THIÊN THẦN đang chết dần.
Nằm trên ghế sofa với những dải băng cấp cứu quấn quanh thân mình, nhìn anh hoàn toàn giống như một con người bình thường. Những giọt mồ hôi lấm tấm quanh lông mày anh. Có thể cảm nhận được cơ thể anh nóng ran do bị sốt khi chạm vào, như thể nó đang phải làm việc quá độ.
Chúng tôi ở trong một tòa nhà văn phòng, một trong vô số cấu trúc của các tòa nhà công nghệ trong thung lũng SILICON. Hy vọng của tôi là nếu như có ai đó quyết định tấn công vào một tòa nhà trong ngày hôm nay, hắn ta sẽ tấn công vào một tòa nhà khác trông giống tòa nhà này.
Để hướng sự chú ý của kẻ tấn công vào căn nhà khác, bản thân tôi đã có một xác chết nằm trong sảnh. Xác chết đó đã có ở đó khi chúng tôi tới, toàn thân lạnh ngắt nhưng chưa bị thối rữa. Thời điểm này, tòa nhà vẫn còn mùi giấy và mực in, gỗ và chất làm bóng, với một chỉ dẫn là một anh chàng đã chết. Bản năng đầu tiên của tôi là muốn rời ngay khỏi nơi này để đến chỗ khác. Sự thật là, tôi đã chuẩn bị rời khỏi đây khi tôi chợt nảy ra ý nghĩ là, với hầu hết mọi người thì theo bản năng của họ, họ sẽ rời đi khi họ thấy vậy.
Cửa trước làm bằng kính và bạn có thể nhìn thấy xác chết từ bên ngoài. Hai bước vào bên trong cửa kính, một xác chết ngửa mặt lên với đôi chân khuềnh khoàng và miệng há hốc. Bởi vậy tôi chọn tòa nhà này như căn nhà yêu dấu của mình trong một khoảng thời gian. Trong này đủ lạnh để giữ cho xác chết không quá bốc mùi, mặc dù vậy tôi vẫn muốn chúng tôi sẽ sớm rời khỏi đây.
Thiên thần nằm trên chiếc ghế sofa bọc da, thứ mà thường có trong góc phòng của các giám đốc điều hành. Các bức tường được trang trí bằng những khung ảnh đen trắng của Yosemite, trong khi trên bàn làm việc và các kệ, trưng hình của một người phụ nữ và hai đứa trẻ mới biết đi chập chững trong bộ đồ cặp.
Tôi lựa chọn tòa nhà một tầng, một thứ gì đó không quá nổi trội và không gây sự thu hút. Đó là một tòa nhà đơn giản với một bảng hiệu chỉ rằng đây là công ty Zygotronics. Những chiếc ghế và đi văng ở tiền sảnh to quá khổ và trông thật hài hước, chúng thiên về màu tím mờ và màu vàng chói. Có một con khủng long cao 7 feet bên cạnh những ô làm việc của nhân viên. Rất đúng kiểu cổ điển của Thung Lũng Silicon. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ rất thích làm việc ở một nơi như thế này nếu tôi tốt nghiệp .
Có một căn bếp nhỏ. Tôi mừng phát khóc khi thấy trên giá đựng thức ăn chứa đầy những gói Snacks và chai nước. Những hộp bánh dinh dưỡng, các loại hạt, sô cô la, và thậm chí cả những gói mì ăn liền, nằm sẵn trong cốc. Tại sao trước đây tôi lại không tìm chúng trong văn phòng nhỉ? Có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ làm việc trong một văn phòng nào.
Tôi bỏ qua tủ lạnh vì biết chẳng có gì đáng để ăn trong đó. Chúng tôi vẫn có điện nhưng nó chập chờn và thường xuyên bị mất trong vài ngày. Những thức ăn trong tủ lạnh vẫn còn được đông lạnh bởi vì chúng không có mùi giống mấy quả trứng thối của mẹ tôi. Tòa nhà văn phòng thậm chí còn có buồng tắm vòi hoa sen riêng, có lẽ đó là dành cho những giám đốc điều hành thừa cân cố gắng để giảm cân vào giờ ăn trưa. Dù vì bất cứ lý do nào, nó cũng có ích cho tôi để rửa sạch vết máu.
