nghĩ ra gì đó rồi quay sang bên lạn nhân Hướng Vũ Kiệt cười cười.

"Hai người là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn đang thanh xuân vườn trường huống gì phải cường thủ hào đoạt như vậy?! Chẳng lẽ là muốn tiền hôn hậu ái chăng?!"

"Hay! Nói hay lắm!"

Mộng Dao nghe Nguyên Phương nói vậy liền vỗ tay tán thưởng. Mấy tên Vũ Lạc, Thượng Nguyên, Đại Thành cũng cười lớn tiếng để biểu lộ ý tán thành nhưng chỉ chút châm biếm vẫn chưa thể khiến Vũ Kiệt lùi bước. Tính tình thích chọc phá người khác của hắn lại nổi lên:

"Nguyên Phương, tiểu chính thái công tử... Chẳng lẽ muốn giúp con cọp cái tiểu bạch kia sao?!"

Vũ Kiệt lên tiếng nói shock khiến Mộng Dao nổi điên quay sang nhìn hắn như muốn băm hắn thành trăm mảnh...

"Được! Tiểu thí hài nhà ngươi hãy đợi xem bổn cô nương xử lý ngươi ra sao!... Mà khủng long như ta sao có thể câu dẫn "Hoa lệ công tử" được chứ?! Ta chịu thua a~"

"Cái này thì ta không biết, làm thế nào là việc của "Khủng Long cô nương" thôi."

"A... Chết ta rồi! Ta trễ rồi, phiền ngươi đưa ta về... Ông nội kiểu gì cũng xử lý ta và hai người các ngươi..."

Mộng Dao sau khi ngó lên đồng hồ thì phát hoảng kéo tay Hướng Vũ Kiệt nhưng nhìn hắn không chút động lòng cứ như là cô đang đánh trống lảng để tránh thử thách "Câu dẫn" này. Mộng Dao chau mày nhìn hắn. Rồi đột nhiên hắn nở một nụ cười gian tà và chỉ chỉ vào má, động tác kèm theo là chu môi ra...

"Chụt" một nụ hôn ịn vào má hắn, cả bọn bàng hoàng nhìn người kia, Vũ Kiệt trợn tròn mắt nhìn người kia lắp bắp nói:

"Sắc lang... Ngươi dám... TRA NAM!!!"

Tra nam = gã đàn ông tồi tệ

Nói xong, Vũ Kiệt đứng phắt dậy. Hắn lấy tay chùi chùi má rồi chỉ chỉ tên trước mặt biểu tình vô tội. Bọn kia cười to giễu tên đó:

"Vương Nguyên Phương sắc lang tiểu bạch kiểm!"

Tiểu bạch kiểm = những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc

Hắn trợn mắt tự bào chữa một cách vụng về:

"Tôi...tôi..."

"Tôi tôi cái gì mà tôi tôi! Nụ hôn đầu của tôi rồi!" Giọng Vũ Kiệt tựa hồ như mang ý châm chọc nhưng cũng như tức giận.

"Mộng Dao không để ý tới hai người bọn họ, quay sang Vũ Lạc. Cô nắm tay hắn lắc lắc, nhìn hắn với ánh mắt cầu xin:

"Vũ Lạc à, cậu đưa tôi về nhà có được không?! Bây giờ mà tôi chưa về chắc ông tôi sẽ lo lắm đây!"

Vũ Lạc chưa kịp mở miệng nói câu nào thì Nguyên Phương nắm lấy tay cô kéo đi, khẩu khí nam tử hán:

"Tôi sẽ đưa cậu về nhà!" Hắn cười híp mắt nhìn Mộng Dao "Đi thôi!"

Mộng Dao bị hắn kéo ra sân, hắn cười cười nói cô đứng đợi hắn một chút rồi chạy mất tăm. Một lát sau, một chiếc moto phóng tới trước mặt Mộng Dao, cô nhìn nhìn hắn hỏi:

"Cậu sẽ đưa tôi về bằng xe moto sao?!"

"Ừ, đi thôi!" hắn phun ra vỏn vẹn ba chữ rồi chìa tay đưa cô một chiếc mũ bảo hiểm. Cô nhận cái mũ bảo đang nằm trơ trọi trong tay hắn rồi đội nó lên, gương mặt dường như có chút khó hiểu khi một công tử nhà giàu có như hắn lại đi chiếc moto thay vì Ferrari, Camry, Mercedes, Subaru,...

...

"Cậu đi chậm một chút!!!"

Mộng Dao tái mét mặt mũi khi hắn phóng xe với tốc độ như ánh sáng, hai tay bất giác ôm chặt lấy eo của hắn khiến hắn vui muốn nhảy cẫng lên như con gái. Hắn cười cười lên tiếng:

"Cậu sợ lắm sao?!"

"Ờ..."

Mộng Dao ậm ừ đáp lại...

"Vậy thì ôm chặt nha!!!" Nguyên Phương vui vẻ cười cười có vẻ hơi phóng dật...

*******

Trước cánh cổng to lớn mỹ lệ của nhà họ Đồng, ông của cô đang đứng đợi sẵn với vẻ mặt không vui lắm..
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 13: Tarot bói tình yêu?!
"Đồng Mộng Dao..."

Ông nội của cô và đồng thời là chủ của nhà họ Đồng hét lên tức giận khi nhìn từ xa, thấy bóng dáng cháu gái mình đang ngồi trên xe của một nam thanh niên đang đi về hướng mình, vì xa quá nên ông Đồng nhìn không rõ người nam thanh niên đó là Vương Nguyên Phương nên chửi bới um sùm và gõ "kịch kịch" lên mũ bảo hiểm của hắn lúc hắn đưa Mộng Dao tới nhà...

"Cháu chào ông..."

