Sự lựa chọn! - Blackyuko

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00

Sự lựa chọn!
Tác giả: Blackyuko
Gặp anh là điều bất ngờ mà cô không lường trước được. Nảy sinh tình cảm với anh là điều cô không hề muốn. Thử hỏi người đàn ông lạnh lùng này đã từng mở cửa trái tim một lần hay chưa? Nhưng sự thật sau đó khiến cô rơi vào bi kịch? Tình yêu của cô có thể xóa bỏ tất cả? Sự nỗ lực của anh có thể hay không thay đổi bánh xe vận mệnh? Lúc cô buông tay cũng là lúc anh níu lấy đoạn tình cảm mà cô muốn cắt bỏ...


Chương 1: Bữa tối!
Vừa về đến nhà, cô liền ngồi phịch xuống ghế, thở dài đầy mệt mỏi: "Haizz... Tiểu Diên, mày làm gì mà ồn ào quá vậy? "
Nói xong, cô liền giật mình, ngạc nhiên vì cô gái trước mặt tạo hình quá ấn tượng. Đầu tóc bù xù, rối tung cả lên, quần áo thì nhếch nhác, mặt mày lem nhem trông như nhân vật chết yểu trong phim kinh dị, giả tưởng, trên tay bưng một đĩa thức ăn nhìn đã không thể nhuốt nổi. Tiểu Diên mở miệng cười, cố ý để lộ hàm răng trắng bóc của mình làm cô nổi da gà: " Á Lâm, mày về đúng lúc lắm! Ăn thử món ăn do chính tay đầu bếp Hoàng Ngọc Diên nổi tiếng sau này làm đi!"

Cô liền nuốt nuốt nước bọt: Gì chứ! Ăn đồ của con nhỏ đó không bị tào tháo đuổi ba tuần là còn nhẹ chán! Đời cô còn dài, cô không muốn chết vì lý do tào tháo đuổi kiệt sức đâu! Mà có chết thì phải chết trong ánh hào quang cô mới cam lòng đi đầu thai = =!

Cô coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin, thương hại của Tiểu Diên. Nhàn nhạt vào bếp, nhìn một đống lộn xộn trước mắt, quả thực cô muốn nhảy ra ngoài bóp chết con nhỏ phá hoại đó. Kìm nén! Thật sự phải kìm nén!

Đã vậy còn có người cố ý khơi lửa giận trong cô, có phải ngốc tới mức khờ khạo rồi không?

" Hi!!! Á Lâm à! Nhà bếp chẳng qua là lộn xộn một chút thôi à!" Tiểu Diên nhe răng cười.

--------tôi là đường phân cách ngu ngốc---------

" HOÀNG NGỌC DIÊN... như thế này là lộn xộn à? mày định phá luôn cái bếp duy nhất trong nhà luôn à? Từ đầu năm đến giờ, mày phá bếp bao nhiêu lần rồi???" Cô tức giận quát.

Tiểu Diên nghe vậy liền giơ ngón tay ra đếm: " Á Lâm hình như từ đầu năm đến giờ đây là lần duy nhất!"
Cô trừng mắt: " Một lần?"


Hừ! một lần thì không nói làm gì! Riêng ngày lễ đã phá bếp nhà người ta ba lần, làm cho cả gia đình người ta, từ già đến trẻ, từ những lão cụ tóc đã bạc phơ đến những đứa trẻ bảy tuổi bước chân vào bệnh viện, ngửi mùi thuốc khử trùng lẫn rửa ruột vội rồi.
Tiểu Diên nheo mắt, suy nghĩ rồi à lên một tiếng như thông hiểu một vấn đề nghiêm trọng nào vậy! " Tao nhớ rồi! hai tháng trước tao có về thăm nhà một lần, vì thế cao hứng liền trổ tài vào bếp nấu ăn! Nhưng thế quái nào, lò vi sóng nhà tao bị hỏng nên tao cho cá vào nồi hấp để... nướng..."


Tiểu Diên hăng say kể lại chiến công của mình thì tự nhiên im bặt, khuôn mặt chuyển màu.

Cô chăm chú nhìn khuôn mặt con bạn ngốc nhà mình hết chuyển từ đỏ xang trắng, từ trắng xang xanh rồi tái mét, nhịn không được khóe miệng giật giật vài cái, mở miệng: " Kết quả đó là cái nhà bếp lịch sử lâu đời của dòng họ Hoàng nhà mày tan thành mây khói, đi vào cát bụi chứ gì?"

Tiểu Diên: "..."

Thấy không có tiếng trả lời, cô liền hỏi: " Sao không nói nữa? Lúc nãy tao thấy mày kể lại thời huy hoàng của mày hào hùng lắm cơ mà! Giờ im re vậy?"

Tiểu Diên cúi đầu: Nói nữa để mày bóp chết tao à! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà! Không muốn chịu thiệt thì phải biết ngậm miệng đúng lúc.

Cô không thèm để ý đến đứa ngốc đấy nữa, vào bếp để chuẩn bị cho bữa ăn tối kinh hoàng, cô nghĩ vậy. Đều là bạn sống chung một phòng nhưng cả hai đều không biết nấu ăn, mà có được học thì đối với cô đó là việc của đàn bà con gái. Người như cô chỉ cần lo cho nghĩa vụ đất nước là đủ. Cô đặt tay lên bệ bếp, tròng mắt xoay một vòng rồi đặt điểm dừng ở thùng mì ăn liền vừa mới mua ở siêu thị hôm qua. Miệng cô liền nở nụ cười!

Một lát sau, hai tô mì ăn liền đã hoàn thành trong khi khách hàng của chúng chẳng mấy vui vẻ gì: " Tiểu Diên, của mày!"
Nói xong, cô liền đưa cho Tiểu Diên tô mì còn lại trên tay. Đang thưởng thức tác phẩm đầu đời, đánh dấu cho giờ khắc thiêng liêng nhất thì Tiểu Diên than, cứ như khen, cứ như oán trách: " Á Lâm! Mày nấu mì còn ngon hơn mẹ tao nấu cơm!"


Cô không thèm để ý đến lời nói có vài phần chân chó của Tiển Diên, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: " Ăn nhanh rồi... lăn xuống bếp dọn đống lộn xộn đó đi! "








 
Last edited by a moderator:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00

Chương 2: Phá mộng
" Until we say I'll let you go
Until we say our next hello
It's not goodbye
Till I see you again..."


Tiếng chuông điện thoại ngân nga khắp căn phòng. Cô lần máy nghe điện thoại: " Alô ~ Ai vậy?"

" Chị! Em Tử Quan đây! Em có chuyện muốn nhờ chị giúp."

" Tử Quan ~~~ em không biết hậu quả khi phá giấc ngủ của chị sao? Có cần chị nhắc lại không? Hửm?"


