[Fanfiction|Detective Conan]Khi Tuyết Tan Hết

Status
Not open for further replies.

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Loạng choạng bước đi, sẵn sàng cho tất cả mọi chuyện có thể xảy ra, nhưng Ran vẫn không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn, có chuyện gì xảy ra thế này? Ran tự nhủ, sẽ ổn, nhưng sự thật không ổn chút nào. Cứ như thế này, thêm một chút nữa, toàn bộ sẽ vỡ ra. Cô dừng lại bên chiếc cầu, nơi mà nắng yếu ớt chiếu xuống nơi cô đang đứng. Có nhiều chuyện xảy ra, nhưng nơi đây có lẽ lúc nào cũng vậy.

Một bàn tay khẽ đặt lên tay cô, khiến cô chú ý, Ran quay lại, nở nụ cười.

- Anh đến đây làm gì?

- Anh phải hỏi em mới đúng, sao em lại bỏ lại công việc để chạy đến đây thế này?

Hakuba rút một điếu thuốc ra, Ran nhận ra gần đây anh hay làm như thế, mỗi khi căng thẳng hay cần thư giãn, Hakuba tựa vào thành cầu, chợt Ran thấy lòng mình ấm lại một chút, sự hiện diện của anh, luôn làm cô cảm thấy an tâm, mặc dù anh không bao giờ động chạm gì đến cô như Shinichi vẫn thường làm, vẫn là Shinichi ư.. Ran cảm thấy mình lặng đi trong phút chốc, ngỡ đã quên, nhưng không phải.. Hakuba chợt nói, khiến cô ra khỏi dòng suy nghĩ, Ran thầm cảm ơn anh.

- Ran này, DC sao rồi?

- Sắp dự thầu, khâu tuyên truyền đã xong, pháp lí thì em đã hẹn gặp luật sư rồi.

- Từ đầu khi tham gia tất cả chúng, em chỉ vì nó thôi đúng không?

Ran gật đầu, thay câu trả lời. Thật ra thì ai cũng có mục đích, nhưng rất hiếm người có ước mơ.

Ran cũng thế thôi, cô muốn làm điều đó, bởi một chút sâu trong trái tim, cô vẫn còn nhớ những ước mơ thưở nhỏ.. và hiện tại, cô bám víu vào nó như một mục đích, để có thứ mà đấu tranh..

Hakuba mở cánh cửa, đưa cho Ran một xấp giấy trắng và tiếp tục lái xe đi. Ran nhìn vào những dãy phố song song hai bên. Cô nhìn vào một tiệm áo cưới, biển hiệu đã cũ, nhưng chữ Angel lấp lánh vẫn mang một nét trang trọng lạ. Cô nhìn chiếc váy cưới mà lòng không vui mấy. Đám cưới ư, cô chợt ao ước một lần được mặc bộ váy trắng tinh khôi, nhưng rồi ý nghĩ ấy cũng trôi nhanh như lúc nó đến.

Một ai đó gọi tên cô, Ran quay lại, nhưng không thấy ai cả, chúng làm cô cảm thấy như có điều gì quan trọng lắm nhưng Ran không quan tâm, có lẽ cô chỉ nghe nhầm thôi.

Asami kéo Shinichi đi vào trong lúc anh ngân ngơ nhìn theo một chiếc xe đi qua, cô tự hỏi Shinichi làm gì mà lâu thế? Cô kéo tay anh đi vào trong cửa tiệm mang tên Angel. Shinichi tiếc nuối nhìn theo chiếc xe, chắc chắn người trong đó là Ran mà.. Asami rộn ràng khi thấy những chiếc váy cưới treo hai bên, những nhân viên phục vụ tận tình nhưng Shinichi không lấy làm hứng thú, anh đến gần một chiếc váy cưới, giản dị, và được trưng bày trước cửa kính, Asami bảo nó quá đơn giản và cô không thích như vậy.

Nhưng kiểu dáng của nó làm Shinichi chú ý, rất đẹp, với những lớp voan mỏng phủ dài xuống. Nó sẽ rất tuyệt, nếu là.. Shinichi trở nên tối sầm, đúng lúc đó, Asami cũng vừa thử đồ cưới xong.

Cô xoay vài vòng, để Shinichi có thể khen cô một câu, nhưng anh không hề quan tâm. Anh đang chìm trong một suy nghĩ mà mình anh mới biết, đôi mắt dằn nén những nỗi đau.

Asami không quan tâm đến chúng, gói lại một chiếc váy màu trắng. Rồi cô cùng Shinichi ra khỏi cửa hàng. Cô tiếp tục với những câu chuyện về tương lai mà sao Shinichi nghe nặng như chì, tương lai là gì, khi mà không có em.. Người mà anh dành tất cả tương lai để hướng về?

Từng lời nói như gió thoảng qua, Shinichi ước được trốn chạy khỏi cuộc sống này, để không bao giờ quay về lại nơi này nữa. Thật khó khăn quá, một thứ gì đó gọi là hạnh phúc.

……………

Ngày lại ngày, những chiếc thiệp cưới đã được gửi đi, tất cả đã chuẩn bị xong. Shinichi ngồi trong căn phòng của mình, khoát trên mình bộ áo màu trắng, đồng bộ với Asami. Anh nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu mưa, chỉ vài giờ nữa, có lẽ là một đám cưới mà mọi người mong chờ.

Nhưng đó không phải là điều mà anh quan tâm.

Nhìn những cơn mưa đang nặng hạt dần, Shinichi tự hỏi… giờ này Ran đang làm gì? Hay cô sẽ đi đến dự đám cưới của anh chăng? Nếu nhìn thấy cô ấy ở đó, anh tin rằng, mình sẽ chẳng thể ở bên Asami nổi nữa..

Nhưng anh đã làm thật nhiều chuyện có lỗi với Asami, anh không thể… để mọi chuyện trở nên thế này.. Anh không thể bỏ chạy khỏi trách nhiệm được.

Anh nhớ… nụ cười của cô..

Anh nhớ.. cái nhìn đầy nồng nàn của cô..


Và sau cùng, anh nhớ cái tên rung lên trên lưỡi.. tràn qua cuống họng, và thấm vào tim.. Ran Mori..

Ran, vì sao nhất định mọi chuyện phải đi theo hướng này…


Shinichi siết chặt bàn tay mình, vì sao lại áp đặt đến thế? Vì sao anh lại đến đó làm gì, vì sao anh lại ngủ với Asami? Vì sao mọi chuyện lại quá trớ trêu thế này? Shinichi nhận ra cảm xúc lần nữa làm tim nghẹn lời.

Thật sự, người mà anh muốn ở bên chỉ có một…

Nếu yêu nhau mà không đến được với nhau.. thì thật đau khổ..

Mưa vẫn rơi, không hề có dấu hiệu nào sẽ tạnh. Shinichi ngước nhìn trời, mây đen giăng kín phủ lên nền trời xanh nhạt một màu xám xịt. Anh nhìn đồng hồ, xoay cánh cửa và chạy nhanh đi. Làm gì thì không ai rõ. Shinichi bắt vội một chiếc xe taxi, ra lệnh cho xe chạy. Anh phải đi, nhất định phải làm việc này trước khi dừng lại. Mưa vẫn cứ thế rơi trên ô cửa kính.

Người tài xế nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, liệu Shinichi- một người sắp đối diện với ngày trọng đại nhất đời mình- lại chạy đi đâu thế này? Ông ta lắc đầu và lái xe nhanh hơn. Dừng lại bên một quán nhỏ. Một cô gái đang ngắm nhìn những hạt mưa rơi trên cây dù màu xanh của mình. Không nồng nàn, nhưng vẫn đủ nhận ra đôi mắt cô thất thần nhìn theo cơn mưa không ngớt. Cô ngạc nhiên, không hiểu vì sao có cảm giác lạnh lẽo. Hôm nay anh sẽ thuộc về cô ấy, mãi mãi.. Liệu cô có nên đến đó không? Để nhìn thấy anh hạnh phúc? Ran lắc đầu, để những hạt mưa thôi chạm vào mình.

Shinichi trả tiền và bước xuống xe, người tài xế nhìn theo vẻ bối rối, nhưng khi cầm tiền trên tay, anh ta chẳng còn câu hỏi nào nữa. Và chiếc xe lăn bánh, Shinichi tiến lại gần Ran, đứng trong ban công bên cạnh cô. Ran không quan tâm mấy đến những người đứng gần mình, nhưng giọng nói của anh làm cô trở về với hiện tại.