Nguyên Phương lên tiếng nhìn Đồng lão gia với ánh mắt vô tội. Vừa nhận ra người bị mình đánh là Vương Nguyên Phương thì Đồng lão gia đã há hốc miệng kinh ngạc nhìn Nguyên Phương và nói với giọng ngạc nhiên.

"Phương nhi... sao cháu lại..."

sau đó ông quay sang Mộng Dao

"Dao nhi?! Sao con lại về cùng Phương nhi?!..."

"Hai anh em nhà họ Hướng không chịu đưa con về..."

Mộng Dao cười cười lấy lệ rồi chuồn thẳng vào nhà bỏ mặc Nguyên Phương và Đồng lão gia bốn mắt nhìn nhau. Đồng lão gia cười cười hài lòng:

"Phương nhi à, hay là tối nay con ngủ lại nhà ta được không?!"

"Thật sao?!... e hèm...à không...ý con là...cũng được ạ."

Nguyên Phương vừa nhảy cẫng lên vì sung sướng thì giả vờ như trời khuya nên ở lại là chuyện bắt buộc. Hắn cười thầm trong lòng, âm thầm nghĩ rằng "Với cái cớ này thì chắc chắn Mộng Dao sẽ không từ chối cho mình ở lại" ...

" Con phản đối! Không! Không! Không thể nào!" Mộng Dao lớn tiếng phản đối, lắc lắc đầu nhìn Đồng lão tiền bối. Nguyên Phương có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được rằng cô lại phản đối kịch liệt thế này. Đồng lão tiên sinh nheo mắt nhìn Mộng Dao ho ho nhẹ một tiếng:

"Thế muốn ta phạt con vì tội về trễ sao?! Hay là để Phương nhi ở lại đây con sẽ không phải chịu phạt nữa?!"

"Ông nội à..."

"Hai chọn một không có sự lựa chọn thứ ba...à không, có đó. Đó chính là sự lựa chọn bao gồm cả hai điều trên. Đồng nghĩa với việc con vừa phải chịu sự trừng phạt đồng thời Phương nhi cũng sẽ ở lại đây tối nay. Ba chỉ được chọn một, thế nào con chọn được chưa?!"

"Tại sao ông không để cho cậu ta về nhà?!"

"Trời đã tối như thế này, lỡ tôi một mình về nhà xảy ra chuyện gì thì sao?!"

Nguyên Phương nhìn Mộng Dao với vẻ vô tội, hai tay ôm lấy mặt rồi hơi xoa xoa một chút. Mộng Dao nheo nheo mắt nhìn hắn hừ lạnh:

"Cậu là con trai mà, chuyện gì có thể xảy ra với cậu chứ?!"

"Lỡ...tôi bị...CƯỚP SẮC thì sao?!"

"Bị điên sao?!/ Phương Nhi nói đúng đấy..."

Mộng Dao vừa dứt lời đã bị ông của cô chèn vào họng một câu nói biện minh cho Phương Nhi của ông...

"Dù sao thì ông cũng đã quyết định rồi."

Đồng lão gia tiếp lời và ý nghĩ duy nhất của cô khi định nói tiếp là "Chắc bố cậu ta không đồng ý cho cậu ta ở lại đây đâu!!" nhưng hình như Nguyên Phương dường như đoán được và cười cười trả lời luôn:

"Bố tôi đã đồng ý rồi, cậu không phải lo cho tôi đâu!!!"

"WHAT???!!!!"

Mộng Dao sốc đến nỗi mắt chữ A, miệng chữ O, kinh ngạc đến mức không thốt ra được lời nào chỉ lắc đầu cười khổ rồi quay lưng bỏ vào nhà.

"Mộng Dao à, Mộng Dao! Cậu giận sao?!"

Vương Nguyên Phương vừa chạy theo kéo tay Mộng Dao lại vừa thở dốc nói với cô, Mộng Dao làm mặt xấu nhìn hắn. Tuy Mộng Dao làm mặt xấu nhưng nhìn rất dễ thương, Nguyên Phương he he cười rồi nói với Mộng Dao:

"Mộng Dao nè, cậu làm vậy nhìn dễ thương lắm đó!"

Cô nheo mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận rồi nói với giọng vô cùng khó chịu:

"Vậy cậu làm cho tôi hết giận đi!"

"Mai là chủ nhật, hay là ngày mai tôi dẫn cậu đi chơi nha!"

"Ngày mai?! Không! Không! Mai tôi có hẹn với Tiểu Hổ và A Lạc rồi!"

Nguyên Phương cả kinh, nhảy dựng lên bực dọc lên tiếng:

"Lại là bọn họ! Mai cậu phải đi với tôi không được đi với người con trai nào khác hết!"

Đồng lão tiên sinh đứng từ xa nhìn đứa cháu gái cưng của mình đang tranh luận với Vương nhị gia mà ai cũng ngưỡng mộ không nịnh hót thì cũng là tán dương bằng những lời hoa mỹ, quả thật đứa cháu gái nhỏ này của Đồng lão thái là người đầu tiên dám cãi lộn với hắn. Bất giác ông cong khéo môi cười nhẹ trong lòng thầm nghĩ "Haiz, đứa cháu cưng này của mình và Phương nhi quả thật rất xứng đôi nhân cơ hội nỳ mình tác hợp cho hai đứa nó coi như là người làm ông này giúp nó tình chân mệnh thiên tử của nó đi!" Đồng tiên sinh đi tới gần hai người cười cười:

"Nè, Ông Vương - cha con có khỏe không?!"

"Dạ, rất khỏe ạ." Nguyên Phương cười cười nhìn ông nội Mộng Dao đang đứng bên cạnh.

"Mai ba con có rảnh không?! Ta muốn đến thăm ông ấy một chút, con có thể gọi điện hẹn trước với ba con dùm ta được không?!

"Dạ!"