Ở một nơi nào đó, Tử Quan không tử chủ lau mồ hôi: " Dạ, em biết! Nhưng..."
Tử Quan ấp úng trả lời, nửa ngày vẫn không thốt ra được một câu tử tế. Điều này không phải cậu muốn, mà do người chị này của cậu có quá nhiều húy kị, vừa nãy cậu động vào một cái vảy ngược, không biết ngày mai có đủ sống sót để nhìn thấy mặt trời hay không thì cũng không biết! Dù sao phá cũng phá rồi, gọi cũng gọi rồi, mai chỉ còn cách chân chó nịnh nọt thôi! Cậu hạ quyết tâm. Giọng nói cũng hùng hồn hơn trước, có dáng vẻ của một cảnh sát trị an rồi: " Chị, hôm nay là ngày em trực!"

" Ừ! Thì sao?" cô nhàn nhạt hỏi.

Cậu sốt ruột: " Chị, chị đừng bâng quơ như vậy được không? "

" Em trai! Hôm nay là ngày trực của em, chứ không phải của chị. Em phá mộng đẹp của chị chỉ vì mấy chuyện này sao?"

Tử Quan nước mắt chảy ròng ròng, cậu quên mất đồng nghiệp nữ này lý luận sắc bén cỡ nào: " A không phải, không phải... Có người gọi điện tới đồn báo ở khu chị xảy ra ẩu đả. Đỉnh điểm là đã có bị thương, chị mà không nhanh thì sẽ xảy ra án mạng đó!"

" Sao cậu không nói sớm, cứ ấp a ấp úng! Làm như chị là ác bá ức hiếp con gái nhà lành vậy!" Cô trách móc.

Oan quá đi!!!

Không phải cậu không muốn nói, mà do chị quá hung hãn đi! Cậu định thốt ra minh oan, nhưng chưa phát ra khỏi họng thì đã bị nhuốt trở lạ bụng rồi ~~!

Tử Quan ảo não: " Chị! Không đi nhanh là chết đó!"

" Hiện trường ở đâu?"

" Cách nhà chị khoảng bảy trăm mét, người gọi điện là một nhân viên bán hàng ở siêu thị đêm!"

" Nguyên nhân, em có hỏi họ không?"

Tử Quan sửng sốt: " Dạ... Thưa chị, em... em quên rồi!"

Cô: "..."


Tử Quan thấy đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, vội nuốt nước bọt: " Chị số điện thoại của người báo là: 0962975x'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'. Chị tới trước đi, em sẽ phái người tới giúp đỡ chị!"

Cô trực tiếp cúp máy, quẳng xuống giường. Theo bản đồ, chạy nhanh ra khỏi phòng, leo lên chiếc mô tô của mình lao đi! Đến nơi, cô nhìn thấy có một vệt máu kéo dài, tiếp sau đó là những bộ phận trên cơ thể con người, từng thứ một dải rác trên đường vào hẻm. Đầu tiên là từng ngón tay bị chặt nát bấy, rồi đến ngón chân. Đứng trước hẻm cũng có thể nghe thấy tiếng hết đau đớn cỡ nào!

Oán giang hồ!!!

Ba từ ấy liền xuất hiện trong đầu cô, vì cô thấy cảnh tượng này trong mấy bộ phim xã hội đen công chiếu lần trước. Lý do bị cắt ngón tay thì chắc là phạm phải lỗi lầm gì đó nên mới bị xử theo luật --!

Cô thừa nhận, cô bị nhiễm thể loại này. Mà không nhiễm sao được khi bên cạnh cô suốt ngày có người gào thét " anh ấy ngầu quá" hay " ước gì tao cũng có một người bạn trai làm xã hội đen?"... Cô thề cô xem chỉ vì tò mò thôi ==!


" Khụ! Tất cả dừng tay, cảnh sát đây! " Cô quát lớn.

Cả nhóm người đều sửng sốt, rối rít nhìn nhau, bất giác liền dừng lại. Cô từ từ tiến vào, tiếng rút súng vang trong ngõ vắn nghe thôi cũng đủ rợn người. Mò mẫm trong ngõ tối một lát, đôi mắt dần dần thích nghi được với bóng tối, tiến lên một chút càng thấy rõ ràng hơn. Trong hẻm có năm chiếc mô tô phân phối lớn, bật đèn chiếu rọi nơi hành xử.

" Tất cả giơ tay lên, quay người ra đằng sau, ngồi xuống! " Mệnh lệnh được đặt ra cũng là lúc đám người đó thi hành xong. Cô cứ tưởng bọn họ sẽ chống cự cơ, hóa ra lại nghe lời đến vậy! Duy trì tình trạng mắt to trừng mắt nhỏ, các người nhìn, tôi trừng một lát thì có người đến dẫn họ về đồn.

Cô giao hết cho bọn họ, lên xe về nhà ngủ tiếp ==!






 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 3: Kẻ lang thang
Sáng hôm sau, cô cảm thấy có gì đó rất lạ. Đặc biệt là Tử Quan, cô vừa mới bước vào cục, cậu ta đã chạy đến, xum xoe kéo ghế, cô pha cà phê, cậu ta liền chạy ra dành pha với cô. Cô đi thẩm vấn, cậu ta cũng đòi đi theo. Nói tóm lại, cậu ta dành hết việc làm cuả cô!!!
Cô lẳng lặng nhìn, cô cảm thấy Tử Quan hôm nay giống một con chó nhỏ quấn lấy chân cô: " Tử Quan! "

" Dạ! Chị gọi em ạ! "

Tử Quan giọng ngọt xớt khiến cô nổi một tàng da gà. Dáng vẻ chân chó này càng nhìn càng thấy hợp với cậu!
Cô chống tay lên mặt bàn, miệng mỉm cười: " Tử Quan, công việc hôm nay của chị rất nhiều a~~~ "

" Chị để em làm cho!"

" Hôm nay đến phiên chị trực ~~~ "

" Em trực thay chị! "

" Bữa sáng chị chưa ăn ~~~ "

" Em đi mua! "

" Chị khát nước ~~~ "

" A! Em đi lấy ngay! "

Cô: "... "

Chưa đầy năm phút, Tử Quan trán đẫm mồ hôi, trên tay cầm một hộp cơm, một cốc nước, mỉm cười: " Chị! Ăn cơm vui vẻ! "

" Phụt " cà phê trong miệng cô liền đáp xuống khuôn mặt tươi cười của cậu. Cô vuốt vuốt ngực, ái ngại: " Tử Quan! Chị xin lỗi, thực sự chị không cố ý đâu! Tại... tại... "
" Chị không sao, không sao... " Cậu vừa nói vừa đặt hộp cơm xuống,tay vuốt mặt, sau đó liền ra ngoài.