Những tiện nghi mà ở nhà không có, lẽ dĩ nhiên, gia đình tôi sẽ muốn nó thành nhà của mình.
Một ngày trôi qua với tất cả trách nhiệm và áp lực, khi tôi đã không nghĩ là tôi sẽ hạnh phúc hơn khi không có gia đình. Nhưng hóa ra sự thật lại không như vậy. Có lẽ sẽ là như thế nếu tôi không quá lo lắng cho họ. Tôi không thể không nghĩ về việc nếu chúng tôi tìm thấy chỗ này cùng nhau thì Paige và mẹ tôi sẽ hạnh phúc biết dường nào. Lẽ ra chúng tôi đã có thể dừng chân ở đây cả một tuần và vờ như mọi thứ đều ổn cả.
Tôi cảm thấy mất phương hướng, cô đơn, mất mát và vô nghĩa. Tôi bắt đầu hiểu được điều gì sẽ dẫn đến khi những đứa trẻ mồ côi lần đầu tham gia vào các băng đảng đường phố.
Chúng tôi ở đây đã hai ngày. Hai ngày mà thiên thần không chết và cũng không hồi phục được. Anh ta chỉ nằm đấy, vã mồ hôi. Tôi chắc rằng anh ta đang hấp hối. Nếu không thì giờ này anh ta đã có thể thức dậy được rồi, đúng không nhỉ?
Tôi tìm thấy một hộp cứu thương dưới bồn rửa, những Băng Gạc và hầu hết những thứ thực sự hữu dụng thật ra có nghĩa là những thứ không tệ hơn giấy vụn. Tôi lục lọi trong hộp cứu thương, đọc những cái nhãn ghi trên các gói nhỏ. Có một lọ Aspirin. Có phải là Aspirin cũng làm giảm cơn sốt tốt như khi dùng để chữa đau đầu phải không nhỉ? Tôi đọc hướng dẫn và nó khẳng định những nghi ngờ của tôi.
Tôi không biết liệu rằng kháng sinh có tác dụng trên cơ thể của một thiên thần hay không, hay liệu những cơn sốt có tác dụng gì với các vết thương của anh ta không. Theo tất cả những gì tôi biết, đây có thể là nhiệt độ bình thường của anh ta. Chỉ vì anh ta trông giống con người không có nghĩa anh ta là một con người.
Tôi trở lại góc văn phòng chỗ thiên thần nằm với aspirin và một ly nước. Anh ta vẫn nấm sấp trên chiếc ghế sofa màu đen. Tôi đã cố gắng phủ lên người anh ta một chiếc chăn từ cái đêm đầu tiên, nhưng anh ta vẫn đá nó đi. Vì vậy trên người anh ta chỉ còn chiếc quần, đôi giày và những dải băng quấn quanh. Tôi đã nghĩ đến việc cởi chiếc quần và đôi giày của anh ta ra khi tôi rửa vết máu trên người anh ta trong nhà tắm, nhưng tôi đã quyết định là tôi không ở đây, để khiến anh ta cảm thấy thoải mái.
Mái tóc đen của anh ta bết vào trán. Tôi cố gắng làm mọi cách để anh ta nuốt vào vài viên thuốc và uống chút nước, nhưng tôi không thể làm cho anh ta tỉnh dậy đủ để làm việc đó. Anh ta nằm đó giống một hòn đá nóng, hoàn toàn không nhúc nhích.
“Nếu mà anh không uống cốc nước này, tôi sẽ để mặc anh ở lại đây chết một mình đó”
Tấm lưng dán đầy băng của anh ta khẽ nhô lên thụp xuống, giống như nó vẫn vậy hai ngày nay.
Trong khi chờ đợi, tôi đã ra ngoài tìm mẹ bốn lần. Nhưng tôi không đi quá xa, vì tôi luôn sợ thiên thần sẽ thức giấc trong khi tôi ra ngoài và tôi sẽ mất cơ hội tìm thấy Paige trước khi anh ta chết. Những phụ nữ điên khùng thỉnh thoảng có thể tự lo cho mình trên phố, trong khi đó một cô bé trên chiếc xe lăn thì không bao giờ có thể như vậy. Sau mỗi lần, tôi vội vã trở về từ chỗ tôi tìm mẹ, cảm thấy nhẹ nhõm và thất vọng khi thấy thiên thần vẫn bất tỉnh.