"Ông nội à, con đi ngủ trước đây. Ông nội ngủ ngon."

Mộng Dao cười cười rồi quay lưng định rời đi, Nguyên Phương nheo nheo mắt hỏi hỏi:

"Không chúc tôi ngủ ngon sao?!"

"Chúc cậu ngủ ngon, Vương đại ác bá."

Mộng Dao xoay người lại cười cười hờ hờ cho có lệ nhưng chứng mắt nhìn hắn rồi chạy thẳng vô nhà. Nguyên Phương nhìn theo bóng lưng cô nói lớn:

"Mộng dao ơi, cậu đừng quên cuộc hẹn ngày mai của tôi với cậu! Ngủ ngon."

Đồng lão tiên sinh có vẻ vô cùng hài lòng nhẹ giọng hỏi hỏi Nguyên Phương:

"Phương nhi và Dao nhi của ta bắt đầu hẹn hò rồi sao?! Vậy khi nào thì con sẽ cầu hôn nó đây?!"

Nguyên Phương kinh hỉ nhìn ông lão trước mắt, cười cười cứ như mọi chuyện đương nhiên là thế, rồi hình như Nguyên Phương nhớ ra chuyện gì đó nên vội vàng chúc Đồng lão tiền bối ngủ ngon rồi hỏi phòng của cậu ở đâu.

"Phương nhi không chê thì có thể đến phòng dành cho khách ở tầng hai đầu dãy hành lang."

Nguyên Phương cảm ơn Đồng lão tiên sinh rồi đi thẳng vào nhà, theo chỉ dẫn mà tìm phòng.

"Sao cậu lại ở đây?!"

Nguyên Phương kinh ngạc nhìn Mộng Dao hỏi hỏi. Cơn buồn ngủ làm Mộng Dao trở nên cáu bẳn:

"Phòng của tôi là phòng bên cạnh, vậy tôi không thể vào phòng của mình sao?!"

...
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 14: Tarot bói tình yêu?! (1)
...

"Vậy sao cậu lại ngủ ở phòng cho khách vậy?!"

"Phòng cho khách ở bên cạnh, cậu không thấy giấy dán tường và cách bài trí trong phòng này là của nữ sao?!"

"Ờ ờ..."

"Biết rồi thì đi đi, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Nguyên Phương nhìn Mộng Dao vào phòng đóng cửa lại rồi mới trở về phòng của mình, ngã lăn ra giường rồi nghĩ ngợi mông lung. Hắn không biết nên dẫn cô đi đâu chơi, chơi cái gì nên ngồi bật dậy, gọi điện cho đám con trai xin lời khuyên.

"A lô..."

"Tôi và Mộng Dao sẽ đi chơi vào ngày mai, tôi không biết nên dẫn cô ấy đi đâu chơi nên cậu t.ư vấn cho tôi đi!"

...

"Mộng Dao, đi thôi!"

Mộng Dao nheo nheo mắt nhìn hắn khó hiểu, trong đầu cô thoáng co suy nghĩ tại sao lại là chỗ này?! Khu mua sắm?!

"Cậu kéo tôi đến chỗ này để làm gì?!"

"Cứ đi theo tôi rồi cậu sẽ biết."

Nguyên Phương kéo tay Mộng Dao vào một của hàng mỹ phẩm cao cáp rồi vẫy tay gọi cô tiếp viên bán hàng:

"Cô hay chọn một bộ mỹ phẩm cao cấp nhất, đắt nhất và thịnh hành nhất hiện nay cho cô gái này."

Nói xong hắn kéo cô đi lướt qua một gian hàng mỹ phẩm rồi chọn một bộ mỹ phẩm tốt nhất và vẫy gọi cô phục vụ, hắn nhìn cô ta rồi giao phó:

"Cô hãy giúp cô gái này chỉnh sửa lại tất cả, hãy chọn bộ mỹ phẩm tốt nhất, đắt nhất hiện nay!"

Mộng Dao nheo nheo mắt liếc hắn một cái rồi nói:

"Tôi thì làm sao hả?!" ="=

"Đẹp mà hơi nhợt nhạt" :v

==*. Mộng Dao trừng mắt nhìn hắn rồi đi theo cô nhân viên bán hàng. Mộng Dao hơi liếc về phía hắn một chút thì cô để ý thấy bao nhiêu cô gái đang nhìn hắn với ánh mắt mê mệt. Cái tên này chỉ giỏi gây chú ý thôi. "Có lẽ lần sau không nên dẫn hắn đến đến nơi này nữa." Mộng Dao nghĩ thầm rồi lấy đại một bộ mĩ phẩm rồi kéo hắn ra ngoài.

Ngoài đường, dòng người qua lại tấp nập, bọn họ sải bước ngắn, chầm chậm đi dưới hai hàng cây xanh, cánh hoa bay theo làn gió nhè nhẹ lưu mùi hương ở mọi nơi. Cả một con đường huyên náo, ồn ào bỗng trở nên yên ắng, lãng mạn hẳn. Nguyên Phương không thể nào kìm hãm được ý nghĩ muốn nắm tay Mộng Dao, Mộng Dao cũng có cùng ý nghĩ tương tự. Tâm tâm tương thông chăng?!

"TAROT TÂM LINH?!" Mộng Dao hơi nheo mắt, nghiêng đầu khó hiểu. Cô kéo tay Nguyên Phương tới trước cửa của nơi được trang trí cầu kỳ, lạ mắt còn có chút kỳ quặc. Nguyên Phương kéo tay Mộng Dao nói nhỏ:

"Khoan đã! Tôi không tin vào mấy chuyện thần linh này lắm!"

"Cậu cứ vào đi rồi biết! Nếu cậu không tin thì coi nó là trò giải trí cũng được còn nếu cậu tin thì cũng coi thử cho biết vận số."

