Nước Mắt Ngày Hôm Qua - Hạ Tiểu Hàn

Status
Not open for further replies.

Hạ Tiểu Hàn

Phàm Nhân
Ngọc
2,19
Tu vi
0,00
Truyện thứ nhất

Lời Hứa

12195963_166147707067719_2488699409743038316_n.jpg


Tác giả: Hạ Tiểu Hàn

Thể loại: Truyện ngắn

Nguồn: bachngocsach.com

( Đã Hoàn )

Trái tim của nó chợt thắt lại, những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên gò má nóng hổi.

Thật sự lúc đó nó không biết phải làm như thế nào nữa...

Sự tang thương bao trùm lên hạnh phúc của một gia đình nhỏ, làm cho người tóc bạc phải đưa tiễn người tóc xanh.

Tại sao biệt ly cứ đến đột ngột khiến cho người ta đau khổ như thế này...

Mới chỉ hôm qua đây thôi, nó còn ngồi bên anh chuyện trò vui vẻ. Mà hôm nay nó không còn được nghe tiếng nói của anh nữa rồi...

Anh sẽ mãi mãi yên nghỉ dưới ba tất đất kia, anh đã thật sự đi xa nó rồi.

***

Chiều hôm đó, đang ngồi chơi game thì chuông điện thoại của nó đột ngột vang lên.
Nó lầm bầm trong miệng vài câu rồi ấn nút trả lời, bên kia đầu dây tiếng mẹ nó khóc nức nở. Bà nói qua dòng nước mắt rằng anh nó đi rồi, bảo nó đến nhìn mặt anh lần cuối...

Nó nghe bên tai mình chợt nổ "oành" một tiếng.

Mẹ nó bảo "anh đi rồi..."

Không! Tất cả chỉ là một giấc mơ, chỉ là mơ.

Nó không tin rằng người anh mới sáng hôm nay còn trêu nó rằng: "Con gái cứ ngủ nướng hoài sẽ béo như heo cho xem..." Mà buổi chiều lại ra đi đột ngột như thế, nó không tin.

Hối hả vội khóa cửa nhà, rồi nó lái xe thật nhanh hết sức có thể đến bệnh viện.

Đến cổng bệnh viện, sau khi tống chiếc xe vào bãi, nó chạy quanh quất tìm mẹ mình. Trông thấy mẹ t.ừ xa, nó nhanh chân chạy lại, lắc lắc mẹ mình, hỏi dồn dập qua hơi thở hổn hển.
Mẹ nhìn nó không nói gì, chỉ lắc đầu, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.

***

Đi dọc theo hành lang của bệnh viện, cái hành lang chỉ dài khoảng chừng trăm mét. Mà sao nó lại thấy như dài vô tận, màu trắng của cái bức tường, của các căn phòng nó đi qua thật ảm đạm, thật lạnh lẽo. Làm trái tim nó đập loạn nhịp, nó vô thức nắm chặt bàn tay lại, chặt đến nỗi móng tay đâm vào làm cho da thịt nó chảy cả máu.
Nó chợt nghe tay mình đau nhói, đưa bàn tay lên ngang tầm mắt, nó có thể nhìn rõ dấu móng tay hằn sâu trên da thịt nó, vết thương còn đang rỉ máu.
Bàn tay nó rất đau, nhưng cơn đau kia không thể so sánh được với cơn đau trong trái tim nó lúc này.

Vào đến nhà xác, hai chân nó không còn đứng vững được nữa khi nó nhìn vào di thể của người đang nằm trên bàn.
Phải! Người nằm trên chiếc bàn được phủ lên tấm vải trắng kia chính là anh trai nó.

Đầu óc nó quay cuồng, hai mắt mờ đi vì dòng lệ ở khóe mắt đang chực chờ rơi xuống.
Nó muốn cất tiếng gọi anh, nhưng cổ họng nó khản đặc, nói không ra tiếng.
Miệng chỉ ú ớ được vài chữ thì nó không còn trụ vững được nữa, té nữa ngồi, nữa quỳ trên mặt đất. Hai dòng nước mắt lăn dài trên má nó, nóng hổi...

Nó ôm mặt khóc, nó đã khóc rất nhiều. khóc đến nỗi không còn nước mắt để khóc nữa...

Lúc này nó nghĩ mình thật vô dụng, nó chỉ biết ngồi ở đó nhìn anh nằm trên chiếc bàn kia rồi chỉ biết ôm mặt mà khóc.

Nhìn anh nằm đấy, gương mặt bình thản như đang ngủ. Một giấc ngủ bình yên...

Nó nghe tim mình nhói đau, rất đau... Giống như có một con dao vô hình cứ đâm từng nhát, từng nhát một vào trái tim của nó.
Nó thật không nhớ lúc đó nó đã làm cái gì, mãi sau này nghe ba mẹ kể lại là lúc đó nó đã lao vào ôm lấy di thể của anh mà gào khóc dữ dội...

***

Những ngày sau đó nó không nói không rằng cũng chẳng ăn chẳng uống, cứ thế mà nữa quỳ nữa ngồi trước bàn thờ của anh không chịu đứng dậy, dù ba mẹ có năn nỉ nó như thế nào cũng vô ích.
Đêm xuống nó không dám nhắm mắt lại mà ngủ, vì khi ngủ nó thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Giờ đây mỗi giấc ngủ đối với nó cứ như là một cực hình tra tấn vậy, cứ hễ nhắm mắt lại nó lại mơ thấy anh, mơ thấy cảnh anh bị tai nạn.

Ba ngày sau đám tang của anh, thân thể nó đã ốm đi thấy rõ. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm đen như gấu trúc, làn da nó trước giờ vốn đã rất trắng nay còn trắng hơn. Trắng xanh như một xác chết, nâng tay nó lên có thể thấy cả những mạch máu hiện rõ dưới làm da của nó.