-Ran..

Ran nhìn về phía Shinichi, vẻ không hiểu. Rồi đôi mắt ấy chợt thất thần, cô muốn gặp anh nên sinh ra ảo giác sao? Người đứng trước mặt cô lúc này.. không phải Shinichi sao? Một Shinichi cô đang muốn gặp đến điên cuồng, người cô có thể bỏ hết tất cả thời gian và niềm tin mà hướng về… Shinichi… Ran không tin vào mắt mình, rồi đôi mắt ấy khẽ chớp, nó làm cho cô xao động, Ran không tin, vì sao anh lại xuất hiện ở đây được? Không thể như thế được.. Ran lắc đầu chầm chậm.. Shinichi đang mặc một bộ áo màu trắng. Đó là.. đồ cưới. Ran nhận ra tim mình vừa lỡ một nhịp. Đúng là đồ cưới. Anh đến đây làm gì? Để báo cho cô biết, anh sắp cưới Asami chăng? Cô quay đi, che giấu vẻ buồn man mác trên khuôn mặt. Đêm đó, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ? Cũng giống lắm chứ…

Một cô gái suốt ngày mơ mông về sự hạnh phúc, nhưng cô ấy chợt nhận ra, không có hạnh phúc nào cả, tất cả chỉ là một giấc mơ.. đúng không? Ran khẽ hít sâu, nghe tiếng mưa rơi lách tách. Một chút nữa thôi, nước mắt sẽ lại dâng đầy. Ran tự nhủ mình không được phép khóc, cô sẽ không yếu đuối như thế, chắc chắn không. Shinichi thấy Ran quay đi, anh vội cầm lấy tay cô. Một hành động để lôi kéo cô về với đôi mắt mình, nhưng Ran vùng vằng thoát ra khỏi tay anh.

Buông lơi luôn chiếc dù mảnh mai theo cơn gió lạnh. Cô chạy đi giữa nền mưa, cách anh chạm vào cô, chưa bao giờ thay đổi. Anh còn muốn nói gì? Sau tất cả những gì anh đã làm? Ran không biết nữa, cô ghét tìm ra một nguyên nhân. Bởi nguyên nhân đó sẽ chẳng mang đến cho cô nụ cười..

Shinichi chạy theo Ran, cố gắng để đuổi theo những bước chân của cô. Nhưng Ran bướng bỉnh chẳng chịu ngừng lại, Shinichi mặc kệ những hạt mưa cộng với bùn làm dơ mất bộ áo trắng. Anh cứ chạy theo Ran, mải miết. Lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng anh không biết làm gì để Ran chịu nghe anh nói, dù chỉ là một lần cuối thôi. Cuối cùng, họ chạy vào một ngõ hẹp, Shinichi gọi với lên từ phía sau:

-Ran! Đứng lại, em còn định chạy đến bao giờ?

Vậy thì anh đừng đuổi theo nữa.. hãy về đi.. Ran khó chịu muốn hét lên với Shinichi, nhưng những câu nói ấy, cô không thể nói được. Một lời cũng không. Shinichi dừng lại, không chạy nữa, nó làm Ran cũng đứng lại khi nhận ra khoảng cách của hai người đủ xa rồi. Tiếng mưa, và một sự im lặng từ phía sau, khiến Ran tự hỏi Shinichi đã bỏ đi chưa.

-Ran, em phải tin anh!

-Tin? Về cái gì chứ?

Ran vẫn giữ nguyên vị trí, không xê dịch. Shinichi tiến lại gần hơn. Từng bước một, như thể nếu hấp tấp, mọi chuyện sẽ không như thế này nữa vậy.

-Anh yêu em.

Ran cười chua xót. Sau tất cả, anh chỉ đến để nói với cô chừng đó thôi sao?

-Yêu mà lại đi lấy một người khác sao? Tình yêu của anh lạ thật đấy.

Ran quay lại, nhận ra Shinichi chỉ cách mình hai bước chân, anh đứng đối diện cô, đôi mắt thấm đẫm bi thương. Nó khiến Ran nghẹn lời. Shinichi… anh cũng đau ư? Ran lắc đầu, không.. làm sao có ai ép buộc anh làm điều anh không thích được.. làm sao có ai ép một tên gàn dở, ngốc nghếch như anh có thể làm điều mà anh không muốn chứ? Cô không tin, nếu anh yêu cô, thì sẽ không cưới Asami… càng không ngủ với cô ấy. Nếu.. và vì.. tất cả chúng làm Ran gần như nghẹt thở.

-Anh không muốn lấy cô ấy đâu. Không hề.. Hãy tin anh..

Ran lắc đầu, rất nhanh. Cô bị kích động, phải một chút niềm tin thôi, một chút mong ước nhỏ nhoi.. đừng xát thêm muối vào vết thương còn chưa kịp lành. Đừng giả tạo đứng đây với những lời yêu thương, đừng bao giờ gây tổn thương cô thêm nữa, quá đủ rồi.

-Này Shinichi, anh có biết thời gian qua em đã làm gì không?

Shinichi ngạc nhiên, anh không thấy đôi mắt Ran ở đâu nữa, chỉ có một vùng trống trước trán, hòa lẫn với cơn mưa rào. Vai cô run lên vì lạnh, nước mắt hòa lẫn với nước mưa rơi ra từ con ngươi màu xanh tím.

-Mà thôi, hôm nay là ngày vui của anh, sao chúng ta lại ở đây dầm mưa? Sao anh không đến với người vợ của anh đi? Đáng lẽ hôm nay em sẽ phải vui vẻ cười và chúc anh: chúc anh hạnh phúc. Nhưng thật sự, anh nên ở đó, trong lễ đường.. chứ không phải ở đây! Hay anh nghĩ.. làm thế này em sẽ vui?

Shinichi im lặng, anh không biết phải làm thế nào với cô. Cũng chẳng biết nên trả lời gì, đối diện với cô, có lẽ anh thật sự phải đi thôi. Một tiếng yêu thương làm cô khó xử đến thế sao? Ran nhìn Shinichi, đôi mắt đầy rẫy sự bất an, những cảm xúc khiến mi mắt cô sụp xuống. Đôi diện với chúng, anh chỉ muốn lại gần để an ủi cô. Nhưng Ran không cho phép anh lại gần cô hơn nữa, cô biết nên làm thế này.. để tốt cho cả hai. Cô mặc kệ cho những cảm xúc che giấu bấy lâu bật ra. Không sao hết, biết đâu sau này, sẽ chẳng còn là một Ran.. Với tất cả chúng? Không, không là gì cả mà… Ran run rẩy, đối diện với chính mình thật quá khó khăn.

-Ran.. Đừng như thế này nữa..

Ran nhìn Shinichi, tiến lại gần, ôm gọn lấy thân hình ướt đẫm nước mưa của mình vào người. Ran không đẩy, nhưng cũng chẳng đáp trả.Shinichi dúi chiếc dù vào tay cô. Thật chậm, nhưng cũng là hành động cuối cùng anh có thể làm, để hơi ấm chạm vào cô thêm chút nữa, rồi anh quay đi. Phải đến nơi đó thôi… Ran nhìn theo, quay quay chiếc dù trong tay, mặc kệ cho nước mắt chảy dài.

Shinichi đi rồi, thật sự đi rồi..

Cô còn hi vọng gì hơn… Ran thở dài, đặt chiếc dù một bên. Để mưa choàng lên người mình một lớp màn lạnh giá. Cô thơ thẩn bước đi, trong màn mưa vẫn chưa dứt. Mưa âm ỉ, mưa rả rich.. mưa làm khung cảnh cũng mờ mịt theo làn nước từ trời xuống..

Cô bước đi, rồi chợt nhận ra sau lưng mình đang có cái gì đó lao đến. Một cơn đau buốt làm mắt Ran mờ đi..
…………….

Asami lo ngại nhìn Shinichi xuất hiện sau những cánh cửa. Vẻ mặt anh rũ rượi, và những giọt nước thấm đẫm xuống bộ áo anh đang mặc, Shinichi vừa đi mưa về thì phải. Cô đã sợ anh không quay về cơ, nhưng bây giờ thấy anh, cô như được trút bỏ gánh nặng nảy giờ, biết Shinichi sẽ không như thế, nhưng vẫn không thể tin tưởng là anh sẽ đến đúng giờ được.

Shinichi nhìn sang, cố gắng tránh ánh mắt dò xét của Asami, rồi anh cũng mặc bộ khác vào.