Nguyên Phương đành phải nghe lời Mộng Dao bước vào cho dù không muốn. Mộng Dao thoáng thấy Mộng Hy đi ngang nên nói hắn đợi cô ở đây một chút rồi chạy nhanh ra ngoài tìm Mộng Hy.

"Cậu có phải muốn coi bói về tình yêu không?!"

"Thôi không cần đâu tôi không tin về mấy chuyện bói tâm linh này."

"Dưới bàn là bộ bài tarot, cậu hãy tĩnh tâm, thật thoải mái để cơ thể thả lỏng và trí óc thư giãn, tạo điều kiện cho năng lực tri giác có thể tự do phát triển rồi chọn bài theo trực giác..."

...

"Giới thiệu với cậu đây là Đồng Mộng Hy - chị họ của tôi." Mộng Dao vừa giới thiệu, vừa chỉ vào cô gái có gương mặt dễ thương đứng bên cạnh.

"Ờ, chào chị." Nguyên Phương cười cười chào hỏi và tự giới thiệu bản thân:

"Tôi là Nguyên Phương, rất vui được quen biết chị."

"Tôi cũng vậy." Mộng Hy cười cười.

...
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 15: Đại biến cố
"Mộng Dao, tôi có việc muốn nói với cậu." Nguyên Phương hơi đỏ mặt, hắn nhìn Mộng Hy một chút. Có vẻ Mộng Hy cũng hiểu ý nên nhìn Mộng Dao, ánh mắt ẩn chứa ý cười, bất chợt Mộng Hy thốt lên:

"Chị có việc phải đi rồi, hai người đi chơi vui vẻ!"

"Ơ...Ơ...! Mộng Hy!..." Mộng Dao nhìn theo bóng lưng Mộng Hy hét lớn. Đáng tiếc là Mộng Hy đã đi xa rồi. Không biết con sói tà nghễ Nguyên Phương muốn nói gì với cô đây? Mộng Dao thở dài, nheo nheo mắt nhìn Nguyên Phương, cô phun toẹt ra mấy câu vì tò mò:

"Vậy...Cậu muốn nói gì với tôi?"

"Thật ra tôi muốn nói là..."

"*Ai kai shi zai wo men de gu shi zhong shang yan - Yi dian yi di xie xia le qing gan de zhang jie..." Chuông điện thoại của Nguyên Phương reo lên, là bố của cậu gọi...

* Bài hát "Lời hứa của gió- Trương Hàn"

"Dạ?! Con nghe đây... Sao?!...Con về ngay đây."

Sau khi hắn điện thoại của bố mình thì lập tức đi quay phắt sang Mộng Dao, hỏi:

"Sau khi tôi đi, cậu có muốn gặp lại tôi không?!"

"Đương nhiên là có rồi! Chẳng lẽ cậu thì không?!" Mộng Dao nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

"Vậy là được rồi..."

Nguyên Phương cười cười rồi quay lưng bỏ đi...

------- Hai ngày sau -------

Nguyên Phương bận rộn suốt hai ngày qua nên chẳng có thời gian đi ra ngoài. Hắn đã xin nghỉ ở trường học và đang chuẩn bị qua MỸ để giải quyết một số rắc rối của tập đoàn Lãng Tương trên hình thức đi du học.

-----5:30 - tại cổng trường-----

"Tiểu Hổ! Cậu có tin gì của Nguyên Phương không?"

"Không có! Cậu ta hai ngày nay không đi học rồi, tôi định qua nhà cậu ta để hỏi đây."

"Tôi đi với cậu." Mộng Dao sốt sắng nói.

"Cả tôi cũng đi." Vũ Lạc chen lời vào, Mộng Dao và Vũ Kiệt tròn mắt nhìn cậu ta.

"Cậu là hắn có quan hệ gì mà quan tâm đến hắn dữ vậy?!" Vũ Kiệt hỏi một cách chua chát.

"Tôi chỉ đi theo..."

"Tôi không hỏi cậu mà tôi hỏi con cọp cái Mộng Dao kia." Vũ Kiệt nhảy vào họng của Vũ Lạc, hắn nói chen vào.

"Tôi...Tôi...Ê! Ê CẬU GỌI AI LÀ CỌP CÁI HẢ????????" Mộng Dao cố lảng tránh vấn đề mà Vũ Kiệt nhưng có vẻ cậu ta đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt hiếu kỳ của cậu ta đã tràn đầy hắc tuyến.

"Đi thôi, trước khi tôi đổi ý."Vũ Kiệt hơi gầm lên, bầu không khí quanh họ trùng xuống rồi họ bước nhanh ra khỏi cổng trường.

"Cậu không định đi bộ đến đó chứ?!"

"Không, đương nhiên là không rồi! Bọn này không nhưng cậu thì có đấy!" Hình như vẫn còn giận về điều gì đó, Vũ Kiệt lạnh giọng rồi cùng Hướng Vũ Lạc lên taxi đến nhà Nguyên Phương bỏ lại Mộng Dao tội nghiệp. Trên đường đi, cô đã suy nghĩ rất nhiều về những thứ mà Nguyên Phương nói và cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của hắn, ngốc nhưng không quá kém cỏi để biết điều đó...

"Vương Nguyên Phương, cậu có ở nhà không?!" Vũ Kiệt gọi lớn.

"Chào các vị! Cậu chủ đang ở phòng khách, mời các vị vào." ông quản gia mở cửa và mời Vũ Kiệt và Vũ Lạc vào.

"Vương Nguyên Phương, cậu đã nói gì với Mộng Dao hả?!" Hướng Vũ Kiệt hơi gầm lên, ánh mắt có phần đen tối tràn đầy hắc tuyến.

"Không có gì cả, tôi không có gì với Mộng Dao cả." Nguyên Phương cười khẩy, tựa người vào chiếc tràng kỷ nhìn Vũ Kiệt với nét mặt khinh khỉnh.