Lúc xe tang đưa anh đi, nó không có đi theo đám rước mà chỉ đứng ngây ngốc nhìn theo...

Nó đứng trước bàn thờ của anh, mắt nhìn chằm chằm vào di ảnh của anh, nước mắt nhạt nhòa...

***

- Này nhóc! Em đừng khóc, anh hai sẽ bảo vệ em.

- Nhóc này! Nhìn xem anh hai có gì nè...

- Em gái! Khi anh hai không còn bên cạch em nữa, em phải mạnh mẽ lên em nhé...

- Anh đi đâu vậy anh hai? Anh không thương em nữa sao?

- Anh hai đương nhiên thương em rồi! Nhưng anh không thể ở bên em mãi được, anh không phải là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. Em hiểu không?

- Em không hiểu, lại càng không muốn hiểu! Em không cần người quan trọng gì gì đó... Em chỉ cần anh thôi à!

- Em thật đúng là đồ ngốc...

***

Trong đầu nó hiện ra vô số kỷ niệm về anh...
Về những lần anh đưa nó đi chơi, những lần anh dịu dàng xoa đầu mắng nó là đồ ngốc thích mít ướt. Nhớ những buổi sinh nhật của nó, nó nghịch ngợm dùng bánh kem trét lên đầy mặt anh rồi ôm bụng cười. Nhớ cả những đêm hai anh em thức khuya giải quyết đống bài tập chất cao như núi, rồi cùng nhau hì hục lục tung cái nhà bếp tìm mì gói nấu ăn vì thức khuya nên đói bụng...Nó nhớ tất cả về anh...tất cả...

Nó cứ thế hết ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn, rồi lại trốn làm phòng mà rơi nước mắt. Cứ như vậy suốt một tuần lễ sau, ai nhìn nó cũng bó tay lắc đầu.

Rồi đến một ngày kia, dường như mẹ của nó không còn kiên nhẫn chịu đựng được nữa khi nhìn nó như vậy. Bà kéo nó ra khỏi phòng, vừa mắng vừa đánh nó...

Bà mắng nó rằng "con cứ tự hành hạ mình như vậy, anh con sẽ yên tâm mà an nghỉ được sao?"

Mẹ vừa mắng nó vừa khóc, nó cũng khóc...

Nó khóc không phải vì mẹ đánh nó đau, mà là vì nó nhớ đến câu nói của anh: "Em gái! Khi anh hai không còn bên cạnh em nữa, em phải mạnh mẽ lên em nhé..."

Nó quay lưng trở về lại căn phòng của mình, nhìn chiếc đồng hồ cát, quà sinh nhật anh đã tặng nó.
Nó khẽ mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe nức nở gọi hai tiếng "Anh ơi..."

Hôm sau nó cũng ổn định được tâm trạng của mình, nó quyết định sẽ không vì chuyện của anh mà đau buồn nữa.
Mẹ nó nói đúng. Nó phải mạnh mẽ chấp nhận rằng anh đã ra đi mà cố gắng sống cho thật tốt, sống luôn phần của anh nữa.
Nhìn nó vui vẻ, hoạt bát trở lại khiến mọi người trong nhà ai cũng yên tâm.

***

Bốn năm sau, vào một buổi chiều nhạt nắng, trong nghĩa trang thành phố...

Một cô gái tuổi chừng hai mươi đang đứng nhìn chằm chằm vào ngôi mộ nhỏ mọc đầy cỏ dại.
Cô mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt. Tóc thả ngang vai, từng lọn tóc bị gió thổi tung bay nhè nhẹ.

Trên tay cầm một bó hoa cúc vàng, cô ngồi xuống đặt bó hoa cạnh mộ khẽ mỉm cười, đưa tay nhổ những đám cỏ mọc hoang xung quanh mộ.

Sau khi đã dọn dẹp xong đám cỏ hoang kia, cô cuối xuống nhìn vào bàn tay đang đau rát của mình. Cỏ đã làm dứt tay cô, nhưng cô không thấy bực bội hay phiền phức mà ngược lại còn rất vui.

Nhìn vào di ảnh trong ngôi mộ nhỏ nọ, cô nói khẽ:

- Anh thấy không, em không còn là đứa ngốc thích khóc nhè nữa rồi! Giờ em đã khôn lớn, em biết tự chăm sóc tốt cho mình, nên anh hai hãy an tâm mà yên nghỉ anh nhé....

***

Hết.

Nhận gạch đá tại đây: ==> http://bachngocsach.com/forum/threads/11491/
 
Last edited:

Hạ Tiểu Hàn

Phàm Nhân
Ngọc
2,19
Tu vi
0,00
Truyện thứ hai.

Chiều Thứ Bảy

12193345_166147703734386_8069692423269793422_n.jpg


Tác giả: Hạ Tiểu Hàn

Thể loại: truyện ngắn

Nguồn: bachngocsach.com

(Đã hoàn)
Lần đầu tôi gặp hắn là vào một buổi chiều thứ bảy trời mưa, lúc ấy tôi không có gì nổi bật lắm để hắn chú ý đến tôi, chỉ là do tôi quên mang theo ô nên bị ướt thôi.
Hắn mang ô đi cùng chiều với tôi, thấy tôi toàn thân ướt đẫm nước mưa, hắn khẽ nhíu mày dùng ô che cho tôi dịu dàng hỏi:

- Bạn không mang theo ô sao, muốn đi đâu à? Có cần mình đưa bạn đi không...