Cô quay đầu nhún vai, không hiểu cậu ta hôm nay bị làm sao nữa?

Bò trên bàn, hết ngắm tây rồi ngắm đông, nhìn mọi người bận rộn, cô cảm thấy mình là một phần tử thừa thãi ~
Nhưng chưa đầy một phút, cô đã vứt suy nghĩ đó ra sau đầu, nở nụ cười thân thiện hướng về vị đội trưởng anh minh, thần võ: " Đội trưởng, hôm nay tôi về sớm được chứ?"

Lại nở nụ cười ~

Đội trưởng Vương nhìn nụ cười của cô, không khỏi sởn gai ốc. Nếu như cô biết nụ cười lúc này của cô khủng bố thế nào, không biết có cắn mũi tự tử mà chết hay không?

" Khụ! Cảnh sát Trần nếu nhà cô có việc bận thì cô cứ về... cứ tự nhiên mà về!"

Trong lòng liền vui mừng nhưng ngoài mặt cô nghiêm túc đến kì lạ. Hôm nay lão hói không phải bị uống lộn thuốc chứ, mọi lần cô hay một số đồng nghiệp xin về sớm, lôi đủ lý do nhưng ông ta đều lấy điều lệ của cục ra để đàn áp không thì lấy tiền lương ra để dọa.

Tuy được đồng ý nhưng cô vẫn thận trọng hỏi lại, sợ rằng mình đã nghe lầm, nghe lầm thật rồi: " Đội trưởng, tôi về nhé, ngài ở lại vui vẻ!"

Đội trưởng: "... "

Vui vẻ con khỉ không lông nhà cô, cô không thấy tôi đang vất vả nai lưng làm việc đây à!!!

~ Những lời này ông cũng chỉ dám nói trong lòng ~

Cô ta mà tức giận đòi chuyển công tác thì chức vị đội trưởng ông leo cả đời cũng vuột mất trong giây lát. Chính xác, ông đang tự khinh bị bản thân mình, không có tiền đồ mà!!!

Lâm Hương, ngọc nữ của cục cực kỳ bất mãn về sự phân biệt đối xử, tức giận đập bàn: " Á Lâm, cô đang chế nhạo chúng tôi? "

" Đâu có? " Cô liền thanh minh.

" Thật sự không có sao? " Lâm Hương nheo mắt, nguy hiểm nhìn cô.

" Haha! Không có thật sự không có! "

Nói xong cô liền chạy một mạch ra khỏi cục, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng giậm chân cùng với tiếng hét tức giận: " Cô có giỏi thì đứng lại cho tôi!!!"

~~~

Phù, tuy cô chạy được một quãng nhưng vẫn nghe thấy tiếng hét văng vẳng. Có lẽ tuyệt chiêu " sư tử hống " của Lâm Hương đã luyện lên một trình độ mới rồi = =!

Cô không về nhà mà lang thang khắp thành phố. Bắt một chuyến xe ra ngoại ô, cô đến cánh đồng cỏ bông. Cái tên đó là do cô đặt, đơn giản ở đó chỉ mọc một loài cỏ dại có những bông hoa trắng, mềm như bông. Nó mọc khắp cánh đồng, trải dài vô tận.
Nó là nơi chứa nhiều kỉ niệm thân thương, nơi cô chôn đi nỗi đau mỗi lúc cô buồn, giọt nước mắt khi cô khóc, nụ cười khi cô vui.

Đứng trước cánh đồng, cô cảm thấy mọi mệt nhọc đều biến mất. Cô dang hai tay, ngã xuống, mỉm cười thật hạnh phúc. Nằm trên cỏ, cô ngắm nhìn bầu trời về chiều. Thật bình yên!

Cô im lặng, nhắm mắt hưởng thụ tạo hóa của thiên nhiên rồi ngủ lúc nào cũng không biết ~
Trong giấc mơ, cô thấy một con mèo cứ quấn lấy chân cô, liếm mặt cô. Cô bắt lấy nó quăng ra ngoài cửa sổ nhưng nó lại mò vào, cô liền túm lấy nó lột da, làm sáo mèo. Đang thưởng thức thì Tiểu Diên ở đâu xuất hiện, khóc lóc: " Á Lâm! Sao mày nỡ lòng nào làm thịt mèo con đáng thương của tao? huhu..."

~~~

Cô tỉnh giấc, vùng dậy. Tiểu Diên khóc mà do cô mới khóc! Tiểu Diên nhà cô toàn bộ dáng ngây thơ nhưng tâm hồn đôi lúc không hề ngây thơ. Khóc phải có mục đích, không thì không bao giờ khóc! Chẳng lẽ vì một con mèo mà khóc???

" Này! Cô tỉnh rồi à?"

Câu nói này liền kéo cô ra khỏi suy nghĩ mơ ảo trở về thực tại. Bộ dáng ngây ngốc, nhìn người đàn ông trước mặt, da màu ngăm, môi mỏng khẽ mỉm cười. Đôi mắt hơi xếch nhưng không mất đi vẻ nam tính, đây chính là mĩ nam a! Lắc lắc đầu, cô hỏi: " Anh là ai?"

Người đàn ông trước mặt nở nụ cười: " Tôi tên Mặc Lãm là dân phượt! Ngang qua đây thấy cô nằm ở đó, tưởng có người gặp nạn nên đến xem sao? "

Mặt cô đen lại. Gặp nạn!!! Cô giống người gặp nạn lắm à?

" Vậy anh Lãm, anh xem tôi hiện giờ có giống người gặp nạn hay không?"

Mặc Lãm mím môi, đổi chủ đề: " Cô cũng là dân phượt thích lang thang đây đó à?"

Khụ! Đùa à? Cô có công việc đàng hoàng chứ không phải kẻ lang thang nha! Cô lạnh giọng: " Con mắt nào của anh thấy tôi giống dân phượt?"

Mặc Lãm lướt từ trên xuống dưới, đánh giá: " Bộ đồ trên người cô!"

Bộ đồ? Quần phục của quân đội cô mua ngoài vỉa hè, áo thun đen khoác ngoài là aó J cộc tay cùng giày da cao cổ. Giống ở điểm nào?

" Anh hình như có sự nhầm lẫn gì rồi? Tôi không phải dân phượt!"

Mặc Lãm khóe miệng khẽ nhếch: " Cũng như nhau thôi! Kẻ thích lang thang!"
 