Nhạc ngân dài trong những tràng pháo tay, Asami lộng lẫy trong bộ váy cưới, bước về phía Shinichi. Anh đứng trầm ngâm trên bục, ánh mắt tìm kiếm một ai đó trong dòng người, nhưng không có người đó ở đây.. Anh khẽ yên tâm.

Bàn tay Asami lồng vào Shinichi.

Lời tuyên thệ cứ thế phát ra. Shinichi không ý thức được những gì mình nói, chỉ hành động theo một cách máy móc, cứ thế, họ chúc mừng anh, họ chào đón anh. Rồi họ chúc anh hạnh phúc, điều đó chỉ làm anh nực cười thêm. Làm sao hạnh phúc nổi chứ? Asami dường như rất hài lòng về tất cả chúng, niềm vui tỏa khắp khuôn mặt cô.

Shinichi cảm thấy trống rỗng. Thật sự thì anh đang chờ mong điều gì thế này?

Sau cánh cửa lớn, dường như anh mới vừa thấy một cái bóng với mùi hương phảng phất, quen thuộc và nồng nàn, nhưng anh ngăn mình chạy đến đó. Asami kéo anh vào xe, họ sẽ đi đâu đó để hưởng tuần trăng mật. Anh cũng không nhớ rõ địa điểm đó là ở đâu nữa.

Đặt một dấu chấm hết cho tất cả.
Rồi ngày mai, khi cơn gió thổi vào..
Khi vầng dương ấm áp len qua bờ vai..
Liệu có còn nở được nụ cười như hôm nay…?

 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Hạnh phúc lồng ghép theo từng nụ cười.
Nhưng kết thúc.. chẳng phải luôn là đau khổ sao?


Năm năm sau.

Ran mỉm cười, cố bước qua những đám đông. Không khí ấm áp, trời đã về xuân, cô nhìn thấy những hàng hoa rơi là đà trước mặt mà không tránh nổi một nỗi buồn man mác. Khi mà ngày dần tan, cũng là lúc cơn gió vuốt ve lên trái tim vốn đã khô cằn từ lâu của cô. Một vài người bàn tán xôn xao khi thấy cô bước qua, một vài con mắt ngưỡng mộ khiến cô hơi lúng túng. Nhưng rồi, chính cô cũng không thể ngăn nổi mình buông lơi tiếng thở dài.

Thời gian dần trôi qua, những gì cô gánh chịu trong suốt thời gian qua chỉ khiến cô thêm mạnh mẽ, và tin tưởng tuyệt đối vào chính bản thân mình. Mái tóc đen ngắn ngang lưng, hòa với đôi môi khẽ cười. Đôi mắt thạch anh lấp lánh một nỗi buồn vô hình, tất cả chúng tạo nên một Ran, với những xót xa và cay đắng.

Qua chừng ấy thời gian, cô tự hỏi mình còn nhớ về anh không?

Một chút kỉ niệm nhen lên, nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt theo làn gió. Nhớ hay không, đâu phải do cô quyết định, lí trí có thể bảo phải quên, nhưng con tim vẫn luôn trông ngóng. Dù bây giờ.. người cô yêu thương đã có một cuộc sống thật hạnh phúc bên người khác. Một người mà đến bây giờ, cô vẫn có cảm giác như vừa mới đối diện ngày hôm qua.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ nhận được một lần được anh nói lên tình cảm ấy, nhưng nó lại không thể làm anh ở bên cô mãi mãi.. Bởi vì sao ư? Bởi người đó mãi không thuộc về cô. Kudo Shinichi, một đối tác, một ông chủ với tài sản kế thừa, một chủ tịch của tập đoàn Kudo danh tiếng, một người bạn, một kẻ ích kỉ lấy đi mất con tim bất trị của cô, một kẻ không bao giờ cô quên đi được, dù chỉ là một chút thôi. Là người cô trốn chạy hàng đêm, là người cô luôn đối mặt, không xô vồ, cũng chẳng thể chạy đến để nép vào anh. Họ có một bức tường vô hình. Như thể có cố gắng bao nhiêu cô cũng chẳng thể đạp đổ nó mà đến bên anh.

Anh có một người vợ, yêu thương và luôn bên cạnh anh, cô có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy dành cho anh. Với những cái nhìn đắm đuối. Tình yêu, giữa họ… cô không thể chen vào được. Bởi nếu cô tiếp tục làm như thế, chỉ là quá ích kỉ cho cả hai. Cô không dám, mang danh như kẻ thứ ba. Cô không thể, ôm ấp bóng hình thuộc về người khác..

Ran dừng lại ở một trường học, những đứa bẻ ào ra. Ran nhìn như xoáy vào không gian, để cho những cảm xúc vỡ tan.

Một đứa bé chạy ra, ùa vào vòng tay cô. Mái tóc đen khẽ đong đưa trong gió. Cùng với đôi mắt màu xanh lam. Ran cúi xuống bế nó lên tay mình, hôn nhẹ vào gương mặt bầu bĩnh đó. Đứa bé ôm lấy cô, rồi cũng hôn lên má cô, một cái hôn vụng về, nhưng nó làm cô ấm lạ thường. Đôi mắt chợt chua xót.

- Mẹ ơi.. Sao hôm nay mẹ đón con trễ thế?

Đứa bé ấy khẽ nũng nịu, Ran cười nhạt, rồi hứa sẽ mua cho đền cho nó một món đồ chơi. Nhóc cười vỗ hai tay bé xíu vào nhau. Ran nhìn nó mà lòng thanh thản lạ, phải rồi, nó là con cô, một đứa bé ngoan ngoãn. Ran thả nó xuống đất, cho đứa bé chạy đi. Cô nhìn theo và bước theo chân nó. Ánh mặt trời nhạt nhòa sau lưng.

Thật quá trớ trêu phải không?
Khi mà tất cả những gì cô yêu quý..


Ran nghĩ mà thấy lòng buồn, cô vẫn không thể giải thích sao, khi mà đã quyết định là phải buông tay. Nhưng lòng vẫn hoài vọng về một kỉ niệm. Là anh, một tên cô ghét nhất trên đời.

- Mẹ ơi.. mẹ đi nhanh lên nào.

Giọng của nhóc đưa người mẹ đang lạc trong cảm xúc của mình quay về vị trí như ban đầu, Ran nắm vào bàn tay nhỏ nhắn ấy, bế sốc lên.

- Nào, Myu.. chúng ta về nhé.

…………..

Đẩy cánh cửa ra một cách đầy mệt mỏi, Ran thả con mình ra, cho nó chạy ngoan ngoãn vào một góc. Nơi có bố cô đang ngồi, an tọa cầm một tờ báo đọc say sưa. Hakuba giờ này có lẽ không có ở nhà, anh bận bịu với những dự án mới từ sau khi lên chức. Ông dừng lại khi nhìn thấy cô, rồi đưa bàn tay bế Myu vào lòng, để con bé có thể hôn lên má ông.

- Myu, hôm nay con có ngoan không?

Myu cười thật tươi rồi cũng đáp lại bằng một câu chuyện gì đó không rõ ràng.

Ran không nói gì và đi thẳng vào nhà bếp. Cô bắt đầu nấu nướng cho cả nhà, gần đây, Ran nhận ra những công việc nhà khiến cô cảm thấy mình không phải vô dụng trong ngôi nhà này. Ran làm một cách say sưa, và không chú ý đến một bàn tay khẽ ôm choàng lấy mình từ đằng sau. Cô giật mình, quay lại. Là Araide.

- Buông em ra nào. Em cần làm bữa tối.

Araide cười trừ rồi thả Ran ra. Anh nhìn Ran làm việc trong im lặng, chốc chốc lại phụ giúp cô lấy một cái gì đó.

Ông Mori dẫn Myu đi vào, đặt con bé lên một chiếc bàn nhỏ, và kéo những đồ đã được nấu sẵn dành riêng cho con bé. Myu vừa nhìn thấy đồ ăn thì đã cắm cúi ăn, không để ý đến ánh mắt của ba người nhìn theo. Ran cũng ngồi xuống bên cạnh Araide, đưa cho anh một món ăn gì đó.

- Hôm nay em làm thử món này, anh ăn và cho em ý kiến nhé.

Araide ậm ừ, anh cố gắng nuốt cho dù trong lòng còn nhiều suy nghĩ. Ông Mori yên lặng nhìn cảnh đó trầm ngâm.

Bữa tối nào ở gia đình Mori cũng như thế.

………..

