Buông tay

Hàn Gia Băng

Phàm Nhân
Ngọc
898,65
Tu vi
0,00

BUÔNG TAY

Category/Genre: Tình cảm

Author: Băng nha đầu & Suđôraémon


Nơi nhận gạch đá

Khoảng cách chính là một bức tường vô hình được dựng lên giữa cả hai mà một người không thể nào bước qua được. Là khi ở ngay cạnh bên anh mà em lại trở nên vô hình, trở thành cái bóng của người khác và thậm chí chỉ là người thứ ba chen chân vào cái vòng xoay tình yêu giữa anh và cô ấy.

Chúng ta là bạn thân từ thời trung học, cho đến nay cũng đã ở bên nhau hơn ba năm rồi. Thời gian ba năm tuy không phải dài nhưng cũng không thể gọi là quá ngắn, nó đủ để làm cho trái tim thuần khiết của một cô gái rung động trước một chàng trai mới lớn, đủ để làm cho em yêu anh sâu đậm, yêu đến tan nát cõi lòng.

Cứ mỗi đêm về, khi thành phố lên đèn và mọi người đã ngủ say, chỉ còn lại một mình cô đơn trong căn phòng vắng lạnh lẽo. Em lại bắt đầu suy nghĩ về anh, về mọi chuyện giữa chúng ta và tự dằn vặt bản thân mình trong những câu hỏi rằng: Liệu rằng em yêu anh là sai sao? Hay tình yêu của em không đủ lớn để chạm tới trái tim anh?... v v...

Dù rất đau đớn nhưng em vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng, không phải là tình yêu của em dành cho anh không đủ lớn mà là vì trái tim anh đã trao cho một người khác, và tâm trí của anh đã đặt hết ở nơi cô ấy nên đã vô tình làm tổn thương em, một người bạn thân luôn luôn bên anh dù lúc vui hay buồn.

Có lẽ, tình yêu cũng giống như là một chuyến tàu ở sân ga, có người đến người đi. Còn trái tim em mãi mãi chỉ là tầm biển mang hai chữ ''Chờ đợi''... Đúng vậy, em đang chờ đợi và hy vọng đến một ngày nào đó, anh sẽ hiểu và cảm nhận được tình yêu chân thành nơi trái tim này.

Ai cũng nói em ngốc đấy... Thì có sao đâu, ngay cả con thiêu thân dù biết mình sẽ chết nhưng vẫn cố lao đầu vào lửa để được một lần tỏa sáng đấy thôi. Vậy thì em cũng chẳng có lý do gì để từ bỏ anh cả, từ bỏ tình cảm đơn phương của mình trong suốt ba năm qua.

Nhiều lúc, em vẫn thường ngước lên trời cao và thầm hỏi, rớt cuộc thì cô ấy có gì hơn em? Cô ấy xinh đẹp, em thừa nhận, cô ấy giỏi dang, em cũng không phủ nhận... Nhưng như vậy thì đã sao, bề ngoài của một con người đâu thể nói lên điều gì đâu anh. Cô ấy có thể hơn em tất cả mọi thứ, nhưng duy nhất có một điều là không thể nào yêu anh nhiều hơn em. Vì anh, em có thể làm tất cả nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy chỉ biết đùa giỡn với tình cảm của anh, chỉ biết làm tổn thương anh vì một người đàn ông khác. Cũng giống như anh, đang vô tình dùng dao cứa lên trái tim mong manh của em vậy.

Còn nhớ mãi ngày trời mưa tầm tã đó, anh chạy đến trước cửa nhà em và nói bằng giọng đầy nghẹn ngào: Bọn tớ chia tay rồi. Trong lúc bản thân em chưa kịp hết ngạc nhiên vì câu nói ấy thì trái tim đã vội đau thắt lại khi nhìn thấy nước mắt anh rơi. Đây là lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy một người đàn ông khóc, và cũng là lúc em hiểu ra rằng khi yêu một người là đau khổ biết nhường nào, là đau đớn ra sao.