Last edited by a moderator:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00



Chương 4: Công việc mới
Sau một ngày nghỉ phép ngắn hạn không cần lý do, cô lại quay về với những chiếc còng, họng súng. Những cuộc truy bắt ngắn, dài ngày trong tuần. Công việc của cô là như vậy, mạo hiểm, có vài phần bạo lực. Cô thích cảm giác trái tim trong lồng ngực đập rỗn rã hay thành quả cô đã làm ra. Thích cảm giác đứng giữa danh giới của sự sống và cái chết. Nghe có vẻ thật điên rồ nhưng đối với cô đó là thích, không biết lý do ~

Cô dẫn tên cướp vào cục, rồi giao cho một cảnh sát thực tập gần đó. Bước về phía bàn làm việc của mình, thảnh thơi ngồi xuống, hai chân gác lên mặt bàn hưởng thụ = =!

Không biết Tử Quan từ đâu chạy tới, nước mắt lưng tròng: " Chị! Em không muốn chị đi đâu? Chị ở lại với em nha?"

Tử Quan hai mắt đẫm lệ, nhìn cô. Cô không tự chủ bày ra bộ dáng gà mẹ che chở cho con: " Tử Quan ngoan a! Ngoài chỗ này ra chị có thể đi đâu được?"

" Chị! Vừa nãy em nghe đội trưởng Vương nói chị sắp chuyển đến nơi khác, không còn làm cảnh sát nữa! Có phải như thế không hả chị? Chị định chuyển à? "

Chuyển công tác! Không làm cảnh sát???

" Tử Quan, đội trưởng Vương... hiện giờ ông ta đang ở đâu?" Cô nghiến răng nghiến lợi nặn ra từng chữ.

Tử quan bị bộ dáng này dọa sợ, không nói được lên lời. Tay run run chỉ về phía trước như ám chỉ đội trưởng đang ở đó.

Trong lòng cậu mặc niệm. Đội trưởng không phải cháu muốn bán đứng chú, tại chú ăn ở không ra gì mới bị như vậy. Chú cũng đừng trách cháu, cháu là bất đắc dĩ a ~

Cô không quan tâm đến bộ dáng hiện giờ của mình như thế nào? Bước nhanh về phía trước, càng lúc càng tức giận.

" Oành " cửa phòng bị cô đạp không thương tiếc, nhìn người trước mặt, cô tức giận đập bàn: " Đội trưởng, chuyện Tử Quan nói là thật? Ông định để tôi chuyển đi? "

Lão Vương lau mồ hôi trên trán, hoảng hốt nói: " Haha! Cô làm sao mà chuyển đi đâu được chứ? Làm sao mà chuyển được? "

" Đội trưởng, ông không phải giấu tôi, tôi biết hết rồi?"

Lão Vương khôi phục lại dáng vẻ của mình, tháo cặp kính xuống: " Thôi được! Tôi cũng không muốn giấu cô nữa? Cô cũng biết dạo này tình hình kinh tế khó khăn, cục của chúng ta có vài nơi đã không thể sử dụng được nữa, tôi muốn sửa chữa nhưng kinh tế xuống dốc, tôi không đủ nguồn tài chính? "

" Chẳng lẽ bên trên không cho người xuống giải quyết sao? "

" Tôi cũng đã viết đơn đề nghị từ lâu nhưng vẫn chưa thấy bên trên cử người xuống!"

" Cho nên ông muốn tự giải quyết? "

" Đúng vậy! Hôm nay có người muốn thuê chúng ta bảo vệ hay nói cách khác là muốn có một cảnh sát làm vệ sĩ riêng! Cô cũng thấy đấy, trong cục chúng ta Lâm Hương làm pháp y, Tử Quan chuyên máy tính. Số còn lại là người mới không đủ kinh nghiệm! "

" Nên ông muốn tôi nhận việc này? "

Lão Vương gật đầu lia lịa.

Cô lấy tay chỉ vào mình: " Muốn tôi nhận việc này thì ông phải đáp ứng tôi một điều kiện!"

Lão Vương hai mắt lóe sáng, cười tươi rói: " Một điều kiện đã là gì ? Mười điều kiện tôi cũng có thể đáp ứng? "

Cô chẳng lẽ không biết ông ta vui mừng cỡ nào, lạnh giọng hỏi: " Bao nhiêu? "

" Ừm! Người đó không nói rõ nhưng cô yên tâm bọn họ là kẻ có tiền! "

" Không biết giá cả mà ông muốn tôi đi? "

" Cô cứ bình tĩnh! Tôi còn chưa nói hết! Họ đưa trước cho tôi một khoản tiền, giúp đỡ cộng với phí hao tổn nhân tài của cục. "

" Phí hao tổn nhân tài??? "

" Ừ! Nghe nói muốn làm việc cho họ còn phải trải qua khảo sát năng lực. "

Cô vuốt trán, suy nghĩ : " Có nghĩa là ngoài tôi ra còn có nhiều cảnh sát từ cục khác tới thử việc? "

" Có thể cho là như vậy, chỉ cần cô cố gắng chắc chắn sẽ được chọn. Tiền lương rất hậu hĩnh, có thể nói là gấp ba lần ở đây, còn có tiền thưởng. Mà nếu cô đồng ý, hàng tháng cô vẫn nhận được tiền lương từ tôi! "

Tiền lương gấp ba! Có tiền thưởng! Không làm ở cục vẫn nhận tiền lương ~

Cô mỉm cười: " Công việc này tôi nhận! "

" Được! Tôi sẽ làm hồ sơ giúp cô! "

Cô cảm thấy hôm nay nhìn cái gì cũng thật thuận mắt. Ngay cả cánh cửa bị cô đạp rơi dưới đất nằm cũng rất đẹp mắt = =!










 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 5: Vòng loại
Hôm nay, là ngày bắt đầu vòng sơ loại đầu tiên. Tâm trạng của cô không khỏi phấn khích, đứng trước quầy lễ tân của một công ty nổi tiếng, thử hỏi không phấn khích sao được? Cuộc đời sau của cô chỉ cần ôm đùi đại Boss này là đủ~

Cô bước vào thang máy, bên trong đa số là người ưu tú từ các cục đề bạt xuống. Chỉ như vậy thôi, cũng hiểu người này nắm giữ quyền lực ra sao?

" Ing~" Tầng 23. Cô nhàn nhạt ngồi xuống ghế chờ, nghịch điện thoại.

" Số 25! Bị loại! "

Vòng sơ loại đầu tiên cũng có thể loại là chuyện bình thường. Vòng này là kiểm tra hồ sơ, thông tin cá nhân, nếu trong thông tin đó bị sai phạm thì bị loại là điều tất yếu!

Luật là như vậy, họ tuyển vệ sĩ trung thành, hết mực bảo vệ Boss lớn, có thể hi sinh tính mạng lúc cần thiết.
Vì vậy, mặc dù tiền lương rất hậu hĩnh nhưng cũng chỉ có khoảng ba người tham gia.