Vũ Kiệt thật chỉ muốn lao đến đánh cho cậu ta một cái cho tỉnh. Cái bộ mặt đáng ghét đó giống hệt như lần đầu cậu ta gặp hắn, cũng cái điệu bộ đó, thật khiến cho người ta khó chịu!

"Chết tiệt, Vương Nguyên Phương cậu đừng dùng cái điệu bộ khinh khỉnh đáng chết đó để nói chuyện với tôi."

...

Mộng Dao chạy một mạch tới nhà Nguyên Phương, cô vừa mở cửa vừa gọi:

"Nguyên Phương, Nguyên Phương!..."

Bọn họ hơi giật mình nhìn cô...
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 16: Đại Biến Cố (1)
"Chà, xem ai đã đến kìa! Trông cô thật thảm hại, đầu tóc rối bời, thở hồng hộc, chậc, xem ra cô vừa gặp chuyện gì không hay thì phải?" Một cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc thiếu sự đàng hoàng đứng đắn, trịnh trọng bước ra.

Mộng Dao như có tia sét đánh ngang tai, gương mặt này, đôi mắt này, giọng nói này...Không sai, chính là cô ta - Trịnh Tiểu Ơn. Mộng Dao phải mất mấy giây định thần và tự nhủ bây giờ chỉ là một giấc mơ rồi hỏi Nguyên Phương với ngữ khí gấp gáp, có lẽ vì trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng chưa bị dập tắt. "Nguyên Phương, cô Trịnh Tiểu Ơn đang làm gì ở đây vậy?!"

"Tôi không ở đây thì có thể ở đâu chứ?! Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy mà! Còn nữa tên tôi không phải là Trịnh Tiểu Ơn mà là Trịnh Uyển Nhã*"

* UYỂN NHÃ - Vẻ đẹp của sự thanh tao, phong nhã

Vũ Kiệt và Vũ Lạc đứng yên lặng một lúc lâu rồi lên tiếng:

"Cha mẹ cô hình như đặt sai tên cho cô rồi, phải là Trịnh Khủng Long chứ. Quả đúng là CẨU KHẨU NAN SINH XUẤT TƯỢNG NGÀ!*" Vũ Kiệt cười tà nghễ nhìn cô ta và mắng thẳng.

*Cẩu khẩu nan sinh xuất tượng ngà: Miệng chó không thể mọc ngà voi.

"Cậu ăn nói cho đàng hoàng nha!" Cô ta vừa nói xong thì lập tức quay ngoắt sang phía Nguyên Phương nũng nịu với cái giọng điệu nhõng nhẽo kinh tởm của mình:

"Nguyên Phương à, anh hãy đuổi bọn họ đi đi~ "

"Mấy người mau đi đi, các người đã nghe cô ấy nói gì rồi đấy!" Nguyên Phương không chút do dự lên tiếng. Mộng Dao dường như suy sụp tinh thần, thẫn thờ nhìn hắn tuyệt vọng hỏi:

"Những điều cô ta nói có phải thật thế không?!"

"Tôi đã nói với cô rồi mà.." Cô ta trơ trẽn lên tiếng.

"Câm mồm! Ở đây không tới lượt cô lên tiếng. Nguyên Phương cậu phải thành thật cho tôi biết những việc cô ta nói có phải là sự thật không?!"

"Đúng vậy! Nếu như cô đã hỏi thì tôi sẽ nói thật cho cô biết rằng tôi chỉ đùa giỡn với cô thôi, hạng con gái ngu ngốc như cô tôi không có hứng thú." Hắn thản nhiên buông những lời này ra.

Vũ Kiệt nhịn không nổi nữa nắm chặt tay lại...

Bốp. Mộng Dao tát hắn một cái, cô nói qua hai hàng nước mắt nóng hổi đang tuôn rơi lã chã:

"Cái tát này sẽ kết thúc tình cảm của chúng ta từ đây chúng ta xem như ân đoạn nghĩa tuyệt."

Nói xong Mộng Dao quay lưng bỏ đi, bất chấp mọi sự hiếu kỳ, tò mò của những người qua đường, cô cứ chạy. Có vẻ như Mộng Dao đã quá mệt mỏi đối với hắn rồi, cô ngồi xuống bên đường, úp mặt vào đầu gối, bất giác cả người run lên, cô òa khóc.

"Cậu không sao chứ?!" Vũ Kiệt là Vũ Lạc chạy đến trước mặt cô, Vũ Kiệt đưa tay ra, muốn kéo cô đứng lên...

Mộng Dao ngước lên nhìn hai người bọn họ, òa khóc lớn, người ngoài đường đi ngang qua hiếu kỳ nhìn bọn họ bàn tán xôn xao khiến cho Vũ Kiệt và Vũ Lạc,hai con heo ngốc đó thẹn đỏ cả mặt, cuống cuồng giải thích:

"Không phải như mọi người nghĩ đâu, không phải vậy đâu!"

"Trời ơi, cô gái kia làm sao vậy?"... "Mấy cậu thanh niên này mặt mũi trông sáng đẹp trai thế mà đi chọc con nhà người ta, con phải nhớ không được chơi với kiểu người như thế nghe chưa?!"....

Mộng Dao khóc một lúc rồi đứng dậy lau nước mắt trên mặt mình rồi tươi cười nói với bọn họ:

"Được rồi, Tiểu Hổ, Tiểu Lạc, chúng ta đi thôi!"

"Được rồi, đi!" Vũ Kiệt cười tươi nhìn cô, hắn cùng Vũ Lạc sẽ làm vệ sĩ hộ tống cho cô an toàn về nhà.

...

"Nguyên Phương ơi~ Anh dẫn em đi mua sắm đi." Trịnh Uyển Nhã lắc lắc tay Nguyên Phương, nũng nịu đòi hắn đi mua sắm cho cô ta.