Có lẽ trên đời này, việc tàn nhẫn nhất đối với em không phải là khi nhìn thấy anh vui vẻ hạnh phúc bên cô ấy, mà chính là lúc này đây, khi những giọt nước mắt anh rơi vì người mà anh yêu, khi trái tim anh đau đớn không kém gì trái tim em vì anh mà tan nát. Em ước gì bản thân có thể thay anh chịu đựng nỗi đau ấy, em ước gì dù chỉ một lần nhỏ nhoi thôi, anh có thể cảm nhận được trái tim em, một trái tim vì anh mà đập rộn ràng, vì anh mà đau thắt lại và thậm chí vì anh mà hạnh phúc. Anh biết không, chỉ khi nhìn thấy anh cười em mới thật sự vui vẻ...Và khi anh hạnh phúc, em sẽ ẩn mình trong một góc tối nào đó và thầm chúc phúc cho tình yêu của anh.

Nhưng mà giờ đây khi nhìn thấy anh khóc, trái tim của em nó dường như đang vỡ vụn, và đang rỉ ra từng giọt máu như bị ai đó cầm dao cứa nát thành từng mảnh. Vậy mà em, chủ nhân của nó đang phải cố kìm nén cảm giác đau đớn của mình để ôm anh vào lòng an ủi: Không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.


Em biết, em luôn luôn biết rằng... Đối với anh, cô ấy là ánh sáng, là kim cương và thậm chí là mặt trời, là tất cả của anh. Còn em, chỉ là một hạt bụi nhỏ, chỉ là cơn gió lạ chợt thổi ngang qua đời anh mà thôi. Nhưng anh biết không? Dù chỉ hy vọng nhỏ nhoi thôi thì em vẫn mong một lần được trở thành ánh trăng kia, chỉ để soi bóng anh đi và sẽ mãi mãi ở phía sau lưng anh, luôn luôn bên anh, liệu rằng điều ước đó có quá lớn lao không anh?

Vì yêu anh em đã chấp nhận trở thành cái bóng của người anh yêu, thậm chí trở thành người thứ ba ở bên cạnh giúp anh vượt qua những ngày tháng khó khăn ấy. Nhưng anh đâu biết rằng, cứ mỗi lần uống rượu say và ôm em, anh lại gọi nhầm tên cô ấy... Khi đó, trái tim em dường như bị bóp nghẹn không thể nào thở được và nỗi đau đó như đang muốn nói với em rằng đừng yêu anh nữa.

Em cũng muốn thế lắm, cũng muốn ngừng việc yêu một người không thuộc về mình nhưng em không làm được. Vì nếu làm được, nó đã không gọi là yêu.

Và dường như trong một tháng ấy, những điều mà em đã làm, đã chịu đựng cũng không đủ để mở cửa trái tim anh... Anh vẫn hờ hững, vẫn lạnh lùng dù đã nhận ra tình cảm mà em dành cho anh không còn đơn thuần chỉ là tình bạn nữa. Nhưng em vẫn luôn hy vọng rằng thời gian sẽ làm thay đổi trái tim anh và em càng tin rằng tình yêu chân thành này sẽ làm anh rung động, sẽ làm anh chấp nhận em. Nhưng em đã lầm, có lẽ hạnh phúc rất nhỏ bé, và người thứ ba như em chen chân vào thì sẽ quá chật chội... Để rồi cuối cùng chỉ có em là người phải chịu đau đớn, phải chịu tổn thương mà thôi.

Và rồi cái ngày mà em lo sợ ấy cũng đã đến, cái ngày mà niềm hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong tim em bị dập tắt. Anh đã thực sự bước ra khỏi đời em và quay về bên cô ấy... Anh đã mang hết tất cả niềm hy vọng, sự khao khát về một tình yêu trọn vẹn của em mà đi, chỉ để lại trong em một trái tim tan nát và bị tổn thương không thể nào xóa nhòa...