Ran đi vào căn phòng trống, ngồi trên chiếc giường và xỏa tóc mình ra. Một vùng nệm bị ướt bởi những giọt nước lăn từ tóc cô. Ran nhìn mình trong gương, khẽ thở dài.

Araide từ sau xuất hiện, đặt tay lên vai cô.

- Ran.

Ran biết anh có chuyện muốn nói, nhưng cô không muốn nghe một cái gì cả. Cô lắc đầu, mặc kệ ánh mắt đầy những câu hỏi của Araide. Anh quay bước đi, mở cánh cửa. Ran nghe tiếng dép lạo xạo, cô đã quen với tiếng động đó. Từ vài năm trước đây. Araide tốt, luôn chiều chuộng những sở thích điên rồ của cô. Anh chọn cách ở bên cô, thay vì để cô tự chôn mình trong những nỗi buồn của mình. Anh sẽ là một người chồng tốt, nếu người đó không phải là cô.

Ran chải mái tóc của mình, nhận ra gương mặt mình đang nhíu lại.

Không có cảm xúc, nhưng cô biết mình sắp ra sao.

Ran chạy vào cửa phòng tắm, đóng ầm lại. Lặng nhìn tấm gương trắng toát. Gương mặt cô, bờ vai dần run lên.

Đừng… vì sao cứ bắt tôi như thế này..

Ran khóc nức nở, không phải cô sợ nhìn thấy chúng, nhưng cô không thể tin được tất cả chuyện này lại xảy ra với cô.

Shinichi.. là thứ cô muốn nắm giữ nhất, nhưng cho dù có cố gắng bao nhiêu, cô vẫn phải buông tay anh..
Vì sao qua chừng ấy thời gian, cô vẫn không thể xóa đi tình cảm của mình dành cho anh..

Nước mắt cứ thế tràn ra, ướt đẫm má và vai cô.

Cô sợ hãi chính mình, sợ luôn cái cảm giác được người khác thương hai. Tiếng gõ cửa cùng với một giọng vô cùng ngây thơ làm Ran chú ý.

- Mẹ ơi.

Ran mở cửa, nhận ra Myu đang cầm một con gấu bông màu hồng, để cho nó lết trên mặt đất. Cô chạy đến, ôm choàng lấy nó trong vòng tay. Myu ngạc nhiên, nhưng không hiểu vì lý do gì, con bé vẫn im lặng cho cô ôm lấy.

- Đừng khóc nữa mẹ ơi, xấu lắm..

Giọng Myu đều đều, nó làm Ran tĩnh tâm lại. Cô tách nó ra khỏi mình, lau những giọt lệ còn sót lại.

- Mẹ không khóc đâu. Đừng lo nhé bé Myu..

Dường như không tin tưởng mấy, nó gạt đi những giọt nước còn lại và khẽ cười nói thật nhỏ vào tai cô.

- Con lấy cho mẹ Socola nhé, con dấu ông để ăn, nhưng giờ cho mẹ nhé..

Ran âm ờ, nhìn con bé đi mất.

Nó thật giống anh, phải không..
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Shinichi lướt nhanh tay qua bàn phím, tiếng gõ lạch cạch phá tan không gian tĩnh mịch của màn đêm. Anh mệt mỏi khi nhìn thấy đồng hồ đã điểm mười hai giờ, đã qua một ngày mới, và mọi người đều đã ngủ say. Shinichi nhìn về căn phòng vẫn sáng đèn, thách thức sức chịu đựng của anh. Cô đã bảo nếu anh không vào cô sẽ không ngủ. Và anh ghét bị ép buộc phải làm một điều gì như thế, Shinichi khó chịu rời bàn, đẩy nhanh cánh cửa ra. Asami nằm trên chiếc giường, ôm một chiếc gối và tựa cằm lên nó, Shinichi tự hỏi cô sẽ làm gì anh nữa đây, những ngày tháng qua, tất cả giống như một cuộc chiến giữa anh và cô, giữa sự yêu thương và trách nhiệm, Shinichi cau mày.

- Sao em chưa ngủ đi?

- Em muốn chờ anh, không phải em đã nói sao, nếu anh không ngủ, em tuyệt đối không ngủ trước.

Shinichi mệt mỏi, Asami luôn là như thế, nhưng anh vẫn bướng bỉnh, đáp lại cô bằng một thái độ hời hợt.

- Anh phải làm việc.

Asami nhìn anh, đôi mắt đẫm nước mắt, đó là thứ duy nhất anh nhận được trong mỗi lần hai người giận hờn nhau. Cũng đúng thôi, vì dường như cô biết đó là thứ anh sợ nhất. Cũng là thứ mà anh không muốn nhìn thấy nhất, anh ghét cô như thế này. Shinichi thở dài, đến bên Asami, lồng tay mình vào tay cô. Đắp một chiếc chăn lên. Asami vòng tay qua ôm anh, nép sát vào anh hơn một chút, tình cảm của cô vẫn luôn như vậy, không hề có lối thoát.

Cô biết anh chỉ vì một đêm ấy, mà chấp nhận lấy cô. Anh biết nếu làm như thế thì sẽ không phải là lựa chọn tốt, nhưng Shinichi vẫn chấp nhận ở bên cô. Ngoại trừ việc cần-làm-mỗi-đêm. Anh luôn lựa chọn ngồi bên bàn của mình, làm cho đến khi cô đã ngủ mới bước vào. Chỉ đơn giản là một cái ôm, đã cố gắng, nhưng cô vẫn không thể thay đổi anh. Shinichi tắt đèn, rồi nhanh chóng quay lưng lại. Đôi mắt đanh lại, Điều đó khiến Asami không nói gì thêm, cô ôm ngang lưng anh, rồi cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ chập chờn.

Không khí tràn ngập mùi thuốc lá, những làn hơi uốn éo trong không khí. Shinichi để yên cho ánh trăng chảy vào căn phòng tối om, một chút gió làm chiếc màn bay phấp phới trong không gian. Anh thường hút thuốc dạo gần đây, nó như một cách để anh giải tỏa tất cả bức bách trong người. Anh cũng là con người, khi ở bên Asami, không phải là không có lúc rung động, nhưng nghĩ đến việc đó, anh không thể làm gì hơn ngoài việc cố gắng cho cô những gì có thể, chỉ vậy thôi. Điều đó khiến anh sợ hãi, sợ một ngày, khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ phải làm chuyện đó. Nó thật sự quá mệt mỏi.

Asami thở đều đều, nó hành hạ anh hơn là anh nghĩ.

Đã năm năm trôi qua, địa vị của anh đã đổi khác khi sát nhập cả hai gia đình lại, mẹ anh, ba anh hoàn toàn giao lại nó lại cho anh. Thứ mà anh muốn có nhất. Nhưng khi đạt được tất cả chúng, sự nghiệp và danh vọng không còn có thể làm anh mờ mắt được nữa. Anh bắt đầu cảm thấy chán nản mọi thứ.

Không ai ép anh sống như một tên khổ tu, nhưng Asami khiến anh nhớ đến Ran nhiều hơn. Vì Asami luôn bị anh so sánh với Ran, và từ đó anh căm ghét bản thân mình hơn bao giờ hết. Anh đã bỏ Ran. Để đến với Asami, và giờ anh hối hận, anh không nghĩ việc buông xuôi cho tất cả trôi đi lại trở thành như thế này. Anh đã nghĩ, trong thời gian sinh sống, nhất định anh sẽ có tình cảm với Asami, và có thể anh sẽ nguôi ngoai đi nhớ về Ran, đó chỉ là một sự bồng bột của anh trong quá khứ. Điều an ủi duy nhất, họa chăng là Ran đã tìm được người cô yêu?

Sau khi lấy Asami, anh không gặp Ran nữa. Anh nghe Ran đã kết hôn cùng Araide, và họ đang sống cùng nhau. Và anh chắc hẳn, Ran sẽ rất hạnh phúc. Đôi khi liếc nhìn thấy một người nào đó qua đường, anh cũng tưởng chừng như là Ran. Và anh cứ chạy theo vùng kỉ niệm về cô, và đến lúc dừng chân. Cho tất cả.

Nhìn ánh trăng chảy êm đềm trong không gian, thành phố về đêm chỉ có những ánh đèn là còn sáng, vài ánh sáng hắt vào ban công nơi anh đang đứng.

Chơi vơi lạ thường.