Trong hai ngày vừa rồi, tôi chủ yếu chỉ quẩn quanh ăn mỳ gói trong khi em gái tôi…
Tôi không thể chịu được khi nghĩ về chuyện gì đang xảy ra với em gái tôi, nếu không có lý do khác thì tôi không thể tưởng tưởng tượng được về việc thiên thần có thể làm gì với một đứa trẻ. Nó không có khả năng là một nô lệ. Nó không thể đi lại được. Tôi ngừng ngay những suy nghĩ này. Tôi sẽ không nghĩ về chuyện gì đang xảy ra hoặc có thể đã xảy ra. Tôi cần tập trung đi tìm nó.
Nỗi tức giận và chán nản tràn ngập trong tâm trí tôi. Tất cả những gì tôi muốn làm là trút toàn bộ sự tức giận vào đâu đó giống khi tôi hai tuổi. Tôi bị lấn át bởi một sự thôi thúc mạnh mẽ khiến tôi muốn ném mạnh ly nước vào tường, giật đổ giá sách và hét lên. Cảm giác thôi thúc đó mạnh đến nỗi tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy làm ly nước trên tay tôi rung lên trực tràn ra.
Thay vì ném ly nước vào tường, tôi lại hất nó nên người thiên thần. Tôi muốn đập vỡ cái ly nhưng sau đó lại thôi.
“Thức dậy ngay, đồ chết tiệt. Dậy ngay! Chúng đang làm gì em gái tôi? Chúng muốn gì ở nó? Nó ở chỗ chết tiệt nào?” Tôi hét lên thật to, dù biết rằng nó có thể đánh động đến các băng đảng quanh đây và tôi cóc quan tâm.
Tôi đá vào ghế sofa để cảm thấy tốt hơn.
Đôi mắt mệt mỏi của anh ta mở ra khiến tôi sửng sốt. Đôi mắt màu xanh biếc và nhìn chằm chằm vào tôi. “Cô có thể be bé cái mồm được không? Tôi đang cố gắng để ngủ đây.” Giọng anh ta cộc cằn và đầy đau đớn, nhưng bằng cách nào đấy, anh ta vẫn cố gắng thêm vào một chút hạ mình trong đó.
Tôi quỳ xuống để nhìn thẳng vào mặt của anh ta. “ Các thiên thần khác đi đâu? Họ mang em gái tôi đi đâu?”
Anh ta từ từ nhắm mắt lại.
Tôi đập vào lưng anh ta với tất cả sức lực, ngay chỗ những miếng băng gạc đang bị nhuốm máu.
Anh ta vụt mở mắt, hàm răng nghiến chặt. Anh ta rít lên qua kẽ răng, nhưng anh ta không hét lên vì đau đớn. Ối chà, anh ta nhìn có vẻ tức giận. Tôi không tự chủ được phải lùi lại một bước.
“Anh đừng có mà dọa tôi” Tôi nói với giọng lạnh lùng nhất, cố gắng kìm nén sự sợ hãi xuống. “Anh yếu đến mức còn không đứng dậy nổi, anh vẫn đang chảy máu kia kìa, và nếu không có tôi, có lẽ anh đã chết rồi. Nói cho tôi họ mang em gái tôi đi đâu.”
“Cô ta chết rồi” anh ta nói một cách dứt khoát. Sau đó anh ta nhắm mắt lại như thể sắp tiếp tục ngủ.
Tôi có thể thề là tim tôi ngừng đập trong một phút. Ngón tay tôi dường như lạnh ngắt. Sau đó hơi thở trở lại với tôi trong một sự phập phồng đau đớn.
“Anh nói dối. Anh nói dối”
Anh ta không trả lời. Tôi giật lấy tấm chăn mà tôi để trên bàn.
“Nhìn tôi đây!” Tôi trải tấm chăn xuống sàn. Đôi cánh bị cắt bung ra khỏi cuộn chăn. Khi bị cuộn lại, chúng bị nén lại thành một phần rất nhỏ so với sải cánh của nó. Những chiếc lông hầu như bị biến mất. Khi đôi cánh bung ra khỏi chăn, chúng mở ra một phần, ủ rũ như trải qua một giấc ngủ dài.