Tôi ngước nhìn hắn, không hiểu do nước mưa tạt vào mặt hay là nước mắt của chính tôi đang lăn dài trên gò má. Tôi lắc đầu từ chối đẩy chiếc ô về phía hắn lầm lũi tiếp tục bước đi, hắn không nói gì chỉ bước theo tôi.
Tôi bước đi trên con đường quen thuộc này không biết bao nhiêu lần rồi... Sao lần này lại cô đơn như vậy? Tôi cứ thế bước đi, bước đi như không có điểm dừng lại vậy, rồi mọi thứ bỗng quay cuồng trước mắt, khiến tôi choáng váng.
Tai tôi nghe tiếng vo ve như thể có cả ngàn con ong đang vỗ cánh cạnh đó vậy, tôi chống tay xuống mặt đường thở dốc.... chợt một bàn tay chạm nhẹ vào vai tôi:

- Bạn vẫn ỗn chứ?

Tôi quay lại vẫn là hắn, tôi gật đầu ngồi bệt xuống cạnh vỉa hè gần đấy, hít một hơi thật sâu.

- Bạn chóng mặt sao? Có cần đi bệnh viện kiểm tra một tí không?..

Tôi lắc đầu, tôi đơn giản chỉ là bị thiếu ngủ thôi. Hắn vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm, sau đó kéo tay tôi đi vào một quán cafe gần đó. Hắn chọn một bàn gần sát cửa sổ bằng kính, hai chúng tôi ngồi xuống:

- Bạn cần uống chút gì không?

Tôi suy nghĩ một lát rồi chọn một ly cafe không đường, hắn chọn cafe sữa . Chọn nước uống xong, hắn nói nhỏ với phục vụ bàn gì đó... Lát sau phục vụ bàn bưng hai ly cafe ra đặt lên bàn, rồi chìa cho tôi một chiếc khăn lông. Tôi nghi hoặc nhìn hắn, hắn khẽ cười:

- Bạn nên lau mặt và tóc cho khô đi.

Tôi đón lấy chiếc khăn lông đưa lên lau mặt mình, lúc tôi lau xong đặt chiếc khăn lên phía bên phải của cạnh bàn, hắn lại mỉm cười nhìn tôi:

- Mình là Phan, còn bạn?

- My...

- Bạn có tâm sự sao?

- ......

- My có thể tâm sự với mình không?

Tôi nhìn kỹ người con trai trước mặt mình, dáng hắn cao hơi gầy, tóc hơi xoăn, nước da ngâm đen, sóng mũi cao, miệng lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp.
Nhìn hắn tôi chợt nhớ tới bạn trai trước đây của tôi, cũng cái dáng cao cao nhưng gầy như que tăm, miệng hay nói đủ thứ linh tinh chuyện trên đời. Mái tóc lúc nào cũng rối tung do hay lấy tay gãi đầu, thật giống trẻ con.
Thế mà quen nhau được một năm anh lại lặng lẽ biến khỏi cuộc đời tôi, không một câu nói chia tay hay một lời giải thích nào cả.
Tôi bật cười chua chát, lắc đầu. Thấy tôi không nói chuyện, hắn tiếp tục nói:

- Không muốn kể mình nghe cũng được, vậy... ta làm bạn nha!

Tôi sững sờ nhìn hắn hồi lâu mới gật đầu, thấy tôi đã đồng ý. Hắn chìa tay về phía tôi:

- Vậy cho mình mượn điện thoại của bạn tí...

Tôi hơi do dự nhưng vẫn đưa điện thoại cho hắn, hắn nhận lấy điện thoại từ tay tôi rồi nhấn bàn phím gọi đi.
Chiếc điện thoại trước mặt hắn đổ chuông, nhạc chuông của hắn là bài hát hoạt hình Đôrêmon.
Tôi nhìn hắn hồi lâu, bất giác ôm bụng bật cười. Hắn cũng cười, tay sờ sờ sống mũi:

- Cuối cùng bạn cũng cười rồi! Nếu bạn thấy thích, mình sẽ cài đặt bài hát này làm nhạc chuông cho bạn...

- Cám ơn! Mình cần suy nghĩ đã...

Chúng tôi nói chuyện hồi lâu, tôi cảm thấy hắn cũng khá thú vị.
Lần đầu tiên trong nhiều tuần tôi cảm thấy dễ chịu, sau đó hắn ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà. Tôi lắc đầu từ chối, hắn không nói gì thêm nữa chỉ bảo tôi cẩn thận rồi quay lưng rời đi.

Một cơn gió mát từ đâu thổi tới làm lòng tôi nhẹ nhàng, nhìn theo bóng lưng hắn xa xa tôi khẽ bật cười:

- Thật cám ơn anh rất nhiều. Thật sự rất nhiều, Phan à!..

Dường như muốn kết thúc một cuộc tình không có kết quả không khó, chỉ khó là người ta sẽ chọn cách kết thúc nó như thế nào mà thôi...

Tôi sẽ phải đối mặt với sự mất mát và khoảng trống mà bạn trai tôi bỏ lại, dù muốn hay không. Nếu anh không dám chấp nhận điều đó thì tôi sẽ chấp nhận. Ít nhất bây giờ tôi không còn phải đơn độc vật lộn trong mớ cảm xúc hỗn độn này nữa. Tôi sẽ không cố quên anh, sẽ không lừa dối bản thân mình rằng anh sẽ quay lại. Tôi đã có một người bạn để khóc, một người bạn để chia sẽ.
Tôi sẽ nói hết với Phan những chuyện tôi đã chôn dấu trong lòng.
Làm sao để quên một người nào đó? Không! Bạn không thể quên hoàn toàn một người, bạn chỉ có thể ngừng yêu họ từ giây phút này mà thôi....