Anh đã quên, thật sự không còn nhớ đã từng yêu cô nhiều như thế nào. Nhưng anh vẫn không thể quên được, nụ cười, ánh mắt, bờ môi. Một cô gái sống trong quá khứ không ềm đềm, một người kì lạ, chiếm hữu toàn bộ những gì thuộc về anh.

Đôi mắt xanh trời đọng lại, còn lại cái nhìn nơi đáy mắt. Trong đó là một giây yên lặng, trầm ngâm khi nghĩ về. Dù có cố gắng bao nhiêu, chỉ có thể khiến lòng từ bỏ. Còn lại những cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên như thưở ban đầu.

Nhưng nhớ làm gì, khi bên cạnh cô giờ đã có người khác? Một người sẵn sàng cho cô bờ vai khi cô cần một chỗ tựa. Sẵn sàng lau giúp nước mắt khi cô buồn, và sẵn sàng bỏ hết mọi thứ để ở bên cô suốt cả cuộc đời..

Nhớ làm gì, khi tình cảm chỉ còn là quá khứ, chắc gì người đã biết những gì anh nghĩ, hay chỉ là một sự thờ ơ, có khi cô đã quên mất anh rồi cũng nên. Cũng đúng thôi, Ran có quyền đó mà, không thể ép buộc cô làm ý muốn của anh được.

Nhớ làm gì, khi tất cả giờ chỉ còn lại một màn sương mờ ảo, không hi vọng, cũng chẳng có gì phải luyến tiếc nữa, họ không thuộc về nhau.

Nhủ lòng như thế, nhưng cảm xúc vẫn khác đi. Trái ngược hẳn với những gì lí trí mách bảo phải làm theo. Và nó làm khơi dậy toàn bộ những hi vọng trong anh.

Nó là thứ mà cố gắng thế nào cũng không thể từ bỏ được.

Shinichi thả tàn thuốc dư vào gạt, trở về với bóng tối từ căn phòng vọng ra. Đêm nay là quá đủ rồi.

………

Ran giật mình khi thấy Myu đang lấy nhanh một con dao trên bàn, con bé có những biểu hiện không giống một đứa trẻ chút nào, cô chạy đến, luôn mồm mắng nó không được phá mọi thứ, nhưng Myu biện minh”nhưng ai cũng có thể xài đến dao cơ mà” Ran giải thích cho nó hiểu, nhưng Myu vẫn không chịu, liên tục nằng nặc đòi lấy con dao.. để cắt bánh mì. Araide đi vào, đến bên Myu và dỗ dành. Nhìn anh lắng nghe con bé, Ran tránh cho mình lộ ra một đôi mắt buồn bã.

Araide cười, và sau đó bế Myu vào phòng, đến giờ đi ngủ rồi. Sáng mai còn phải đi học sớm.

Araide nháy mắt với Ran, có lẽ con bé đã quên việc chính cần làm, ngoan ngoãn theo Araide vào phòng ngủ. Ran dọn dẹp tất cả có thể gợi lại trí nhó của con bé và cũng định đi vào phòng ngủ. Nhưng cô dừng lại khi nhìn thấy ông Mori đang bước vào phòng. Ông đặt tay lên vai cô.

- Ran này, chúng ta cần nói chuyện.

- Có chuyện gì ạ?

Ran hỏi, nhưng trong lòng cũng đoán được vài việc.

Cô đi theo ông Mori vào phòng.

…………

Nắm tay Myu dắt đi, cô thở dài khi nghĩ về đêm qua, cô lại được khuyên về cách cư xử của mình với Araide, nhưng sự thật thì cô đâu muốn như thế, cô đâu thể tự quyết định tất cả chúng. Siết chặt bàn tay Myu hơn, cô ước mình không quyết định quá liều lĩnh thế này. Myu nhận ra có cái gì đó khiến Ran trở nên thật khác người, nhưng cô bé không hỏi.

- Mẹ ơi, con đi học nhé.

Myu cười rạng rỡ, Ran gật đầu, rồi nhìn theo Myu như cách cô vẫn hay làm, cô bé vừa chạy vừa nhìn lại phía sau vẫy vẫy, vô tình đụng phải ai đó. Ran hoảng hồn, chạy đến định đỡ Myu đứng lên, nhưng người đó nhanh hơn, bế cô bé lên, nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh lam của Myu nở một nụ cười.

- Cháu không sao chứ?

Lần đầu tiên, Ran cảm thấy mình không thể thở được. Myu mỉm cười cám ơn, rồi đứng xuống phủi quần áo của mình.

- Cháu không sao đâu ạ. Không đau lắm đâu ạ.

Người đó ngạc nhiên, ngồi xuống cho ngang tầm mắt bé nhỏ của Myu.

- Vì sao cháu lại nói thế?

Người đó khá hiếu kì, dường như thấy ngạc nhiên với đứa bé này. Nhưng cô bé chỉ cười. Chỉ vào những chỗ trầy xước.

- Mẹ cháu từng nói, nếu cháu khóc, cháu sẽ thấy đau hơn.

- Mẹ cháu ư?

Người đó nhìn quanh, cho đến khi nhận ra hướng Myu là đâu. Cô bé chạy đến bên mẹ, giây phút ấy, tất cả như ngừng lại.

- Ran?
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
-Ran phải không?

Ran cau mày, không thể tin nổi vào mắt mình, Shinichi đang ở đó, nhưng vì sao anh lại ở đây chứ? Cô cố gắng hít sâu, nắm lấy tay Myu và dắt đi. Myu yên lặng đi theo cô, chốc chốc lại ngước nhìn mẹ mình bằng một đôi mắt rất ngây thơ. Ran đứng lại trước Shinichi, sau năm năm, người cô yêu đã đổi khác.

Nét mặt đã thay đổi, từ cái nhìn sâu thẳm của anh, đến nụ cười nở trên môi anh cũng khác. Chẳng còn một chút ẩn khuất trong đôi mắt xanh trời ấy nữa. Ran thở ra, nghe tim mình lạc nhịp một chút. Cô gật đầu, đẩy nhẹ tay Myu ra khỏi bàn tay mình.

-Con đi học đi, nếu không sẽ muộn đấy.

-Dạ, Vậy con đi học nhé.

Myu hấp tấp chạy vào, nhưng quên gì đó. Cô bé quay trở ra và cúi đầu trước Shinichi.

-Cháu đi học nhé chú.

Shinichi khẽ ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mỉm cười thật hiền với con bé. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã có một tình cảm đặc biệt với Myu mà chính anh cũng không biết tại sao, nhìn con bé quay đầu đi. Shinichi khẽ mỉm cười. Ran nhìn theo con mình, thầm đau xót.

Cô nhớ lại những ánh mắt kì thị khi họ nhìn cô. Những đôi mắt kết án, thậm chí là khinh bỉ. Cô rùng mình khi nhớ lại chúng mà quên mất nảy giờ Shinichi đang lặng đi khi nhìn thấy cô. Ran hơi giật mình khi nhớ ra điều này.

Cô nhìn Shinichi, định tìm một câu nói gì đó để bắt chuyện, nhưng anh nhanh hơn. Phải, cô ghét nó, nhưng anh luôn nhanh hơn cô trong việc cứu hai người khỏi tình thế như thế này.

-Con bé thật dễ thương. Nó tên gì?

-Myu..

Shinichi thì thầm trong miệng cái tên vừa được Ran đưa ra, nhưng rồi anh nhận ra điều gì đó.

-Con của em và Araide à? Con bé mấy tuổi rồi?

Gương mặt anh tối sầm lại khi hỏi cô, Ran không buồn nhắc, nhưng rồi cũng đành trả lời. Một cách thật nặng nề, có thật nhiều câu hỏi nhưng không thể làm cô buồn bằng nó.

Ran thật sự không muốn nhận sự quan tâm của anh, như một người xa lạ đã từng quen, cô ước họ có thể lướt nhanh qua nhau. Chứ không đứng ở đây thế này, qua bao nhiêu năm mà vẫn còn nhức nhối trên vành môi.

-Bốn tuổi.

Shinichi khẽ lướt nhìn Ran, anh ước có thể làm gì đó, thay vì chỉ đứng ở bên cô như thế này, Ran chậm chạp bước đi cùng anh, mỗi người một suy nghĩ, nhưng không hiểu sao họ vẫn đi cùng nhau. Như thể không nỡ buông ra để mỗi người đi một phía, vì thế, không ai bảo ai, những bước chân vẫn rảo bước trên con đường ấy. Shinichi ước, mình có thể hỏi cô một câu gì đó, tương tự như em khỏe không? Nhưng anh biết điều đó chỉ làm Ran của anh thêm bận lòng mà thôi.