Tôi hình dung vẻ kinh hoàng hiện ra trong mắt anh ta chính xác giống như kiểu một người khi thấy đôi chân bị cắt cụt của mình xổ tung ra khỏi một tấm chăn mục. Tôi biết tôi đang cư xử tàn nhẫn, nhưng đối với tôi tỏ ra tử tế trong lúc này là quá xa xỉ, nếu như tôi còn muốn gặp lại Paige còn sống.
“Nhận ra chúng chưa?” Tôi hầu như không nhận ra giọng của mình. Nó lạnh băng và cứng nhắc. Giọng nói của kẻ đánh thuê. Giọng của kẻ tra tấn.
Đôi cánh đã bị mất vẻ đẹp của nó. Vẫn còn là một vài dấu vết màu vàng óng trong lớp lông trắng tuyết, nhưng một vài sợi lông đã gãy, nhô ra những góc cạnh kì quặc. Thêm vào đó, máu bắn ra tung toé và đông lại trên cả hai cánh, làm cho lớp lông vón cục và teo lại.
"Nếu anh giúp tôi tìm em gái, anh có thể có lại đôi cánh. Tôi đã giữ chúng cho anh. "
"Cảm ơn," Anh ta thều thảo, mắt nhìn đôi cánh. "Chúng sẽ rất tuyệt vời khi treo trên tường của tôi." Giọng anh ta đượm vẻ chua xót, nhưng cũng có một chút gì khác nữa ở trong đó. Một chút xíu hy vọng, có thể là vậy.
"Trước khi anh và bạn bè của anh phá hủy thế giới của chúng tôi, ở đây có rất nhiều bác sĩ có thể ghép lại ngón tay hoặc cả một bàn tay cho anh nếu chúng bị cắt rời." Tôi không đề cập bất cứ điều gì về việc cần làm lạnh hoặc các nhu cầu thông thường để lắp lại một phần cơ thể trong vòng vài giờ bị cắt đứt. Dù sao thì anh ta cũng có thể sẽ chết và điều này cũng chỉ là vô nghĩa.
Cơ hàm nghiến chặt nổi bật trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, nhưng trong ánh mắt có chút gì đó ấm áp, như thể anh ta không thể giúp gì được nhưng lại suy nghĩ về các khả năng có thể xảy ra.
"Tôi không cắt chúng," tôi nói. "Nhưng tôi có thể giúp anh gắn chúng trở lại. Nếu anh giúp tôi tìm em gái của tôi. "
Như một câu trả lời, anh ta nhắm mắt lại và dường như lại rơi vào giấc ngủ.
Anh ta thở sâu và nặng nề, giống như một người trong giấc ngủ sâu vậy. Nhưng anh ta không hồi phục như một con người. Khi tôi kéo anh ta vào đây, khuôn mặt của anh ta bầm đen, xanh xao, và sưng tấy. Bây giờ, sau gần hai ngày nằm ngủ, khuôn mặt của anh ta đã bình thường trở lại. Các vết lõm từ xương sườn bị gãy đã biến mất. Các vết bầm tím trên má và mắt của anh ta đã mất hết, và rất nhiều các vết cắt và vết thương trên tay, vai, ngực hoàn toàn lành lại.
Nhưng có một thứ không thể chữa lành được đó là vết thương nơi đôi cánh của anh ta. Tôi không thể nói là chúng đã khá hơn chưa, khi mà trên người anh ta vẫn còn quấn đầy băng gạc, nhưng bởi vì chúng vẫn chảy máu, thì có lẽ chúng vẫn chưa khá hơn gì so với hai ngày trước đây.
Tôi dừng lại, suy nghĩ thoáng qua về những lựa chọn của tôi. Nếu tôi không thể mua chuộc được anh ta, tôi sẽ phải tra tấn anh ta. Tôi quyết tâm làm bất cứ điều gì để giữ cho gia đình mình sống sót, nhưng tôi không biết liệu tôi có thể đi xa đến thế không.
Nhưng anh ta không cần biết điều đó.
Bây giờ khi anh ta tỉnh táo, tốt hơn hết là tôi nên chắc chắn rằng mình có thể giữ anh ta dưới tầm kiểm soát của tôi. Tôi đi ra ngoài để xem xem nếu tôi có thể tìm thấy thứ gì đó để giữ anh ta lại.