Bầu trời vẫn còn kéo mây đen đầy trời, bỗng buông xuống những hạt mưa nặng trĩu, đánh thức lòng tôi. Tôi đứng đó nhắm nháp cảm giác thoải mái từ những giọt nước rơi xuống từ không trung, chợt chiếc điện thoại của tôi báo có tin nhắn.
Tôi vào xem thì ra là Phan: "chiều thứ 7 tới My rảnh không? Tụi mình lại đi uống cafe tiếp nha".... Nhìn màn hình điện thoại tôi mỉm cười, trả lời tin nhắn của Phan xong, tôi quay lưng trở về nhà. lòng thầm nghĩ: "tạm biệt nhé, mối tình đầu của tôi ..."

Hết.

Nhận gạch đá tại đây! ==> http://bachngocsach.com/forum/threads/11491/
 
Last edited:

Hạ Tiểu Hàn

Phàm Nhân
Ngọc
2,19
Tu vi
0,00
Chuyện thứ ba.

Nếu Có Kiếp Sau, Em Muốn Được Ở Bên Anh!

Tác giả: Hạ Tiểu Hàn.

Thể loại: Truyện ngắn - buồn.

Tình trạng: Đã hoàn.

Chương 1.


Lên đênh phiêu bạc giữa dòng đời
Tủi phận bèo bọt cánh hoa rơi
Định mệnh an bài hay số kiếp?
Nhà tan cửa nát, lẽ do trời?

Chiều nay cơn mưa rào kia lại về rồi, nhìn từng hạt mưa rơi xuống kia mà lòng nó thầm suy nghĩ.

Không biết nó sẽ còn được nhìn ngắm bao nhiên cơn mưa như vầy nữa, mùa mưa sắp đi qua rồi...

Sắp kết thúc, sắp chấm dứt rồi...giống như cuộc đời của nó vậy...

Sâu trong tầm thức của nó, những hồi ức đẹp về anh vẫn còn mãi, những kỷ niệm vui buồn này, nó nhất định sẽ nhớ mãi, luôn nhớ mãi!

Nhưng... Anh có nhớ nó hay không?

Anh sẽ còn nhớ nó chứ? Nhớ một cô nhóc lém lỉnh, tinh nghịch hay tìm cách trêu đùa anh... Nhớ một cô nhóc đã từng tồn tại trong cuộc đời của anh...

Hay anh chỉ xem nó như một cơn mưa rào nhẹ nhàng lước ngang qua cuộc đời anh mà thôi. Không để lại chút ấn tượng gì với anh cả...ra đi...đi mãi...biến mất trên cõi đời này.

Mãi mãi cũng chỉ là một cơn mưa rào vội vã ngang qua mà thôi... !

***

Tên nó, Nguyễn Ngọc Trà My!

Trà My..! Loài hoa mang ý nghĩa của lòng cao thượng, sự can đảm.

Lúc ba chọn đặt cái tên này cho nó, ba đã hy vọng nó sẽ như loài hoa kia. Sẽ xinh đẹp, dịu dàng. Lại sẽ cam đảm, sẽ luôn kiên cường bước đi giữa bao nhiêu thử thách của cuộc đời đầy chông gai này.

Con người nó cũng giống như cái tên mà nó được đặt cho vậy, vô t.ư hồn nhiên, có chút tinh nghịch, lém lỉnh. Lại có chút ân cần, dịu dàng. Luôn nở nụ cười tươi lúc nó vui, lẫn lúc nó thấy buồn...

Là một bông Trà My luôn kiên cường vươn mình lên giữa cuộc đời đầy giông bão này.

Nhưng đó là nó của bốn năm trước đây!

Còn bây giờ!...Trên khuôn mặt trắng xanh kia, không còn nụ cười vô t.ư hồn nhiên của ngày nào. Trong đôi mắt to tròn, trong veo của ngày ấy, giờ còn lại một nỗi buồn vô tận.

Ông trời đã cho nó khoảng thời gian êm ấm, hạnh phúc trong suốt ngần ấy năm.
Nhưng giờ sao ông lại nhẫn tâm giáng xuống người nó căn bệnh hiểm nghèo kia chứ?...

Tại sao?...Nó đã làm chi nên tội chứ?

Người ta thường nói câu "đã nghèo còn mắc cái eo", câu nói này dường như đã chỉ rõ ràng hoàn cảnh của chính bản thân nó lúc này...

Ung thư... Căn bệnh quái ác đã bám theo hành hạ nó suốt bốn năm qua... Những cơn đau đớn của căn bệnh luôn làm nó cảm thấy mệt mõi, chán nản.

Nó thấy mình đúng là một đứa con vô dụng, chẳng làm gì phụ giúp được cho ba mà nó còn làm liên lụy đến người ba thân yêu của nó.

Mắt nhìn thấy ba mình ngày càng vàng vọt, xanh xao hơn vì lao lực quá sức.
Một thân gà trống nuôi con, lo toan tất cả mọi thứ. Nào tiền điện nước, tiền ăn, tiền thuốc men cho nó...

Lúc nào ba cũng phải rời nhà từ sáng sớm đến tối mịch mới trở về.
Tối đến, những cơn ho khan dai dẳng, vang ra từ phòng ba những khi trở trời. Tim nó đau nhói, nước mắt lăn dài trong đêm vì thương ba.

Hôm nay đã hơn một giờ khuya mà nó vẫn còn thao thức, mắt mở to nhìn lên trần nhà, nó không ngủ được. Nó đã từng tránh bản thân mình "phải chi nó không tồn tại trên cõi đời này thì hay biết bao, ba sẽ không còn phải vất vả nữa."
Chợt trong đầu nó hiện lên một suy nghĩ, nó muốn tự vẫn...
.
.
.
Cầm trên tay con dao bén lấy từ nhà bếp, mắt nó chăm chú nhìn vào cánh tay trắng xanh của mình.