Nếu đã thế, chẳng thà anh im lặng, để có thể đi lâu bên cô, dù chỉ là một đoạn đường thôi. Mùi hương từ vải vóc hòa quyện với mùi hương bạc hà quen thuộc, nó quyện vào mũi anh, làm anh cảm thấy khuây khỏa lạ thường, mùi hương này, gắn liền với những kí ức đã từ lâu.

Nó còn mới, như thể vừa mới hôm qua. Shinichi nhìn Ran, cô đang ngước nhìn nền trời xanh, mái tóc đen như bầu trời đêm khẽ mơn man trên bờ vai cô, một cánh hoa vương trên tóc cô. Shinichi vụng về gạt nó ra, chạm nhẹ vào làn da trên gò má cô. Một chút đụng chạm vào Ran hơi giật mình, than thể như biểu tình khi cảm nhận hơi ấm truyền qua, cô lúng túng khi nhìn thấy ánh mắt Shinichi. Nó vẫn còn quá ảnh hưởng với cô.

-Cám ơn anh.

Shinichi ậm ừ, thả cho cánh hoa bay theo làn gió mát rượi. Thầm nhủ mình không nên làm như thế mới phải. Cuối cùng Ran cũng dừng lại, theo quán tính, Shinichi cũng dừng lại theo cô, anh nhận ra đến lúc phải chia tay rồi. Anh bần thần khi nhìn thấy Ran đi vào căn nhà của cô, chợt Ran nở nụ cười, nhẹ nhàng thôi. Nhưng cũng đủ đánh động cơn bão trong lòng anh.

Nụ cười ấy, chỉ là một thứ bình thường. Hay không muốn nói là quá tầm thường, nhưng Shinichi lại thấy vui, lòng anh chợt nhen lên cảm xúc đã mất từ lâu. Ran khẽ quay lưng, gạt mái tóc của mình ra sau và vào nhà. Shinichi nhìn theo Ran, môi mấp máy “em khỏe không? Thời gian qua, em sống ra sao? Có hạnh phúc không hả Ran?” Một nỗi chua xót khi Shinichi gượng bước đi.

Trên đầu anh, những đám mây vẫn nhẹ nhàng bềnh bồng trong không gian xanh trời. Gió thổi mây bay, quy luật luôn là thế. Shinichi chợt thấy buồn, cô không thay đổi gì nhiều.. Vẫn là người mà anh nhung nhớ hằng đêm..

Nhưng chỉ khác một điều, giờ có nhung nhớ, có mong mỏi bao nhiêu.. cũng không được phép ghì chặt cô trong vòng tay nữa rồi.

…………………..

Myu đong đưa chân mình lên khỏi chiếc xích đu, đôi mắt nhìn về một số đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, lặng lẽ quay đi, cố gắng đẩy chiếc đu nhanh hơn một chút. Nhưng bàn chân của cô bé không đủ dài cũng như sức bật để đu thật cao. Đôi mắt màu xanh trời khẽ xao động, điều mẹ không biết, họ không thích cô một chút nào cả. Những đứa trẻ luôn gạt cô ra như một trường hợp ngoại lệ mỗi khi có gì cần đến, cô không hiểu nổi tại sao nữa.

Dường như họ ở trong một thế giới riêng mà cô không chạm đến được. Với một đứa trẻ bốn tuổi, luôn phải sống trong sự cô đơn thì điều đó thật lạ phải không, cô bé chẳng thể hiểu nổi nhiều chuyện đến thế, chỉ thấy buồn khi họ không chơi với cô, thế thôi. Niềm vui đến trường chẳng qua là một nụ cười khi còn nhiều người quan tâm đến cô, ở trường, các thầy cô đều quan tâm đến cô. Bởi thứ nhất, trường hợp đặc biệt nhất lớp là cô, và bởi một sự thông minh hiếm thấy ở bất cứ đứa trẻ nào ở vào tuổi của Myu.

Đợi cho mọi người về hết, Myu mới rút từ trong cặp ra một tờ giấy nhỏ, trên đó trang trí hoa và vài dòng chữ. Myu được mẹ dạy cho những chữ cái cơ bản, để có thể tự nhớ tên những cửa hiệu và tên đường mình đi qua, nhưng cô bé thậm chí mất không đến một ngày để có thể học được hết bảng chữ cái. Điều này làm cô trở nên khác thường hơn chăng?

Myu thở dài, đây là giấy mời họp. Cô giáo nói sẽ phải mời ba hoặc mẹ đến, mà năm nào cũng là mẹ cô. Đôi mắt ngây thơ của Myu trầm đi khi nhớ một cậu bạn bên cạnh mình đã hỏi “Vì sao ba mày không đi họp bao giờ?” Myu cũng muốn biết, vì sao lại có chuyện đó xảy ra.

Từ nhỏ, ở nhà luôn có ông, có mẹ, có cả chú Hakuba và Araide, nhưng họ không phải ba cô. Mẹ đã nói, ba cô là một người rất giỏi, và có màu mắt như cô. Myu nhớ đã vui thế nào khi nhìn vào gương, nhìn thật kĩ đôi mắt của mình. Trong trí nhớ của cô, chỉ có những lời kể của mẹ về ba.

Con bé thật sự yêu mẹ. Nhưng có những điều mẹ không thể làm được, như bế cô lên cổ và dắt cô đi chơi chẳng hạn? Có lần Myu đã hỏi mẹ, ba cô hiện tại ở đâu, cô muốn gặp. Nhưng mẹ luôn né tránh câu trả lời, thay vào đó là những hàng nước mắt. Mẹ tựa đầu lên vai cô mà khóc, khi nhìn thấy chúng Myu không thể cũng như không dám hỏi lại mẹ thêm lần nào nữa.

Có lẽ đúng như họ nói, cô không hề có cha.

Lắc lư chiếc xích đu, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt. Không, nhất định không phải như thế đâu. Myu tự như như thế, nhưng nước mắt cứ thế trào nhanh hơn. Cô bé cố gắng lau nó đi, nhưng càng làm thì gương mặt lại thấm đẫm nước mắt.

Đừng khóc, Myu phải thật ngoan để mẹ không buồn nữa.

Myu lắc đầu nguầy nguậy, và cuối cùng cũng dừng lại được. Từ xa, một ai đó đang đứng ở cửa, cái bóng người ấy trãi dài trên đất. Myu người đó, rồi chạy ùa ra.

-Mẹ ơi.

-Hôm nay vui không con?

-Mẹ ơi, có giấy mời họp này, mai mẹ sẽ đến chứ?

-Tất nhiên rồi, con yêu.

Ran mỉm cười thật tươi, hôn nhẹ lên trán cô bé. Myu cười thật tươi và đưa tấm thiệp cho mẹ, Ran đút nó vào chiếc túi xách bên hông của mình và dắt Myu ra về.

………………

Một ngày mới lại đến, Myu chạy vào bên trong, vẫy tay với Ran.

-Mẹ nhớ đến nhé mẹ, năm giờ.

Và cô bé chạy vào trong, như thường lệ. Ran lắc đầu khi thấy Myu vẫn như thế, con bé là điều duy nhất luôn làm cô mỉm cười trong trường hợp xấu nhất. Ran bước vào xe, liếc nhìn một bảng kế hoạch của người thư kí đưa cho. Phải rồi, hôm nay cô có quá nhiều dự tính phải làm, giải quyết nhanh, nếu không cô không thể đi dự họp cho Myu được mất.

3.pm

Ran đưa những bảng kế hoạch mới đã được in sẵn cho từng cổ đông, cô thường xuyên phải họp cổ đông như thế này để có thể thông qua những quyết định sắp đến, từ lúc Hakuba lên làm tổng giám đốc, anh giao hết những chi nhánh cho Ran, nó khiến cô thích thú hơn là mệt mỏi, bởi cô biết có thể giúp anh bớt phần nào. Hakuba vẫn như thế, đến giờ mà chỉ có những kế hoạch, đôi khi Ran nghĩ, anh sẽ sống vậy đến cuối đời mất.

Cô nhìn khắp phòng, tự hỏi có nội gián không, nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng được cô bãi bỏ, không thể như thế được.

4.30pm

Ran thở dài đóng cặp lại, những bản tài liệu ngay ngắn trên bàn, cô nhìn đồng hồ, đến giờ phải đi rồi. Cô nghĩ và bước xuống thang máy, vừa xuống, Ran vừa nhìn xung quanh, thư kí của cô hấp tấp chạy đi đâu đó, thấy lạ, Ran tiến lại gần.