"Nếu cô còn dám nhắc lại những lời đó nữa thì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy." Nguyên Phương hất tay cô ta ra, hắn lạnh giọng đuổi cô ta về.

"Sao anh lại nói vậy với em?!" Cô ta cao giọng, nhìn hắn giả vờ mếu máo.

"Cô không về thì thôi vậy, tôi đi đây" Nguyên Phương cười nhạt bỏ ra ngoài.

"Không có tôi thì tập đoàn của anh đã sụp đổ từ lâu rồi, còn lên mặt với tôi sao, anh dám à?! Đồng Mộng Dao có gì tốt đẹp chứ!" Trịnh Uyển Nhã hét lớn, gương mặt có nét tối sầm lại. Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên gương mặt cô ta...
 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chap 17: Đại Biến Cố (2)
...

"Mộng Dao à... Cậu muốn đi ăn kem không?!" Vũ Lạc khẽ hỏi Mộng Dao và nuốt nước bọt.

"Ờ, tôi cũng đang có hứng đi chơi đây." Mộng Dao cười cười.

"Haiz~ Tôi cũng đi, tâm trạng không tốt thì ăn ngọt là lựa chọn đúng đắn nhất."Vũ Kiệt thở dài.

Ba người họ vào một quán kem "Ngọc bất trác, bất thành khí" bên đường, tuy nhỏ nhưng khá ngon và yên tĩnh. Bỗng có ba người bước vào.

"Ba người sao vậy?!"

Ra là Lâm Thượng Nguyên, Cao Đại Thành cùng Đồng Mộng Hy. Họ ngồi xuống cạnh Mộng Dao rồi ngó ngó sang hai người kia, mặt người nào người nấy nặng tâm tình...

"Có chuyện gì vậy Mộng Dao?! Hôm nay nhìn mọi người có vẻ không vui cho lắm." Mộng Hy nhẹ giọng hỏi Mộng Dao.

Mộng Dao không đáp, chỉ thở dài rồi cúi mặt xuống. Mộng Hy nhìn Đại Thành và Thượng Nguyên nhún vai, khó hiểu. Một lúc sau, Mộng Dao mới ngập ngừng lên tiếng, ngữ khí toát rõ là đang có tâm sự:

"Không có gì cả, chỉ là hôm nay không được thoải mái cho lắm thôi..."

"Thật ra là tên Vương Nguyên Phương chết tiệt đó định đi qua Mỹ 7 năm, hắn sẽ kết hôn với Trịnh Uyển Nhã của tập đoàn Vấn Nghi..." Vũ Lạc không kìm nổi tức giận lên tiếng, hắn quay sang Đại Thành và Thượng Nguyên khàn giọng nói:

"Hai người bọn cậu là bạn của hắn từ nhỏ đến lớn, hai người cậu hãy đi hỏi hắn tại sao lại làm như vậy đi."

" Chúng tôi đã tới tìm hắn nhưng bị hắn và con khủng long chết tiệt kia đuổi đi, cậu ta còn không thèm nghe lấy một câu." Đại Thành thở dài, mâu quang hơi nhíu lại.

"Khoan đã, Trịnh Uyển Nhã là con khủng long chết tiệt và là Trịnh Tiểu Ơn?" Mộng Hy khó hiểu hỏi Đại Thành.

"Không sai! Chết tiệt, tôi chỉ muốn đấm cho cậu ta một đấm để cậu ta tỉnh ra. Khỉ thật, tôi nghe nói là cậu ta sẽ đi vào cuối tuần, chúng ta có nên..."

"Không cần đâu, thôi đừng nhắc những chuyện không vui nữa, mọi người ăn gì thì gọi đi." Mộng Dao phát ngôn chặn họng Đại Thành, mọi người cũng cười trừ cho qua chuyện rồi lại bắt đầu tán gẫu nhảm nhí về phim hot "Sam Sam đến đây ăn nào"

...

-------Tại nhà Nguyên Phương-------

Không khí u khuất, ảm đạm dường như vẫn bao trùm cả căn nhà to lớn, Trịnh Uyển Nhã hiện giờ đang ra ngoài cùng bạn bè của cô ta nên chỉ còn một mình Nguyên Phương cùng nỗi tương t.ư. Hắn ngồi thu mình trên chiếc tràng kỷ lộng lẫy, ánh đèn chùm bao khuất cả khung cảnh trong đêm khuya thanh vắng, tĩnh mịch khiến nỗi tương t.ư của hắn tựa ngàn năm trôi qua vẫn không dứt.

*Đời người như một ván cờ, kiếp này bất phân thắng bại, nguyện kiếp sau lại phân chia hai hộp cờ trắng đen. "Nhân sinh như kì, lạc tử bất hối" chỉ để lại cho hắn một nỗi cô đơn, tương t.ư lớn. Trong đêm Khuya thanh vắng tịch mịch, khung cảnh hoa lệ vắng lặng khiến hắn buồn càng thêm buồn, lời hẹn ước còn bên tai mà bây giờ chỉ còn mình hắn cùng với sự cô độc trùng trùng...

*Trích dẫn "Tương t.ư cục" của "Âm Tần Quái Vật".

"Ha ha... ọe... Nguyên Phương... Anh... ọe..."

Không gian yên tĩnh bị phá hỏng hoàn toàn khi Trịnh Uyển Nhã trở về sau cơn say bí tỉ của cô ta, mùi rượu nồng nặc khiến Nguyên Phương bừng tỉnh giữa những suy nghĩ mông lung, mơ hồ.

"Cô làm cái quái gì vậy hả?! Có biết mấy giờ rồi không mà còn uống?!"

"Là anh đang lo... ọe... lắng cho em sao?!"