Chỉ cần vạch mạnh một đường thôi, nó sẽ không còn là gánh nặng cho ba nữa..
Nó nhắm mắt lại, kề lưỡi dao lên cổ tay ấn xuống. Nhưng trong đầu nó hiện lên khuôn mặt của ba, bên tai nó vang lên câu nói của ba.

"Ba hy vọng con sẽ như đóa trà my này, sẽ luôn kiên cường cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa"

Tay nó vô thức buông lỏng, con dao trên tay liền rơi "cạch" xuống đất.
Nó ôm mặt bật khóc, nước mắt rơi như mưa. Nó quá ít kỷ, nếu nó tự vẫn ba sẽ thế nào? Nhất định ba sẽ rất đau khổ, ba sẽ trách nó bỏ ba mà đi. Nó không muốn ba buồn, không muốn ba thất vọng về nó. Nó thấy mình thật ngu ngốc, thật dại.

Bốn năm qua nó đã rất nhiều lần cầu xin ông trời thương xót cho nó, nó ước ao mình sẽ lại một con người bình thường như bao nhiêu cô gái cùng trang lứa khác, nhưng không được... Căn bệnh của nó không cho phép.
Cứ thế nó ôm mặt khóc đến sáng...

Hôm nay là ngày nó đi tái khám, ngồi trong phòng mạch nghe bác sĩ thông báo kết quả, nó không sống quá ba tháng nữa. Nghe kết quả thông báo, nó như bị dội vào người một gáo nước lạnh vậy:

- Ba tháng!... Chỉ còn lại thời gian là ba tháng sao?..

- Haha... Ông trời à! Ông thấy tôi đã sống quá đủ lâu rồi sao? Ba tháng... Trong vòng ba tháng tôi có thể làm được cái gì đây?...

***

Bước chân ra khỏi phòng khám, di động nó chợt đổ chuông, là số nơi ba nó đang làm việc. Tim nó chợt nhảy mạnh, nó cảm thấy nỗi bất an đè nặng cõi lòng.

Nó nhấc máy, trong điện thoại vang lên câu nói làm nó choáng váng, té quỵ xuống vỉa hè.

Họ thông báo rằng ba nó mất rồi...

Nó ngồi đó, giữa cơn mưa lớn đang trút xuống như thác đổ kia. Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ đang nhìn chằm chằm vào nó. Cố gào khóc hết sức có thể, điên cuồng xé nát tờ giấy kết quả khám nghiệm mà nó đang cầm trên tay...

Nước mắt nó tuôn rơi còn nhiều hơn cả cơn mưa đang trút xuống người nó kia, nó đứng dậy lao đi trong mưa.

Nó chạy nhanh dưới màng mưa lạnh giá.
Nước mắt chảy dài trên gò má, hoà tan vào trong những giọt nước mưa lạnh ngắt kia...

Cứ thế đôi chân của nó tự động chạy đi, chạy đi như một cái xác không hồn.
Lao nhanh qua từng dãy phố của sài gòn, trong cái bộ dạng lôi thôi lết thếch kia.

Cứ chạy như thế, chạy mãi, nhưng nó lại không biết mình phải đi về đâu trong cái xã hội mênh mông này khi ba bỏ nó mà đi rồi...

"Rầm"

Bên tai nó vang lên tiếng thắng gấp của xe máy, rồi mọi thứ trước mắt nó bỗng tối sầm lại. Nó hôn mê bất tỉnh.
Nhận gạch đá tại đây! ==> http://bachngocsach.com/forum/threads/11491/
 
Last edited:

Hạ Tiểu Hàn

Phàm Nhân
Ngọc
2,19
Tu vi
0,00
Chương 2.

Nếu mà còn có kiếp sau
Em mong muốn được bên nhau suốt đời
Dẫu cho biển cạn non dời
Nguyện xin trọn kiếp chẳng rời xa anh.
Nó mơ mơ màng tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê trong bệnh viện, người đầu tiên nó nhìn thấy là anh, chàng trai đã đâm xe vào nó. Anh là một thanh niên có nước da hơi ngâm đen, dáng cao gầy, trên môi luôn nở nụ cười ấm áp.

Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên nó nghĩ tới là ba, nó muốn xuất viện về nhìn mặt ba lần cuối. Nhưng sức khỏe nó bây giờ không cho phép nó xuất viện, nó yếu đến mức mới bước xuống giường nó đã loạng choạng té ngã. Có lẽ việc ba ra đi là một cú sốc tinh thần quá lớn đới với nó, bác sĩ cũng kiên quyết không cho phép nó xuất viện.

Giờ đây bên cạnh nó không một người thân, không có lấy một người bạn để nhờ vả, nó đành nhờ anh làm ma chay cho ba. Vì không có tiền làm đám tang cho ba, nó lại không thể vay mượn ai lúc này. Đành phải cắn răng bán đi nơi mà đầy ắp kỷ niệm từ khi nó sinh ra cho đến khi nó khôn lớn, trưởng thành.

Anh cũng đã từng ngõ ý muốn bỏ tiền ra giúp nó làm đám tang cho ba, nhưng nó kiên quyết từ chối, nó không muốn nhận tiền từ một người xa lạ.

Đám tang của ba nó không thể về dự được, chỉ có thể nằm trên giường mà rơi nước mắt, cứ khóc mãi khiến tình trạng bệnh nó hiện giờ còn tệ hơn.

Nó đã ngất đi sau nhiều lần gào khóc, khi tỉnh lại đầu óc nó trống rỗng không suy nghĩ được gì. Từ đầu ngón tay cho tới đầu ngón chân đều không cử động được, cảm giác của tứ chi cũng rời bỏ nó mà đi.