-Có chuyện gì vậy?

-Thưa giám đốc, có vài sự cố nhỏ xảy ra ở chi nhánh Osaka. Cô cần đến đó ngay ạ.

-Sự cố gì cơ?

Ran ngạc nhiên, cô cảm thấy lo lắng, vì ở Osaka có vài lần xảy ra hiện tượng rò rĩ khí gas, rất nhiều công nhân đã bị thương vì sự cố này, cô vội lên xe. Luôn miệng hỏi về những sự cố.

…………..

5.pm

Myu nhìn về phía cuối lớp, phụ huynh đã đứng đầy đủ, nhưng vẫn chưa thấy mẹ đâu, cô bé khẽ thở dài, khi cô giáo tiến lại gần.

-Mẹ con đâu hả Mori?

-Con đã đưa giấy rồi cô ơi.. nhưng con không biết sao giờ này mẹ con chưa đến. Cô chờ một chút nữa thôi.

Cô giáo có vẻ đã đồng ý, cô chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ, nhưng đã quá trễ. Phải bắt đầu thôi. Myu cũng nhìn về cuối lớp, sự hi vọng dần tắt ngấm.Cô giáo nghi hoặc đi lên, hi vọng sẽ nhìn thấy Ran, nhưng cuối cùng, bài học cũng bắt đầu. Myu chợt nghe thấy một giọng cười từ bên cạnh, là cậu bé vẫn hay trêu chọc cô.

-Mẹ đâu rồi Mori? Ngay cả mẹ mày cũng bỏ mày sao, thấy cuối lớp không? Ba mẹ tao đều đi đầy đủ.

Nụ cười đáng ghét đó làm Myu đứng bật dây, cô bé hét lên.

-Nhất định ba tớ sẽ đến!

Một vài người nhìn thấy Myu chạy ra ngoài, khẽ lắc đầu vì thái độ vô phép tắc của con bé, cũng như đánh giá về ba mẹ của Myu, làm gì thì làm, nhưng sao có thể bỏ con được chứ?

Myu không nghe thấy tiếng gọi của cô giáo đang gọi mình sau lưng, cô bé cứ chạy như thể nếu dừng lại thì sẽ bị bắt vào lớp, sao mẹ không đến chứ? Myu cảm thấy giận kinh khủng, cô bé òa khóc nức nở, rồi lại quay trở về với chiếc xích đu hay đợi mẹ. Cứ thế đong đưa, đôi mắt nhìn xuống đất.

Đưa và đưa, vì sao mẹ vẫn chưa đến? Mẹ ơi..

Một chiếc xe dừng lại trước cổng trường học, trên xe, một người bước xuống. Anh đóng cánh cửa lại, vuốt lại mái tóc màu đen của mình. Bằng một đôi mắt tinh tường, Shinichi quan sát vị trí của khu đất trống gần trường học, lần trước anh đã đến một lần. Nhưng bây giờ, anh đến thêm lần nữa để biết chắc nó có phù hợp với việc mở một siêu thị lớn ở đây không.

Lê bước lên những con đường, hai hàng anh đào khẽ bay trong gió. Một chiếc xích đu đặt giữa bãi cỏ xanh. Shinichi chú ý đến tiếng của chiếc xích đu đưa lên rồi lại hạ xuống, Shinichi đi vào, đến gần cô bé đang đu đưa xích đu một mình đó.

Anh nhận ra, cô bé này khá quen thuộc. Đôi mắt xanh trời nhìn thẳng vào anh, khiến Shinichi dần nhớ lại. Anh tiến lại gần con bé, ngồi trên chân mình để có thể ngang tầm của Myu.

-Cháu là Myu phải không?

Myu hơi ngạc nhiên khi tự nhiên anh lại biết tên mình, nhưng trái hẳn với những người khác, cô bé không thấy sợ mấy. Khẽ gật đầu, nhưng mắt của cô bé vẫn còn ửng đỏ.

-Sao cháu lại khóc?

Shinichi đưa tay gạt nhanh nước mắt và chạm vào đôi má bầu bĩnh của con bé. Myu buồn buồn, nhưng vẫn từ chối cho Shinichi biết. Shinichi cũng không hỏi, nhưng rồi anh nghĩ ra điều gì đó.

-Hay chú đẩy xích đu cho cháu nhé?

Nói là làm, Shinichi đẩy chiếc xích đu, với một cái nháy mắt thay cho ngầm ý “bám chặt vào nhé” và Shinichi đẩy xích đu đi, Myu bám vào chiếc xích và nhận ra cảm giác mình đang đu thật cao, hơi sợ, nhưng rất vui. Hồi giờ có bao giờ có ai đẩy xích đu cho cô bé đâu cơ chứ.

-Cao hơn nhé.

Shinichi cười thích thú và dùng lực mạnh hơn, Myu cười rạng rỡ khi chiếc xích đu bay cao hơn.

Shinichi dừng lại khi thấy Myu có vẻ sợ sợ, anh vẫn thầm phục Ran, khi dạy Myu không giống những đứa trẻ khác chút nào. Rồi chợt từ gương mặt thiên thần ấy, nước mắt lại chảy ra.

Shinichi bối rối. Sao con bé lại khóc nữa rồi?

-Cháu sao vậy?

-Mẹ đã hứa sẽ đi họp cho cháu.. Vậy mà mẹ không đến.

Shinichi ngạc nhiên, Ran không giống một người có thể mặc kệ con mình đâu.

-Có thể mẹ đến trễ, vậy còn ba cháu đâu? Chú tin họ sẽ đến mà.

Myu lắc đầu.

-Mẹ không bao giờ đến trễ.. Ba cháu…

Myu không nói gì thêm, Shinichi nâng Myu ra khỏi xích đu, anh không muốn hỏi gì thêm.

-Nào, ngoan nhé, nếu cháu không khóc nữa, chú sẽ tặng cháu một món quà. Bất kì thứ gì cháu chọn, được không?

-Thật ạ?

Myu gạt nhanh nước mắt, Shinichi thầm mỉm cười, con nít đến cuối cùng vẫn là con nít thôi.

-Cháu ngoan lắm, vậy giờ cháu muốn gì nào?
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Đôi mắt xanh dương khẽ khàng, đôi lúc anh tự hỏi con bé đang suy nghĩ gì, nhưng không thể biết được. Chỉ có một thoáng ngỡ ngàng từ con bé, rồi cũng với một đôi mắt xanh trời, con bé khẽ cười. Nụ cười thấp thoáng một sự hạnh phúc, nó làm cho anh ngạc nhiên. Cô bé này, là con của Ran. Nhưng anh không thể ghét được cô bé, bên cạnh cô bé, anh cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí còn là một niềm vui hiếm khi nào anh có được. Trái hẳn với những tháng ngày ngột ngạt vừa qua.

- Chú phải hứa là chú sẽ làm cơ.

Bàn tay nhỏ bé đưa ra, bàn tay ấy nắm lại thành chỉ trừ ngón út. Shinichi bật cười vì thái độ vô cùng vô t.ư của cô bé.

- Ừ, dù đó là chuyện gì đi nữa.

Shinichi lồng bàn tay thô ráp của mình chạm vào tay Myu, cô bé mỉm cười, thụt tay về.

- Giờ thì cháu nói đi, cháu muốn gì nào?

Thêm một nụ cười nữa, thật hồn nhiên.

- Cháu không biết nữa, vì chú đã đẩy xích đu cho cháu rồi mà.

Shinichi khẽ chạm nhẹ vào mái tóc đen nhánh của Myu, rồi anh cũng cười. Nụ cười hiêm hoi không được xem là xã giao. Gió vẫn cứ đưa, nụ cười tỏa nắng của cô bé vẫn làm không thôi nở, dù gì đó chỉ là một đứa bé. Cô bé rất thông minh, thậm chí còn có lúc hơi ngờ nghệch, nhưng thật sự rất đáng yêu.

- Trời cũng tối rồi đấy, cháu không định về sao? Mẹ cháu sẽ lo lắm đấy.

Điều đó dường như tác động trực tiếp đến Myu, cô bé dừng lại, đôi mắt khẽ nhìn về phía cửa, dường như đang trông ngóng gì đó. Mặt trời đã lặn, màn đêm chỉ cần một ít thời gian để bao phủ toàn bộ bằng màu đen chết chóc ấy. Myu nhớ ra lí do vì sao, chắc chắn mẹ sẽ lo lắm. Đôi mắt ấy khẽ thẩn thờ, rồi quay lại nhìn Shinichi.