"Thần kinh của cô có vấn đề gì à? Tôi không và sẽ không bao giờ lo lắng cho cô, dù chỉ một chút."

"Em sẽ coi là anh đang lo lắng cho em."

Hắn biết rằng dù có tiếp tục cãi nhau với cô ta thì cũng sẽ chẳng được gì nên đành tức giận trở về phòng và khóa chặt cửa, tiếp tục những suy nghĩ viển vông, mơ hồ của mình...

"Đa tình tự cổ nan di hận*,Dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ**"

**(Nỗi hận triền miên không bao giờ hết)

*(Từ xưa đa tình chỉ để lại mối hận)

 

Tần Ca

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Kết - Dĩ Hậu Bất Hảo
...

"Ta đi thôi." Nguyên Phương nặng nhọc kéo chiếc vali sau lưng, hắn bỏ xuống nhà trước mà cũng không cần phải suy nghĩ.

"Nguyên Phương, cầm túi giúp em đi!" Uyển Nhã nũng nịu từ trên lầu đi xuống, hành lý của cô ta chất đống như chuẩn bị đi tị nạn.

"Cô không cần mang nhiều vậy đâu." Hắn mệt mỏi nhìn cô ta sau đó quay sang ông quản gia già "Ông giúp cô Trịnh đưa hành lý ra xe giúp tôi."

"Dạ cậu chủ." Ông quản gia kính cẩn thưa.

Sau khi mọi thứ tươm tất, hai người họ lên đường...

-------Sân bay quốc tế-------

"Vương Nguyên Phương! Cậu thật muốn đi?!" Mộng Dao chạy vội ra chỗ hắn.

"Đúng vậy. Chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ ở Mỹ." Nguyên Phương lạnh giọng, nhếch mép nhìn xuống.

"Cậu ở lại được không?! Ta có thể làm mọi thứ cùng nhau mà... rất nhiều điều thú vị..."

"Cậu im đi! Tôi đã nói không muốn dây dưa gì với cậu mà!"

Hắn hét lên và cũng không tiếc việc văng ra những lời như thế, dù là với Mộng Dao. Trên gương mặt thanh thoát, xinh đẹp kia, hai hàng nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Lòng hắn như bị vạn tiễn xuyên qua, tim hắn nhói đau như rỉ ra từng giọt máu...

"Mộng Dao à, cậu không cần phải cầu xin tên tiểu nhân ấy đâu!" Vũ Kiệt từ xa lao nhanh tới kéo cô vào lòng mình mà an ủi.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu chẳng là cái thá gì cả. Tiểu nhân!" Vũ Lạc cũng bất bình lên tiếng.

"Cẩu huyết!"

"PP"

Tiếp sau lần lượt là Đại Thành và Thượng Nguyên, mặc cho bọn họ phỉ nhổ, Nguyên Phương vẫn cười đáp lại nhưng bằng nụ cười khinh bỉ, miệt thị. Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng thì hắn chỉ muốn quỳ xuống cầu xin bọn họ đánh chết hắn, như vậy thì ít nhất hắn cũng có lòng tự trọng của một con người...

"Anh à, ta đi thôi! Không cần phải nghe những kẻ vô giáo dục này phỉ báng." Trịnh Uyển Nhã khoác tay hắn, kéo hắn đi.

"Chỗ này là nơi để một con T-rex như cô lên tiếng sao?!" Vũ Kiệt nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo chết người.

"Cậu..."

"Thông báo: chuyến bay từ Trung Quốc đến New York sắp sửa khởi hành, mong quý hành khách nhanh chóng lên máy bay và ổn định chỗ ngồi... Thông báo..."

"Cũng đến giờ rồi, ta đi thôi!" Nguyên Phương lạnh lùng kéo theo Trịnh Uyển Nhã bỏ lên máy bay.

...

-------New York-------

Chuyến bay hạ cánh tại sân bay quốc tế của Mỹ, có người từ tập đoàn Lãng Tương sẵn đợi để đưa hai người họ trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Trong vài ngày gần đây, hắn đã suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy mọi thứ mà trước giờ hắn làm đều sai. Chẳng lẽ chỉ vì muốn thâu tóm vài công ty cỏn con ở Mỹ mà từ bỏ bạn bè, tình yêu, lòng tự trọng... Hắn quyết không cam chịu số phận mà bố hắn định cho hắn nữa...

"Con muốn trở về. Việc Lãng Tương thâu tóm Mason không liên quan đến con."

"Coi như là ta cầu xin con, những việc ta làm hiện giờ đều vì muốn tốt cho con... hơn nữa, ta bây giờ đã tuổi già sức yếu, cũng cần có con cái kề cận chăm sóc tuổi già. Chẳng lẽ con nỡ lòng để một ông già như ta một mình mà bỏ về? Nếu như ta có xảy ra chuyện gì thì..."

...

-------Bắc Kinh-------

...

___7 năm sau___

"Tít, tít..." Mộng Dao đang thư giãn trên các ghế Sofa với que kem ăn dở thì có một tin nhắn được gửi đến.

**_Tiểu Hổ: Tối nay rảnh chứ?!

*_Cọp cái: Ờ.

_Tiểu Hổ: Anh sẽ nhắn địa chỉ qua cho em.

215 ************* , tầng 16.

_Cọp cái: Ok!

*Theo danh bạ của Hướng Vũ Kiệt

**Theo danh bạ của Đồng Mộng Dao

___7h30'___

Trước tòa nhà ************* tráng lệ, Mộng Dao chạy vội vào trong...

"Xin quý khách thứ lỗi, cầu thang máy đang được bảo trì. Làm phiền..."

Cô bỏ qua biển báo trước thang máy và chạy một mạch mười sáu tầng lầu.