Nó lại khóc!

Khóc vì cảm thấy bản thân quá vô dụng. Khóc vì cả sức về nhìn ba lần cuối nó cũng không làm được. Nó đúng là đứa bất hiếu.

***

Nó nằm đó gương cặp mắt vô cảm nhìn anh, không nói chuyện cho dù anh đã cố gắng bắt truyện với nó nhiều lần nhưng chỉ là vô ít. Nó vẫn cứ nằm đó, vẫn vô cảm như một con búp bê bị hỏng.

Nó muốn mình cứ thế chết đi, chết đi để cuộc đời nó không còn đau khổ nữa.

Nhưng vì sao anh lại không để nó chết? Vì sao anh lại còn cứu nó?

Nó gương cặp mắt giận dữ nhìn anh:

"Vì sao anh không để tôi chết đi? Vì sao lại cứu một đứa vô dụng như tôi?"

Đó là câu nói đầu tiên mà nó nói với anh sau nhiều tuần im lặng, anh nhìn nó, không giận dữ, không chán ghét mà chỉ nhẹ nhàng đến bên cạnh, mỉm cười với nó:

"Vì anh cần em, vì anh yêu em"

Nó sững sờ. Anh yêu nó?

Ba tiếng "anh yêu em" nó tưởng như cả cuộc đời này nó sẽ không bao giờ còn được nghe nữa, sau khi mối tình đầu tan vỡ nó không còn tin vào cái gọi là tình yêu kia.

Nhưng vì sao khi nghe anh nói, tim nó lại cảm thấy vui như vậy? Nó yêu anh rồi?

Không! Nó không có quyền yêu anh, thời gian của nó không cho phép nó yêu anh. Nó không muốn anh phải chịu đau khổ khi nó ra đi. Quay mặt đi, xoay lưng về phía anh, nó kiềm nén dòng nước mắt đang chực chờ lăn xuống kia.

"Nhưng tôi không yêu anh, tôi chán ghét anh, anh thật phiền phức."

Nghe nó nói, anh vẫn cười, vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh nó. Yêu thương nó, quan tâm nó.

***

Thời gian thắm thoát đã hơn hai tháng trôi qua.

Nó đã quen có anh bên cạnh, vô thức ỷ lại vào anh. Hai tháng có lẽ với người khác chỉ là khoảng thời gian ít ỏi, nhưng đối với nó đó là khoảng thời gian của vô vàng cảm xúc. Có lúc đắng cay, đau khổ. Có khi lại ngọt ngào, ấm áp.

Anh luôn ở bên cạnh nó, nghe nó nói. Luôn động viên nó những lúc cơn đau hành hạ nó. Có anh, nó cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc. Nó chẳng cần gì khác ngoài anh cả. Nó yêu anh rồi, yêu tính cách nghiêm nghị và đôi khi hơi trẻ con của anh. Nó yêu mọi thứ thuộc về anh...

Nhưng cuộc sống không yên bình như nó nghĩ, tình yêu cũng không chỉ có màu hồng. Càng yêu anh nó lại càng thấy sợ hãi, sợ sẽ phải rời xa anh. Mắt nhìn từng ngày cứ vô tình trôi qua thì tim nó cũng vô tình thắt lại, chỉ còn vài ngày nữa thôi thì nó phải xa anh vĩnh viễn rồi...

Nhìn hình ảnh của mình trong gương mà nước mắt nó lăn dài. Khuôn mặt xanh xao, làn da trắng như xác chết, đôi mắt sâu hun hút. Mái tóc đen của nó giờ đây chỉ còn vài cọng loe hoe, thân hình gầy yếu trông như chỉ là một bộ da bọc bên ngoài một bộ xương vậy.

Nó không muốn chết, nó không muốn rời xa anh...

Lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm giác cái chết đáng sợ như vậy. Nhưng có sợ thì cũng không thay đổi được gì cả, tất cả là định mệnh an bài rồi. Không có cách nào xoay chuyển được cả...

Vậy thì sao nó không trân trọng những gì mà nó đang có? Dù chỉ là một ngày, hay chỉ là một giây ngắn ngủi thôi nó cũng muốn được ở bên anh, được yêu anh.

***

Ngồi trên sân thượng bệnh viện, nằm trong vòng tay ấm áp của người nó yêu. Nó muốn ngắm mặt trời mọc, muốn giữ lại trong tim hình ảnh đẹp nhất của cuộc đời này.

Anh xiết chặt bàn tay gầy gò của nó, khẽ hỏi:

"Em có lạnh không?"

Nó lắc đầu:

"Em không thấy lạnh tí nào hết, vì có anh đang ở bên cạnh em mà. Em không còn cảm thấy sợ hãi điều gì cả..."

Anh nhìn nó, bất chợt ôm chặt nó hơn. Anh cúi xuống hôn lên trán, hôn lên má, hôn lên đôi môi đã tái nhợt của nó. Nước mắt anh rơi dài trên gò má. Lần đầu tiên anh khóc, lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một người con gái. Cô gái trước mặt anh bây giờ vừa mong manh, yếu đuối lại vừa mạnh mẽ, kiên cường.

Vì sao ông trời sắp đặt cho anh gặp cô, rồi lại vội vàng cướp cô ra khỏi vòng tay của anh chứ? Anh yêu cô, anh yêu cô rất nhiều. Nhưng tình yêu của anh không thể đánh đổi được mạng sống cho người mình yêu. Nếu có thể, anh bằng lòng đem tánh mạng của mình đổi lấy mạng sống cho cô. Anh cần cô, anh cần cô hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này. Ôm cô trong lòng mà anh lại thấy cô cách xa anh cả trăm, cả ngàn cây số...