Anh nói rằng anh xin lỗi em, anh nói rằng anh không thể quên được cô ấy. Vậy còn em thì sao? Em là gì đối với anh? Ai sẽ giúp em chữa lành những vết thương này? Ai sẽ là người chắp vá giúp em trái tim đã bị anh xé nát? Ai? Mặc dù rất muốn hỏi anh nhưng em đã cố gắng kìm nén lại, dù biết rất khó để vượt qua nhưng em vẫn cố gượng cười và nói với anh rằng: Em không sao đâu.


Đúng vậy, trái tim em nó đã đau thương quá nhiều rồi, làm gì còn có thể đau thêm được nữa... Giờ đây em lựa chọn buông tay để vun vén cho tình yêu của hai người được trọn vẹn. Em quyết định từ bỏ tình yêu suốt ba năm đầy đau khổ của mình, bởi vì em nhận ra một đều rằng:

Em không phải là người mang hạnh phúc đến cho anh, nên lựa chọn buông tay là cách tốt nhất để cả hai không phải khó xử. Tình yêu cuối cùng còn sót lại trong em chính là việc để anh ra đi, để anh đến với người mà anh thật sự yêu.

Em đã một mình cố gắng rất nhiều để ''yêu'', còn anh lại không thể trao cho em chữ ''tình'' để giúp hai chữ ''tình yêu'' được trở nên trọn vẹn. Cũng giống như tình yêu không thể xuất phát từ một phía, nó cần có sự cố gắng của hai người để đơm hoa kết trái.

Và giờ đây, em chợt hiểu ra một điều rằng, thì ra tình yêu không chỉ có một màu hồng... Nó còn có màu xanh, màu của sự hy vọng, hy vọng người mình yêu được mãi mãi hạnh phúc.

Tạm biệt anh, người bạn đã ở bên em suốt quãng thời gian trung học đẹp đẽ, người đã theo em dầm mưa suốt một buổi chiều chỉ để xoa chịu cơn hờn dỗi của một cô bé mới lớn, người đã cùng em khóc em cười... Cùng em lớn lên.

Và cũng tạm biệt mối tình đầu của em, người đã dạy cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là trái đắng... Người đã làm trái tim em đau đớn và tan nát.

Tạm biệt, tạm biệt tất cả những nỗi đau đầu đời ấy... Chúc anh mãi mãi hạnh phúc bên cô ấy, và điều cuối cùng em muốn nói với anh rằng...''Em yêu Anh''.

Thật ra thì đời này cũng có một thứ hạnh phúc được gọi là buông tay. -Hết-


Em đang khép kín mình chỉ để một lối nhỏ
Mỗi khi đêm đến bao trùm bên cửa sổ, em ngơ ngẩn nhìn màn đêm cô tịch.
Nhìn lại những việc đã qua, từng việc, từng việc.
Hình dung lại tình yêu của anh và em.
Em bật tivi lên nghe người ta đối thoại.
Có thể những câu chuyện này sẽ nói cho em rõ, tình yêu anh muốn em không làm được.
Mở to đôi mắt nhìn cuộc tình ngày một xấu đi, chỉ biết ngơ ngác nhìn và thẫn thờ.
Không thể cho anh tương lai, em trả anh lại hiện tại.
Lặng lẽ rời xa cũng là một kết thúc đẹp.
Khi nước mắt rơi xuống, đau thương đã quá nhiều.
Xa nhau cũng là một cách hiểu khác.
P/s: Có lẽ đối với mỗi một người trong chúng ta, ai rồi cũng sẽ có một lần yêu và được yêu. Và dường như cô gái trong câu chuyện của tôi kể không được may mắn đón nhận cái gọi là tình yêu ấy , nhưng không có nghĩa là cô ấy không thể có được hạnh phúc... Chỉ là cái gọi là hạnh phúc ấy chưa tìm đến gõ cửa mà thôi. Đây là một câu chuyện có thật 100% và tôi cũng đã cố gắng hết sức để diễn tả cảm xúc của một tình yêu đơn phương ấy... Mong rằng, cô sẽ vượt qua mọi nỗi đau và đứng lên tiến về phía trước, bởi vì kết thúc của một nỗi buồn chính là khởi đầu của một niềm vui.


 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top