Do đời sống ngày nay vẫn còn chế độ giàu nghèo (giàu thì càng ngày càng giàu, nghèo thì mỗi ngày một nghèo hơn) cũng như kinh tế của mỗi gia đình chưa được bình đẳng.
Bạn và cả tôi chưa chắc là đã nghèo nhất hay chưa chắc là giàu nhất nhưng tôi tin chắc rằng chúng ta cùng chung một quan điểm, đều có cái gì đó gọi là tấm lòng thương người, xót thương cho những con người tội nghiệp đến mức nghèo khổ một cách đáng thương ở ngoài xã hội kia.
Bạn đi đường nhìn thấy một cô bé bán vé số và con bé nó đến mời bạn mua giúp cho nó một tấm vé số bạn sẽ có những hành động thế nào?
Bạn đi ăn bỗng nhìn thấy một cụ già lượm ve chai ngoài kia đang rất đói vì không có được một đồng để ăn cơm thì bạn sẽ cư xử thế nào?
Hay đơn giản nhất là một thằng bé ăn xin lỡ đụng vào bộ quần áo hàng hiệu của bạn thì bạn có thấy nó kinh tởm không?
Cùng là con người với nhau tức họ là "đồng loại" của chúng ta, họ cũng sống trên mảnh đất này, cuộc sống này nhưng đáng tiếc họ không được giàu có và sung túc...
Cái lý do họ nghèo nên đáng để bị sĩ nhục, bị đói, bị ghét bỏ, bị phân biệt, thậm chí là bị đánh hay bị mắng thật không thể nào có thể chấp nhận được đúng không ạ?
Tôi muốn kể cho bạn nghe vài câu chuyện về những con người tội nghiệp đó do tôi thấy, tôi gặp và tôi nghe được, mong bạn lắng nghe để có thể thấu hiểu và thông cảm cho họ dù chỉ một chút thôi.
Tôi thật không mong một ngày nào đó tôi tình cờ gặp bạn và tôi thấy bạn đối xử với họ như "súc vật", hãy hứa với lòng là đừng làm thế bạn nhé!
Chủ Nhật tuần trước tôi đi chơi với đám bạn, sau đó tụi nó thấy trời cũng đã tối nên quyết định là kéo nhau đi ăn.
Thì mấy đứa tôi thống nhất là đi ăn cơm gà, lúc đồ ăn chuẳn bị ra thì tôi vô tình thấy một ông lão ngồi ngay cột điện đối diện quán cơm kế bên là cái bao đựng vài cái chai nhựa, ông cứ đưa ánh mắt nhìn về phía quán cơm với con mắt đầy những tia hy vọng...
Tôi thấy hơi xót, hơi xúc động,... nên quay qua hỏi đám bạn là có thể cho ông vào đây ăn được không tiền cơm của ông tôi sẽ trả, thật không ngờ tôi chơi với đám bạn có trái tim bằng đá, tụi nó bảo ông lão dơ bẩn, hôi hám, có đứa còn tuyên bố nếu ông vô đây ăn thì tụi nó sẽ đi về.
Tôi mặc kệ, thà đừng để tôi thấy còn nếu tôi đã thấy được thì tôi bất chấp tất cả, sau đó tôi đến gần ông và hỏi ông ăn tối chưa, nghe ông nói xong tôi bàn hoàng ngã người ngồi bẹp xuống đất, ông nói hôm nay ông lượm được vài cái chai nhựa, ít quá người ta không chịu thu nên ông không bán được đồng nghĩa là ông không có tiền ăn cơm, thêm nữa ông nhịn đói từ sáng cho đến bây giờ.
Người trẻ tuổi như tôi một ngày ăn tận bốn cử chưa kể đến ăn vặt này nọ huống chi ông ốm yếu nhiều khi còn bệnh tật này kia, thấy thế tôi mới ngỏ ý mời ông vào ăn cơm cùng tôi, tôi sẽ trả tiền cho ông.
Ông không chịu, ông bảo người không công không nhận thưởng, rồi ông còn nói thêm: nhịn một ngày cũng đâu thể nào chết được.
Nghe xong, lòng tôi thắt lại, tôi bỗng hận cuộc sống này quá tàn nhẫn, tuy bị đói như vậy mà ông lão không một chút gì tuyệt vọng, đã vậy ông còn tặng cho tôi một nụ cười nữa cơ, oa nụ cười hiền quá, phúc hậu quá.
Tôi đỡ ông đứng dậy, vừa nói vừa khuyên vừa năn nỉ, tôi làm đủ trò chỉ thiếu điều nắm xuống lăn lộn ăn vạ, chỉ muốn ông bước vào quán ăn cơm, cuối cùng vì sự dễ thương của tôi ông cũng chịu bước vô quán.
Ông mới vừa đặt chân vô quán thôi chưa kịp vô tới bàn ăn mà ngồi xuống thì bà chủ tiệm cơm bỗng ở đâu nhảy ra chữi xối xả vào mặt ông, mắng nhiết nặng nề nào là nghèo mà vô đây làm gì cho tốn chỗ, có tiền trả không mà vô ăn, vô đây ngồi rồi người ta thấy ghê ai còn vô ăn nửa,...rồi bà ta tính đuổi ông ra khỏi quán.
Tôi thì hết sức ngạc nhiên, đứng trơ mắt ra đó mà nhìn sau từ từ thấm được mấy lời bà kia nói thì tôi mới bảo ông lão là do tôi mời nên ông cũng là khách bà phải cho ông vô quán ngồi ăn như những người khách bình thường.
Bà chủ quán bỗng đẫy ông ra khỏi quán, tôi thấy khói nó bốc qua đầu mình rồi, tôi nói lại vời bà ta một lần nữa là tôi mời ông lão vào ăn, tiền của ông tôi trả nên tôi muốn bà cho lịch sự tiếp đãi ông giống như những người khách khác
Tôi thật không thể ngờ là bà chủ này không có nhân tính cũng như chẳng có một chút gì gọi là lòng thương người cả, tôi đã nói đến vậy rồi nhưng bà ta lại giả điếc đuổi thẳng ông lão ra khỏi quán một cách thẳng thừng.
Rồi bà ta quay qua nói với tôi nào là bà không cần mấy chục ngàn tiền cơm của tôi để lão vào ăn, rồi còn ông lão không có đủ đẳng cấp để vô đây ngồi ăn, rồi còn chê ông lão này nọ,...
Tôi tức muốn chết nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, tôi tức đến nói không nên lời nữa, tôi quăng tiền xuống bàn rồi chạy ra nơi ông lão đang ngồi kế cái cột đèn ngoài kia.
Sống mười mấy năm trên cuộc đời đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ được lòng dạ của con người, nó quá tàn nhẫn, quá độc ác, không nhân tính và cực kỳ vô lương tâm, họ bị tiền làm mờ mắt, ăn mất cái lương tâm kia rồi sao?
Gia đình tôi không giàu có nhưng ba mẹ tôi lo cho tôi khá đầy đủ, tôi luôn sống dưới cái lưới bảo vệ của ba mẹ tôi nên đến giờ tôi mới hiểu thì ra tiền nó quan trọng đến vậy, nó dùng để khẳng định sự tồn tại của một con người, và nó còn để mua lương tâm cũng như sự kính nể của một người đối với một người,....thật sự là quá rẻ mạt.