Nó đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má của anh, mỉm cười.

"Anh đừng khóc, đừng đau lòng. Anh có biết bây giờ em đang hạnh phúc lắm không? Ông trời cũng không nỡ đối xử tệ bạc với em, người đã cho em gặp được anh. Trước đây em cứ nghĩ mình sẽ mãi cô đơn một mình như thế này nhưng giờ em đã có anh, yêu anh như vậy cũng đủ rồi. Em yêu anh nhiều lắm... Kìa! Anh nhìn xem, mặt trời lên rồi thật đẹp phải không anh?"

Ánh dương chiếu sọi phía chân trời, soi lên khuôn mặt nó khiến nó trông thật đẹp vào lúc này. Nó cất tiếng hát, đây là lần đầu nó hát cho anh nghe, cũng là lần cuối cùng.

"Công chúa nhỏ đứng dưới cơn mưa, làm lòng nàng rét lạnh. Hoàng tử dịu dàng đến bên nàng, mang ánh nắng sưởi ấm trái tim nàng. Hai người gặp nhau, yêu nhau là định mệnh...Trải qua biết bao sóng gió chàng vẫn luôn nắm chặt lấy tay nàng không bao giờ buông ra. Đến một ngày công chúa phải đi xa, hoàng tử đau thương lệ nhạt nhào. Nắm chặt tay chàng, nàng khẽ nói. Nếu còn có kiếp sau xin nguyện bên chàng mãi không chia xa... Nếu có còn kiếp sau...xin nguyện bên chàng...chẳng...rời xa..."

"Nếu có còn kiếp sau...em muốn được ở bên anh..."

Giọng hát của nó từ từ nhỏ dần rồi im bặt, bàn tay đang xiết chặt tay anh cũng từ từ buông lỏng ra.

Nó đã "ngủ say" rồi, ngủ say trong vòng tay của người mà nó yêu, không bi thương, không lo lắng. Ngủ say rồi, một giấc ngủ bình yên và mãi mãi.

Nhưng trong tim anh vẫn còn văng vẳng tiếng hát của nó "Nếu có kiếp sau, em muốn được ở bên anh."
** Hết **


Nhận gạch đá tại đây! ==> http://bachngocsach.com/forum/threads/11491/
 
Last edited:

Hạ Tiểu Hàn

Phàm Nhân
Ngọc
2,19
Tu vi
0,00

Nhật Kí Của Cô Gái Cung ๖ۣۜKim ๖ۣۜNgưu.

Tác giả: Hạ Tiểu Hàn.

Thể loại: Truyện ngắn - tình bạn.

(Đã hoàn)

Đà Lạt bây giờ đang là mùa mưa, mùa mà tôi ghét nhất trong năm, cũng là mùa đầy ắp những kỷ niệm trong cuộc đời tôi.

★ Năm 17 tuổi ★
Tôi không thích mưa. Mưa làm cho tôi thấy khó chịu, bởi vì khi trời mưa luôn cho tôi cảm giác buồn bã mà không rõ lý do. Và cũng vào một ngày mưa tôi được một chàng trai tỏ tình...

___________

Bầu trời Đà Lạt đang trong xanh thì bất thần ngã sang một màu xám xịt, u ám. Từng cơn gió mang theo hơi nước phả vào mặt tôi lành lạnh. Tôi đứng nép mình dưới hiên, đưa mắt nhìn xoáy vào màn mưa dày đặc bên ngoài. An đứng cách tôi một khoảng ngắn, và cũng giống như tôi An không thích trời mưa. An cau mày nhìn dòng nước mưa đang chảy dài từ mái hiên xuống, không biết An đang nghĩ cái gì.

An học chung lớp với tôi và Thiện, có thể nói cậu là một người bạn thân đáng mến, một người mà tôi có thể vô t.ư bắt nạt mà không sợ bị giận. An cao gầy, gương mặt xương xương, lúc nào cũng lạnh lùng ít nói.

"Nếu có một ngày An nói thích Linh thì sao?"

Đó là câu nói mà tôi không tin với một người luôn lạnh lùng, hờ hững như An lại nói ra được. An thích tôi?.. Nhưng tôi không thích An. Tôi chưa từng suy nghĩ sẽ coi cậu ấy như đối tượng để tìm hiểu. Vì sao ư? Vì tôi tự ti, tôi tham lam, ít kỷ. Tôi muốn giữ mối quan hệ giữa tôi và An vẹn nguyên như vậy.

"Đừng bao giờ thích một đứa như Linh được không?"

"Vì sao An không thể thích Linh?"

"Vì Linh không nghĩ mình sẽ thích An... Chỉ vậy thôi."

Phải! Chỉ như vậy. Không phải việc gì cũng cần có lý do, như cơn mưa ngoài kia đâu biết vì sao lại trút xuống, như cơn nắng đâu biết vì sao chợt lóe lên.

Tôi của tuổi 17 đó, đã hững hờ từ chối tình cảm An, khiến lời tỏ tình đầu tiên tôi nhận được trở thành một kỷ niệm buồn.


★ Năm 18 tuổi ★
Nằm dài trên bãi cỏ ngoài vườn tôi vòng tay lên gối đầu, tôi thích mây, thích ngắm từng đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh kia. An và Thiện vẫn ngồi đó. Lỗ tai cả hai người vẫn đủ "mạnh mẽ" để chịu đựng được từng đợt tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác khi nghe tôi hát, vẫn đủ nhẫn nại để chịu đựng tính khí khùng bất chợt điên bất định của tôi, vẫn đủ "ngây thơ như nai tơ" để nghe lời tôi bất cứ lúc nào.