" Số 30! "

Cô mở cửa đi vào, tiến lên mấy bước đứng nghiêm giơ tay chào, động tác thành thục, chuẩn mực của cảnh sát. Người đối diện, gật đầu, mỉm cười: " Mời ngồi! "

Cô làm theo lệnh, khuôn mặt nghiêm chỉnh, đúng mực.

" Tôi là Lý Bản, trưởng phòng nhân sự của công ty Mạc Vân, chắc cô đã nghe danh tôi rồi chứ? "

Cô sờ mũi, cười ngượng: " Thật ngại quá! Đây là lần đầu tiên tôi biết danh ông! "

" Khụ! Không sao từ từ rồi sẽ biết! "

Trưởng phòng Lý, cầm tập hồ sơ từ tay nhân viên, chăm chú một lát, ông hỏi: " Tên Trần Á Lâm? "

" Vâng "

" Tuổi 25 "

" Vâng "

" Đã kết hôn "

" Vâng... á... mà trưởng phòng Lý, ông vừa nói gì? "

" Cô Lâm, cô đã kết hôn và có hai đứa con rồi sao? "

Cô mở to mắt, không tin vào tai mình: " Ông có nhầm lẫn ở đây không? Tôi chưa kết hôn thì làm sao có con? "

" Nhưng hồ sơ này là của cô! "

" Ngại quá, hồ sơ của tôi là do đội trưởng Vương làm giúp, người nộp cũng là ông ấy!"

" Cô Lâm này, phải có thông tin tất yếu thì vị đội trưởng của cô mới điền vào như vậy!"

Cô sa xẩm mặt mày, đứng dậy đi về phía trước, nhìn tập hồ sơ, cười khẩy.

" Trưởng phòng Lý, tập hồ sơ này không phải của tôi! "

Trưởng phòng Lý tức giận: " Không phải của cô thì là của ai? Tôi gặp nhiều hạng người, cũng biết những loại người ấy thường sử dụng nhiều chiêu trò để được vào đây làm, cô cũng không khác họ là bao!!! "

Cô giơ ngón tay đặt lên khóe miệng: " Ông biết tôi là hạng người như thế nào thì chắc ông cũng là hạng người như thế! "

" Cô... "

Cô ngắt lời: " Trưởng phòng Lý, có phải ông già rồi nên hồ đồ không? Ông nhìn lại tập hồ sơ xem, trên đó viết là nam hay nữ? Tôi có chỗ nào giống đàn ông không? "

Trưởng phòng Lý giật mình, lật lại hồ sơ thì vô cùng xấu hổ, cười khan: " Haha... Vừa nãy hình như có bụi bay vào mắt nên nhìn nhầm! "

Bụi? Vậy chắc ngoài kia là đá rơi đầy đường rồi! Cô hừ lạnh không nói.

" Cô Lâm thật lòng xin lỗi cô! Buổi sơ khảo dừng ở đây! Chúc mừng cô đã qua! "

Cô không thèm để tâm đến lời chúc mừng, bước nhanh ra ngoài. Kiêu ngạo mà đi.

Chính xác! Cô không muốn để ông ta một chút mặt mũi nào = =?



 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 6: Huấn luyện
Chỉ riêng vòng sơ loại thôi, cũng đã xóa mười lăm bộ hồ sơ ra khỏi hệ thống công ty. Những người còn lại, đều được kiểm tra lần nữa một cách kỹ lưỡng. Một sai sót nhỏ cũng không được phạm phải, rồi dẫn đi tập huấn. Từ đó mới loại dần, chọn ra ba người giỏi nhất.

Cô chỉ biết đợt tập huấn này kéo dài một tháng, địa điểm là một khu quân sự ngoài thành phố. Phải mất bảy tiếng mới đến nơi.

Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, để lại cho Tiểu Diên vài lời nhắn rồi lên xe rời đi. Tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô nhắm mắt hưởng thụ bản nhạc buồn. Bên cạnh bị lún xuống, cô mở mắt, người bên cạnh nhìn cô mỉm cười. Cô liền nghiêng đầu coi như chào hỏi. Cô gái bên cạnh mở miệng nói: " Cô cũng tham gia buổi huấn luyện này à? "

" Ừm! " cô nhàn nhạt trả lời.

" Vậy thì tốt quá! Chúng ta cùng nhau phấn đấu! Tôi là Nguyệt, thuộc cục C, tổ truy bắt tội phạm nguy hiểm! Hận hạnh làm quen! "

" Số 30! Hân hạnh làm quen! "

Nguyệt ngơ ngác hỏi: " Sao cô không nói tên? "

Cô chống tay lên cửa sổ, nhắm mắt giải thích: " Luật là luật, không thể thay đổi. Còn nữa chúng ta đã ra khỏi cục, không còn là cảnh sát, bây giờ là nghề nghiệp tự do! "

Nguyệt như hiểu một vấn đề gì đó bỗng "à" lên một tiếng. Miệng dừng lại một lúc, rồi lại huyên thuyên: " Cô thật là can đảm! Nghe nói đợt tập này rất đáng sợ, có năm người chấp nhận bỏ cuộc rồi! "

" Họ bỏ cuộc không phải chính chúng ta là người có lợi sao? Áp lực cạnh tranh cũng sẽ được giảm bớt! "

Cô nhìn Nguyệt, đánh giá. Khuôn mặt tinh xảo, mắt to tròn, long lanh. Làn da trắng với đôi mày cong lá liễu. Cô nghi ngờ, thật sự nghi ngờ, cô gái trước mặt này thuộc tổ truy bắt tội phạm nguy hiểm - -!

Nguyệt như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười khẽ: " Truy bắt tội pham nguy hiểm cũng cần có nhan sắc? "

Cô cau mày, hỏi: " Nhan sắc để làm gì? "

Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: " Dùng mỹ nhân kế! Cô hiểu rồi chứ! "

Cô quay đầu không cho ý kiến, vì vậy cô không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nguyệt ẩn hiện sau khuôn mặt ngây thơ kia!

Sự im lặng duy trì cho đến lúc xe dừng lại. Mọi người tập trung thành hàng đi vào. Bốn phía đều là rừng núi, muốn chạy ra ngoài cũng khó mà muốn đột nhập vào thì chỉ có con đường chính duy nhất, mà con đường này chính là đường cô đang đi. Cô tin ở đây camera, ít nhất là năm cái được lắp đặt xung quanh!