Khi đến tầng thứ mười sáu, đôi chân nhỏ bé của cô đã mỏi nhừ, cả người thấm mệt nhưng cô để ý thấy đằng sau cánh cửa này hắt lên ánh nến lung linh, mờ ảo. Mộng Dao đẩy cửa bước vào, khung cảnh lúc này có bảy phần hoa lệ và ba phần lãng mạn với một bàn ăn dưới ánh nến ảo dịu soi rọi, một bó hoa to ước chừng trên trăm bông được đặt trên bàn cùng hai ly rượu vang đỏ của Pháp. Cùng lúc đó, Vũ Kiệt bước ra từ trong bóng tối, gương mặt đẹp trai của hắn từ từ hiện rõ, khí chất bất phàm bốc lên hừng hực khiến cô thơ thẩn.

"Mộng Dao, qua đây ngồi đi."

Nói đoạn rồi hắn đưa cô vào chỗ ngồi của mình, vẫn chưa ổn định tinh thần, Mộng Dao nhìn hắn chằm chằm khiến mọi thứ thật mất đi vẻ tự nhiên của nó.

"Có... có chuyện gì vậy?! Tiểu Hổ?!" Cô ấp úng.

"Chúng ta cũng đã quen nhau được bốn năm rồi, có điều này..."

Vũ Kiệt cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hằn lên trong ánh nến lung linh, lãng mạn. Hắn nâng ly tiếp rượu trước, cô cũng theo hắn mà uống. Mùi rượu vang đỏ của Pháp dìu dịu tâm can, cô nhấp từng ngụm rượu nhìn hắn. Bỗng có ánh sáng trắng thoáng qua dưới đáy ly... là một CHIẾC NHẪN...

"Đồng Mộng Dao, em sẽ lấy anh chứ?! Anh biết mình không phải một người đàn ông hoàn hảo nhưng anh sẽ khiến em cười mỗi ngày, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho em, phần khó cứ để mình anh gánh vác. Cuộc sống của chúng ta sẽ không hoàn hảo nếu như thiếu mất người kia..." Vũ Kiệt khụy một đầu gối xuống đất, tay nâng bó hoa tươi thắm kia cùng lời cầu hôn mà dâng lên cô.

"Chuyện này..."

...

--------------

Sân bay quốc tế ở Bắc Kinh tấp nập người, mọi hỷ- nộ- ái- ố của con người cứ thế mà nghi ngút lên cao, Nguyên Phương cũng vừa trở về từ Mỹ, tâm trạng của hắn khá vui vẻ. Dường như đang mong chờ một điều gì đó, hắn xách ba lô lên vai rồi đi thẳng lên một chiếc taxi gần đó, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Đồng Mộng Dao. Nguyên Phương dừng chân ở nơi đầu tiên mà hắn gặp cô. Có thể là thiên duyên trời ban cho hắn hoặc cũng có thể là do tình cờ mà hắn và cô lại chạm mặt.

"Mộng Dao à..."

Cô bất giác nhìn hắn, khuôn mặt có phần sắc lạnh.

"À ra là Vương đại thiếu gia, rất vui được gặp lại anh..."

"Chẳng phải em nói là chúng ta sẽ gặp lại sao?! Thậm chí em còn nói là rất vui nữa mà."

Nguyên Phương cười cười nhưng Mộng Dao vẫn giữ nguyên thái độ bảo thủ kèm theo nét mặt sắc lạnh, cô tiếp lời:

"Xã giao thông thường. Anh về đúng lúc để dự đám cưới của chúng tôi đó, chúng tôi rất mong nhận được lời chúc phúc của anh và Uyển Nhã."

"Anh không kết hôn với Uyển Nhã, em hiểu lầm rồi.'

"Sao cũng được. Chúng tôi đằng nào thì cũng không muốn cô ta đến."

Chúng tôi?! Chẳng lẽ...

Quá trễ để hắn làm lại từ đầu. Khuôn mặt hắn điềm tĩnh nhưng trong lòng đau đớn như có ngàn nhát dao đâm vào tim, vào lòng của mình. Hai từ chúng tôi đã phân chia rạch ròi khoảng cách giữa hai người họ. Thoáng một giọt nước tràn ly, lòng đau như cắt nhưng vẫn phải cam chịu số phận vì hắn đã để lỡ cơ hội khi còn ở Sân bay quốc tế Bắc Kinh bảy năm về trước. Lần này gặp lại chỉ toàn đau khổ, công việc gia đình ổn định khi Lãng Tương thâu tóm được Mason và Vấn Nghi nhưng tình cảm bảy năm xa cách lại có phần đau khổ.

Mộng Dao nhìn hắn cười cười rồi chìa tay đưa một tấm thiệp đỏ thắm, hắn đón nhận tấm thiệp ấy chẳng dễ dàng, cái tên mà đáng ra phải ở trên tấm thiệp này là của hắn.

...

--------------

...

"Mộng Dao à, anh sẽ làm mọi thứ cho em, giúp em mỗi ngày. Anh sẽ như con gấu heo bên cạnh em mọi lúc, mọi nơi..."

Hôn lễ của Mộng Dao và Hướng Vũ Kiệt diễn ra rất long trọng, sau khi hoàn tất, hai người họ đi chúc rượu tất cả mọi người. Mộng Dao tinh khôi như một thiên sứ trong bộ lễ phục trắng hoa lệ, hoàn mỹ sánh đôi cùng Vũ Kiệt trong bộ lễ phục đen, trông họ âm dương tuần hoàn, trai tài gái sắc...

Họ đến bàn cuối cùng, nơi Nguyên Phương đang ngồi, khóe mắt hắn cay xè khi Mộng Dao và Vũ Kiệt tới. Trái tim rỉ máu của hắn đang đập rất mạnh vì xúc động, hắn nâng ly cười khổ:

"Chúc hai người hạnh phúc."

...

_________________-HẾT-____________________
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top