Lơ mơ tôi đánh một giấc ngủ ngắn dưới một khoảng không bát ngát màu xanh và mênh mông gió.

"Nắng lắm đó..." - Thiện cau mày, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh kia.

"Nhưng mà có thể nhìn thấy rất nhiều mây..." - Tôi mở mắt ra trả lời.

"Sao Linh lại thích mây?" - An thờ ơ chen vào một câu.

"Vì nó tự do không bị ràng buộc..."

Thiện là bạn thân của tôi khi còn nhỏ, nhà cả hai sát gần nhau nên chúng tôi thường chơi chung, học chung. Thiện không quá đẹp trai nhưng cậu ấy lại có nụ cười khá thu hút, tôi biết trong lớp học có rất nhiều đứa con gái thích Thiện, nhưng cậu lại chẳng để mắt tới một ai trong số họ.

Tính cách của Thiện trái ngược với tôi và An. Tôi hờ hợt, dửng dưng với mọi thứ, không thích chốn đông người. An lạnh lùng, trầm t.ư, cậu ta rất ghét con gái và tôi là đứa con gái duy nhất có thể vô t.ư nắm tay, bá vai, xoa đầu cậu ấy. Thiện sôi nổi, dịu dàng, biết quan tâm người khác. Ba người chúng tôi ba tính cách khác nhau, ba suy nghĩ khác nhau nhưng không biết vì lý do gì mà chúng tôi lại làm bạn cùng nhau.

Tôi thích Thiện. Tôi nhận ra rằng mình không thể ngăn cản bản thân dõi theo Thiện ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Đã có lần tôi thở dài, tự mắng mình ngu, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân mình thích cậu ấy. Tôi luôn bắt mình phải dừng lại ở mức thích Thiện mà thôi, không cho phép bản thân vượt quá giới hạn này.

Năm 18 tuổi tôi thích cậu bạn thanh mai, trúc mã của mình. Nhưng chỉ dám để trong lòng, không có cam đảm nói ra. Tôi không muốn tự tay mình phá vỡ đi cái tình bạn kia...


★ Năm 19 tuổi ★
Cuộc sống gia đình đối với tôi là một áp lực tinh thần, nên tôi trầm mặc hơn.

Tôi vẫn không thể bỏ thói quen dõi theo bóng lưng thiện, dẫu biết rằng hai chúng tôi là hai con người ở hai thế giới khác nhau.

Mùa mưa năm 19 tuổi Thiện rời bỏ tôi và An để sang Nhật du học, cậu đi vội vàng. Vội vàng đến nỗi không cho tôi thời gian để cảm thấy hụt hẫng khi xa cậu. Khoảng thời gian chờ đợi tới giờ bay, ba đứa chúng tôi lại ngồi cạnh nhau trên băng ghế lạnh trong phi trường. Tôi tựa lưng vào vai Thiện, An cũng ngồi cạnh tôi, im lặng.

"Thiện sẽ nhớ hai người lắm..."

"Ừm, qua đó rồi nhớ mà học cho tốt. Rảnh rỗi nhớ viết thư về cho tụi này..." - Tôi vỗ nhẹ lên vai Thiện, cố mỉm cười

Thiện lên máy bay rồi mà tôi vẫn đưa mắt nhìn theo...

Tiễn Thiện đi chưa bao lâu tôi lại phải chia tay với An, cậu phải theo gia đình về Hà Nội sinh sống. Ngày tiễn An ra ga xe lửa, tôi cũng buồn như khi tiễn Thiện lên máy bay vậy. Tôi im lặng nhìn An không biết phải nói gì, cậu mỉm cười đặt ba lô trên tay xuống rất nhanh vòng tay qua lưng ôm chặt lấy tôi.

"An nhất định sẽ không quên Linh đâu, vì Linh là người duy nhất luôn sẵn sàn nắm tay và ôm An thật chặt vào những lúc An buồn nhất. Cảm ơn Linh, bạn thân ạ!.."

Tôi đứng im, đứng im nhìn theo bóng đoàn tàu chuyển bánh dần khuất dạng phía xa, nước mắt lăn dài trên gò má. Họ đi rồi, hai người quan trọng nhất của tôi đi rồi... Mùa mưa năm 19 tuổi tôi tiễn hai người bạn thân nhất đi xa, dù rằng là biết chúng tôi vẫn có thể liên lạc qua điện thoại, qua thư từ nhưng sao tim vẫn nhói đau.


★ Năm 20 tuổi ★
Một ngày mưa phùn, tôi nhận được một bức thư của Thiện gởi từ Nhật về. Cậu thông báo rằng cậu đang sống rất tốt, rảnh nhất định sẽ về thăm tôi và An. Đọc thư của Thiện, những kỷ niệm vui buồn bên hai người lại ùa về.

Tôi tự dưng thèm có một ai đó để tâm sự, thèm được ngắm nụ cười của Thiện, thèm được nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An. Thèm cảm giác được nằm bên hai người họ trên bãi cỏ sau nhà ngắm mây trắng bồng bềnh trên trời.Thèm cả những ngày vi vu với gió, với nắng trên đồi thông. Tôi nhớ các cậu, bạn thân à...

Thế đấy, trong cuộc sống ta luôn phải gặp rất nhiều người, có thể chỉ là một người xa lạ lước ngang qua đời ta thôi, có khi lại là một người quan trọng với ta, họ là một chất xúc tác góp phần làm nên những kỷ niệm dù vui hay buồn trong cuộc đời ta... Giờ đây, mỗi chúng tôi đang bước đi trên con đường riêng của mình. Nhưng tôi dám chắc không ai trong chúng tôi có thể quên đi tình bạn này.

Nhận gạch đá tại đây! ==> http://bachngocsach.com/forum/threads/11491/
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top