Cô cười lạnh, không nghĩ ở nơi này mà cũng có người ngầm giám sát! Vị đại Boss này cũng quá coi trọng mấy người cô rồi!

~~~

Xếp đồ đạc vào phòng xong cũng là lúc tiếng còi báo tập trung vang lên. Cô chạy nhanh ra sân tập huấn xếp vào hàng. Một người đàn ông trung niên trên người mặc quân phục, nghiêm chỉnh hét: " Nghiêm! "

Tiếng dày va xuống đất kêu "cộp", mọi người đứng nghiêm đợi lệnh.

" Tôi sẽ là huấn luyện viên sau này của mọi người, ngoài tôi ra sẽ có thêm vài vị huấn luyện viên khác, sau này mọi người sẽ biết! Nghe rõ rồi chứ! "

" Rõ"

" Các người chưa ăn cơm sao? Hét to lên!"

" DẠ, RÕ! "

" Tốt lắm! Chúng ta bắt đầu buổi tập huấn!!! "







 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 7: Chạy đua với lửa!
" Tỉnh? " Giọng nói lạnh lùng vang bên tai với âm lượng cực đại khiến cô tỉnh giấc.

Đàn ông???


Người đó khá hài lòng về sự phối hợp của cô, nhàn nhạt nói: " Cô có thời gian là ba mươi phút, để thoát ra ngoài nhưng đồng nghĩa với việc sẽ có người thay cô bỏ mạng tại đây! "


Cô quan sát bốn phía, tìm nơi phát ra âm thanh, tức giận nói: " Ý ông là... "

" Đúng! Tôi cho cô hai lựa chọn, một là cứu thằng nhóc mà cô không quen biết đó, đồng nghĩa cô phải bỏ mạng hai là ngược lại! "

Cô cắn môi, rơi vào trầm t.ư. Cứu đứa bé? Hay cứu bản thân?

Cứ như đọc được suy nghĩ của cô, người đó mang theo giễu cợt: " Cô còn hai tám phút bốn chín giây, nhớ kỹ, lúc cô bắt đầu cũng là lúc những ngọn lửa sẽ điên cuồng nhảy múa giữa đêm, chúc cô may mắn! "

Sau đó không còn bất cứ âm thanh nào, nhưng cô không biết mọi hành động của cô đều bị thu vào tầm mắt của ai đó? Ánh Mắt lóe lên tia hứng thú nhàn nhạt sau biến mất vào đêm đen, không một dấu hiệu!

Lảo đảo đứng dậy, cô có thể đoán, cả dãy nhà hơn hai mươi phòng, bảo cô làm thế nào để tìm đây?

Đúng như người đàn ông đó nói, cô mới chạy một bước lửa từ bức tường phun ra sau đó bùng lên, lan nhanh ra mọi nơi. Chạy đua với lửa, nghĩ cô còn chưa dám nghĩ, đằng này đã tham gia rồi ~

Từng cánh cửa phòng bật mở, tay cô không còn cảm giác, sức lực cũng dần cạn kiệt. Đã là cánh cửa thứ mười bốn rồi, cánh tay tê dại không còn sức, cô dùng cả cơ thể mình để phá cửa, nhiệt độ tăng nhanh chóng. Lửa nhảy múa khắp nơi, cô không phân biệt được đâu là lối ra.

"Ầm" cánh cửa rơi xuống đất, cô bước nhanh vào bên trong, cả một căn phòng dày đặc khói, cô căng mắt tìm kiếm. Khói phả vào mặt cô khiến mắt cô cay xè, hít thở không thông. Một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện, nằm im trên mặt đất. Cô chạy nhanh tới, chạm vào người thằng bé thì nó liền nhích ra chỗ khác tránh khỏi bàn tay cô, khuôn mặt lem nhem vì bẩn nhưng đôi mắt vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo. Nhìn bộ dáng này quả thật rất mắc cười! Cô không thèm so đo, ôm cậu chạy ra ngoài!

Chạy từng bước khó khăn, lối ra duy nhất cũng bị lửa bao vây. Dùng chân đạp cửa nhưng không có hiệu quả, trước mặt cũng là lửa, đằng sau cũng là lửa. Bất chợt một giọng nói mang theo ý cười vang lên: " Cô Lâm cô còn một phút! "

Cô chửi thề: " Khốn khiếp! "

Cô không thể chết ở đây! Cô còn có nhiều việc chưa làm, cô còn chưa tìm ra bí mật ẩn sau những bức thư của ba cô, vì vậy cô không thể chết!!!

Cô cõng thằng bé, lùi lại đằng sau lấy đà, dùng hết sức bình sinh cô đạp mạnh vào cánh cửa, cái đạp này rút hết toàn bộ sức lực cuối cùng của cô! Nó vẫn im lìm, không nhúc nhích, cô ngồi bệt dưới đất thở dốc!

Vẫn là giọng nói đó, như cười nhạo sự thất bại của cô: " Chúng ta bắt đầu đếm ngược!"

Cô liền vụt dậy, lao mình vào cửa.

" 5 "

" 4 "

" 3 "

" 2 "

" Ầm " Cánh cửa rơi xuống, khung cảnh bên ngoại hiện ra trước mắt cô.

" Không thể nào, cô... cô... tại sao có thể? "

Cô cõng thằng bé chạy nhanh ra ngoài, cũng là lúc cả căn nhà sụp đổ trong đám lửa, thật là cảnh tượng huy hoàng!

Cô không còn ý thức, đôi mắt cũng mơ hồ ngã xuống! Miệng vẫn lẩm bẩm: " Trò chơi này... không vui... gì cả! "




 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 8: Người quen!
Bàn tay được băng bó cẩn thận, nhìn những vết bỏng trên người, cô không khỏi ảo não cúi đầu. Cô thì thương tích đầy mình, còn thằng nhóc được cô bảo vệ lại thản nhiên ăn kem, một vết thương cũng chẳng có! Cứ như người chịu trong đám lửa ấy là một mình cô chứ không phải nó.
Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân vội vã va xuống nền nhà làm cho trái tim mọi người cũng vội vã theo.

" Lục, con không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ? "

Thằng bé chỉ liếc mắt nhìn, rồi lại tiếp tục ăn kem. Mặc kệ cho người bên cạnh lo lắng. Người nọ vội kiểm tra, thấy thằng bé không bị làm sao thì thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, họ mới nhận thức trong phòng còn có một bệnh nhân khác, bị bỏng, đang nằm nghỉ ngơi dưỡng sức.

" Khụ! Cảm ơn cô đã cứu bé Lục nhà chúng tôi! "

" Không cần cảm ơn, chỉ là tiện đường, tiện phố xá, tiện luôn cả nhà giam nên ra tay giúp! "

Khóe miệng anh giật giật! Tiện đường? Tiện phố xá? Tiện nhà giam? Cô gái này trí tưởng tượng cũng phong phú quá đi! Nhưng lại rất thú vị, có ý tứ! Nếu không phải được tận mắt chứng kiến chắc anh cũng bị mấy câu bông đùa của cô coi là thật!

" Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi thì phải? "

Cô nghiêng đầu né tránh ánh mắt dò xét của đối phương, cười nhạt nói: " Có sao? "

Người đàn ông này rơi vào trầm t.ư, ánh mắt nhìn cô chằm chằm khiến cô nổi da gà.

" A~! Tôi nhớ ra rồi? Cánh đồng hoa dại? Tôi là Mặc Lãm! Cô còn nhớ tôi chứ? "

Cô cười giả lả: " Nhớ, đương nhiên là nhớ. Ấn tượng sâu sắc đó, tôi làm sao mà quên được! "

Mặc Lãm gật gù: " Không nghĩ chúng ta lại có duyên đến như vậy! "

Có duyên cái đầu anh! Ai có duyên với anh người đó liền xui tám đời = =!

Ở bên này, người nói một câu ta đáp một câu. Không ai để ý đến nhóc Lục, thấy khóe miệng cậu nhếch lên, thành một độ cong xác định. Đôi mắt hơi híp tính kế.

" Alô! "

" Ba à! "

" Dạ! Vâng! "

Cuộc nói chuyện của cậu thu hút tầm mắt của mọi người, cậu tắt máy, mỉm cười nhìn Mặc Lãm: " Chú Lãm! Ba cháu vừa gọi điện, bảo chú về có việc gấp! "

Mặc Lãm liền nói: " Được chú về liền! "

Cô gật đầu coi như tạm biệt, thấy nhóc Lục chưa đi, vội vàng mở miệng gọi với: " Này! Anh không định đưa bé Lục nhà anh về sao? "

Mặc Lãm quay đầu nhìn cô cười và nói: " Nhóc Lục muốn ở đây báo đáp cô! "


Nói xong, liếc nhìn nhóc Lục một cái đầy ý vị.

Đừng tưởng chú không biết con đang tính toán cái gì ~?

Sao chú biết? Nhóc Lục liếc mắt nhìn

Chú đi với ba con bao nhiêu năm? Có chuyện ba con sẽ gọi cho chú chứ không cần phải thông qua con nhắc nhở!

Chứng tỏ chú không bị gái che mờ lý trí ~

Mặc Lãm cũng chỉ còn nước lắc đầu chào thua! Họ mải tập trung mà không biết một màn này rơi vào mắt người khác trở thành một đoạn tình cảm không thể nào rứt bỏ!

-----------------


Ôi! Má ơi! Đàn ông đẹp giờ không ba đê thì luyến đồng, điển hình là người trước mặt cô bây giờ! Cô đưa ánh mắt thông cảm hướng đến nhóc Lục.
Cậu có cảm giác ánh mắt ai đó nhìn mình, ngẩng đầu lên quan sát, thấy ánh mắt của cô mang theo vài phần thương xót, cảm thông hướng tới cậu!

Cậu liền sầm mặt. Người như cậu chẳng lẽ không biết trong đầu cô đang nghĩ tới chuyện gì!

Thấy không khí rơi vào trầm lặng, cô liền mở miệng đuổi khách: " Anh Lãm giờ anh có thể về! Bệnh nhân như tôi cần được nghỉ ngơi! "

Giọng nói cô không nóng cũng không lạnh, mang theo mười phần xa cách. Nếu lúc nãy chỉ là ngượng ngạo, thì bây giờ là tôi không quen biết anh vì vậy mời anh đi cho! Mặc Lãm khóc thầm trong lòng: Lục ơi là Lục, con hãi chết chú rồi!

Lục bên này thì khác, tâm trạng vui vẻ: Chú muốn giành mỹ nhân với ba con, về tu luyện thêm mấy năm nữa đi!
 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 9: Bất ngờ xuất hiện!
" Haizz... " thở dài rồi lại thở dài. Cô ở đây tới độ sắp mốc rồi. Nhìn bàn tay của mình, cô lại...

" Haizz... "

Nhóc Lục ở bên cạnh, nhịn không được trêu tức: " Từ nãy tới giờ, cô đã thở dài 108 lần rồi? Cô thở dài có thay đổi được gì không? "

Cô chán nản: " Không hề! "

" Vậy thì đừng thở dài nữa? Tôi nghe đến phát chán rồi! "

Tôi? Nhóc con, bé tí đã bắt đầu lên giọng không coi trọng người lớn gì cả!

" Lục, ai dạy con cách ăn nói như vậy hả? "

Nhóc Lục nhướng mày: " Thích! "

Thích? Đã thế còn ăn nói trống không! Khuôn mặt cô cứng ngắc, cố gắng gằn từng chữ: " Con muốn lăn xuống giường? "

" Lăn xuống giường? Cô định cho tôi lăn xuống giường với cánh tay buộc dây của cô? "

Vừa nói xong, một cái đá làm cậu từ trên giường rơi xuống đất, với t.ư thế thân mật, mặt hôn đất. Cậu quên mất chân cô không bị thương. Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở, đập vào mắt cậu là một đôi giày da bóng lộn. Cậu ngước mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc, đáy mặt cậu liền đảo một vòng, cái miệng nhỏ chu lên đầy ủy khuất: "Ba... ! "

Nghe một tiếng ba, anh liền cúi người xuống nhìn đứa con trai yêu dấu đang thân mật với đất mẹ như lờ mờ hiểu ra điều gì đó, rồi đỡ cậu lên, khẽ trách: " Lục, đi đứng lần sau phải cẩn thận! "
Cố ý liếc mắt về phía cô, trắng trợn đánh giá. Khuôn mặt chỉ được coi là thanh tú, làn da mịn màng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, mắt đen láy mang theo một chút hơi lạnh. Nếu nhìn kỹ thì trên mặt cô còn có một vết sẹo đã mờ theo thời gian, kéo dài một bên má!

Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ đối phương, nên cô cũng không ngần ngại mà đánh giá người trước mặt này: Mày kiếm khí phách, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt chứa đầy ý vị giễu cợt, mang theo hơi thở nam tính có vài phần quyến rũ, mị hoặc! Cô ở trong lòng gào thét: Thiên a! Ông không phải quá thiên vị đi! Cho người ta sắc đẹp như vậy, chẳng phải khuyến khích vợ chồng người ta ly hôn, bỏ chồng theo trai sao??? ( = = )
Thu hồi ánh mắt, c
ô cười khan: " Xin hỏi, anh đây là... "

" Tôi là ba của bé Lục! "

" Vậy à! "

" Tôi tới dẫn nó về, có làm phiền tới cô không? "

" Không phiền, nếu anh không chê thì ở lại uống chán trà rồi đi! "

" Được! Vậy cô đây là... "

" Tôi là Trần Á Lâm? "

" Tôi là Vũ Phong, hân hạnh làm quen! " Vũ Phong miệng mỉm cười chìa tay ra bắt nhưng đến nửa đường thì khựng lại, nói: " Ngại quá! Tôi nhớ ra tay cô bị thương!"

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh ta cố ý, miệng thì cười nhưng đáy mắt không cười! Người này bề ngoài tưởng đơn giản nhưng thực chất không hề đơn giản.

" Không sao! "

" Lục ở đây có quấy rầy gì tới cô không? "

Cô nhìn thằng bé: " Không a! Nó ở đây rất ngoan! "

Vũ Phong gật đầu: " Ừm! Mấy hôm nữa chắc tôi phải đi công tác, tôi đang lo không có ai chăm sóc nó. Nếu như ở chỗ cô ngoan hơn ở nhà vậy tôi gửi thằng bé ở đây có được không? "

Cô ngạc nhiên: " Anh cũng biết tôi bị làm sao rồi chứ? Tôi làm sao có thể chăm sóc nó thay anh được a? "


Vũ Phong mỉm cười: " Tôi sẽ cho người tới chăm sóc chỉ cần nó không rời khỏi cái bệnh viện này là được! "

" Tôi không thích ồn ào! "

" Tôi sẽ đặt phòng bên cạnh! "

" Tôi sợ bị quấy rầy! "

" Tôi sẽ dặn dò bé Lục! "

" A! Tôi muốn được nghỉ ngơi! "

" Được! "

Sau đó im bặt, cô trùm chăn kín đầu co người như con tôm. Vũ Phong mỉm cười, đáy mắt xuất hiện một chút ý cười rồi biến mất.

Nhóc Lục nhìn một màn này, đáy lòng càng thêm quyết tâm làm bà mai giúp ba chống ế!!! ~
 
Last edited:

Blackyuko

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Chương 10: Suy nghĩ!
Hai tuần nằm trong bệnh viện, cuối cùng cô cũng được xuất viện. Cô dẫn theo nhóc Lục trở về nơi tập huấn. Vừa mới đặt chân vào phòng, thì tiếng loa thông báo vang lên: "Số 30! lên phòng hội đồng, cấp trên muốn gặp cô! "

" Nhắc lại! Số 30! Lên phòng hội đồng, cấp trên muốn gặp cô! "

Cô nhìn nhóc Lục thở dài trong lòng: không biết rồi sẽ ra sao nữa đây! Dặn dò nhóc Lục một vài câu, cô liền rời đi.

Đứng trước cửa phòng hội đồng cấp cao, cô giơ tay lên gõ cửa: " Cộc...cộc...cộc..."

" Mời vào! "

Cô hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân tự mình phải bình tĩnh, cô mở cửa bước vào. Đập vào mắt cô là khuôn mặt có vài nét quen thuộc, cô mở miệng định nói nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh tựa như không quen biết. Cô liền thu hồi ánh mắt, che giấu cảm xúc, nghiêm chỉnh nói: " Số 30, có mặt! "

Vũ Phong nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo phông đen, quần jean năng động đi với giày thể thao. Mái tóc dài được túm gọn ở đằng sau, trông rất thoải mái. Anh mỉm cười: "Chúng tôi có việc muốn phân phó cho cô! Từ những thành tích của cô trong quá khứ cũng như trong hiện tại, tôi muốn cô đi theo tôi làm trở thủ đắc lực bên cạnh! "

Anh ngừng lại uống một hớp trà rồi nói tiếp: " Đồng nghĩa với việc cô sẽ kiêm luôn vệ sĩ 24/24 của tôi! Cô thấy thế nào? "

Cô trầm mặc: " Vậy những người tham gia buổi tập huấn này cùng tôi? "

Anh cười nhạt: " Còn tùy thuộc vào khả năng của họ! "

" Tôi... cần suy nghĩ về vấn đề này! "

" Tối mai, vào giờ này tôi sẽ chờ câu trả lời của cô! "

" Được! "

Chuyện này không biết phải chuyện tốt hay không? Nhưng cô tin không có chuyện tốt nào từ trên trời rơi xuống, mọi thứ đang diễn ra đều có mục đích của nó! Cô vừa đi vừa suy nghĩ, về đến phòng lúc nào cũng không hay!

Nhìn nhóc Lục đang nằm nhàn nhã nghe nhạc, không gặp một chút trở ngại nào, cô bất giác nhíu mày: " Lục, con nghĩ đây là nhà con chắc? "

Nhóc Lục khinh bỉ trả lời: " Đây không phải nhà con chẳng lẽ là nhà cô? "

Cô á khẩu: đúng a! vừa nãy cô còn gặp ba thằng bé!

" Vậy con đã biết cấp cao gọi cô lên có việc? "

Nhóc Lục bắt chéo chân, nhàn nhạt nói: " Không biết! " Mà có biết cũng chẳng nói cho cô ~

Cô không thèm đôi co với cậu, mở miệng đuổi khách:

" Con ra ngoài! "

" Sao con phải ra? "

" Vì đây là phòng của cô! "

" Nhưng đây là nhà của con! "

" Con không ra? " Cô hỏi

Nhóc Lục gật đầu, tay bám vào mép giường sợ cô lôi cậu ra ngoài. Cô nghiến răng: "Được, cô ra! "
Nói rồi để nhóc Lục trong phòng một mình, cô tức giận ra ngoài. Cô cần một nơi an tĩnh để suy nghĩ, những chuyện xảy ra trong tháng qua rất khó giải đáp. Cô thờ dài thườn thượt, ngồi trên mặt đất chống tay. Càng suy nghĩ càng rối, cô vò đầu, chửi tục: " Khốn khiếp"

Một màn này của cô thu vào đáy mắt, anh nhàn nhạt mỉm cười, tâm trạng cũng vì đó mà tốt lên.

Cô ngồi đó cả buổi không rời đi, mãi đến lúc ánh trăng đã lên cao, cô mới ý thức được về mặt thời gian. Duỗi người đứng dậy, có lẽ vì ngồi quá lâu nên chân cô không có sức, lảo đảo sắp ngã, cô theo phản xạ né tránh nhưng thế quái nào lại có một cánh tay vòng ra ôm cô lại, tránh cho cô tiếp xúc thân mật với đất mẹ.

Cô gỡ bàn tay đang ôm mình ra, quay lại định cảm ơn nhưng thay vì lời nói đã được chuẩn bị sẵn thì cô lại vô thức hỏi: " Sao lại là anh? "

" Tại sao lại không phải là tôi? "

Cô biết mình hỏi một câu ngớ ngẩn. Nhà anh ta, anh ta muốn ở đâu mà chả được. Cô khẽ vuốt tóc, chữa gượng: " Haha... dù sao cũng cảm ơn anh! "

" Không có gì! Tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi! "

Cô gật đầu coi như đã hiểu rồi chào anh ta, lấy lý do mình có việc bận rời đi nhanh chóng cứ như ở sau cô là sói hoang cần phải tránh ~
 
Last edited by a moderator:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top