- Cháu phải về thôi, chú sẽ lại đến đây chứ ạ? Cháu thật sự..

Shinichi nhìn Myu, thật sự thì anh không muốn để con bé về, nhưng anh không thể giữ Myu ở đây. Ran chắc chắn sẽ điên lên nếu không tìm được con bé, mà anh thì không muốn nhìn thấy Ran như thế.

- Nếu cháu muốn chú sẽ đến đây khi nào cháu thích.

- Chú hứa nhé… nhưng làm sao cháu tìm được chú chứ?

- Khi nào cháu muốn, có thể gọi cho chú mà.

Shinichi lấy ra một mảnh giấy nhỏ, ghi số điện thoại của mình vào đó. Anh cũng chẳng rõ vì sao mình lại làm như thế nữa.

- Vậy khi nào chú cháu mình chơi tiếp nhé? Cháu cám ơn chú..

Myu mỉm cười tươi khi nhận ra Shinichi gật đầu, cô bé đứng dậy, cúi đầu chào anh và chạy đi. Shinichi nhìn theo, mỉm cười. Liếc nhìn đồng hồ, anh tốn đến gần hai tiếng để quan sát đất sao? Shinichi giật mình vì thời gian trôi qua như thế, một người đến gần anh, cúi chào.

- Có chuyện gì vậy?

- Cô Asami vừa gọi, cô ấy sẽ đến tại khách sạn đã đặt trước. Chúng ta đi chứ?

Gương mặt trầm trầm lại quay về với Shinichi, nó làm người thư kí hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên đối diện với vị giám đốc này. Có rất nhiều chuyện mà anh không được phép, một số việc đó có liên quan đến những lí do riêng t.ư của Shinichi. Không được phép hỏi, cũng như không được có những lời quan tâm nào với người này. Ngoại trừ công việc, chưa bao giờ thấy con người thật của người mà anh phục vụ. Luôn là nụ cười xã giao, và khi nhắc đến người vợ của anh, đôi mắt anh trở nên trống rỗng, cứ như sa vào một vũng bùn, không thể tự thoát thân.

- Được, đi thôi.

Shinichi thở dài, đôi mắt vẫn nhìn ra chiếc xích đu còn đong đưa. Nghĩ gì ư, có lẽ chỉ mình anh biết.

…………….

Ran đứng bên những người phụ huynh, họ cúi chào cô, cố gắng tạo ấn tượng tốt với cô. Mặc dù chẳng vì lí do gì, Cô tự hỏi Myu đâu rồi, rõ ràng con bé không thể đi đâu trong tình trạng thế này. Cô bé chưa bao giờ làm cô buồn hay lo lắng, dù chỉ là một lần. Lần này thì sao?

Ran biết mình đã đến muộn, có lẽ cô bé giận, và quyết định đến nơi nào đó để ẩn nấp. Chờ đợi cô lo lắng và nhảy ra, nhưng không giống Myu chút nào. Sẽ không bao giờ Myu làm cô lo lắng được. Không thể.

Cô vội chạy đi, về xích đu, về những nơi Myu thường xuyên lui tới. Tất cả chỉ là một sự lo lắng tăng tiến theo thời gian. Không hề có Myu ở đây.

Con ở đâu?

Ran tự hỏi lòng, nhưng chẳng có ai đáp lại. Cô giáo của Myu đã nói cô bé đi đâu từ khi buổi họp bắt đầu, và không quay lại. Đôi khi cô ghét thái độ vô trách nhiệm của họ quá thể. Nhưng Ran không tỏ vẻ gì với họ, mà chạy đi tìm cô bé như điên.

Ran cảm thấy lồng ngực lo lắng kinh khủng. Nếu có ai có thể làm cô lo lắng đến mức này, có lẽ chỉ có Myu. Ran thở gấp, chạy qua những chiếc xích đu. Không có nốt. Rốt cục thì Myu đang ở đâu được chứ?

Một bóng dáng bé nhỏ lướt qua, Ran ngỡ là tìm được. Nhưng khi cô chạm vào cô bé đó, không phải.

Sự tuyệt vọng dâng đầy trong đôi mắt cô. Ran thả tay cho cô bé đi, nước mắt hòa lần với sự bất lực làm cô cảm thấy nghẹt thở.

Con giận mẹ thật sao? Myu…

Không có ai đáp lại cả.

Những người khác cũng chạy đi tìm Myu. Và không ai thành công, Ran bước đến chiếc xích đu, một mùi hương thoảng qua. Gần như mất hết sức lực, Ran ngồi bệch xuống xích đu. Đáng lẽ cô nên nhờ một ai đó đi dự cuộc họp giúp mình, thay vì bỏ đi biệt tăm đến thế. Cô tự trách móc mình bằng nhiều lí lẽ, và chúng thật sự đã hạ gục cô.

- Mẹ ơi.

Ran ngạc nhiên, ngước lên. Myu tiến lại gần từ sau những tán cây lớn. Ran đứng dậy, niềm vui sướng vỡ òa. Tìm thấy rồi, cô bé vẫn ổn. Không có gì xảy ra cả. Cô đứng dậy, run rẩy chạm vào Myu, ôm siết cô bé vào lòng. Ổn rồi, Cô thầm thì. Nhưng trong một thoáng, Ran đẩy nhẹ Myu ra.

- Con đã đi đâu?

Cô gằn giọng, nhìn Myu, cô bé ngạc nhiên. Đứng nép lại vào một góc, chưa bao giờ Ran giận đến vậy. Nhưng mẹ không đến cơ mà. Mẹ đã để lại cô trong lớp, với những tiếng cười nhạo cơ mà.

- Myu, con có biết làm vậy mà sẽ lo lắng lắm không?

Myu nhìn Ran, đôi mắt nhòa lệ. Chúng làm Ran ngạc nhiên.

- Sao mẹ lại không đến chứ? Mẹ đã hứa mẹ sẽ đến đúng giờ? Vậy mà mẹ không đến!

Ran ngạc nhiên, cô tiến lại gần, bao nhiêu cảm xúc với đi hết. Cô chưa bao giờ nghĩ Myu sẽ có thái độ này. Cô cố gắng chạm vào nó, nhưng con bé vùng vằng, chỉ biết khóc và khóc.

- Mẹ xin lỗi, có công việc nên…

- Con ghét mẹ! Mẹ suốt ngày chỉ có công việc, sao mẹ không bảo cha đến họp cho con??? Sao con không có cha??? Con ghét mẹ, con thật sự ghét mẹ!!!

Myu quay đầu chạy đi, để lại Ran bần thần nhìn theo. Cô chạy theo. Liên tục gọi tên cô bé, nhưng Myu cứ thế chạy thẳng về nhà, lên lầu và đóng cửa lại. Ran chạy theo, nhưng phát hiện cửa đã khóa trái. Ran đứng ngoài, gõ cửa.

- Mở cửa cho mẹ đi.

- Không!

Myu trèo lên giường, ôm con gấu to màu hồng của mình và khóc nức nở. Từ nhỏ đến giờ, cô không hề có cha. Đã bao lần, nhìn những đám bạn chọc ghẹo, cô ước có cha đến đón, để được người đó ôm vào lòng. Và sẽ cho tụi kia một bài học vì đã chọc ghẹo cô. Nhưng làm gì có chuyện đó, mẹ đã bảo, cha đi rồi sẽ về. Nhưng sao người ấy không bao giờ xuất hiện? Đã có lúc, Myu mong ước Araide, hoặc chú Hakuba sẽ là một người cha của cô, vậy là đủ.

Nhưng điều đó không thành hiện thực được.

Vì họ không phải người đó.


Myu khóc nấc, cô bé giận mẹ kinh khủng. Thật sự thì cô có cha không?? Mẹ chẳng bao giờ chịu trả lời cả! Không bao giờ.

- Myu!

Tiếng Ran vẫn gọi bên ngoài, nhưng điều đó cũng chỉ khiến Myu kiếm một chiếc gối và bịt chặt tai lại. Không muốn nghe gì nữa.

- Mẹ đi đi, con không nghe gì hết.

Ran ngừng gõ cửa, đôi mắt cô khẽ đau đớn. Nước mắt cứ thế chảy dài trên má, cô miễn cưỡng rời đi.

Căn phòng của cô, một góc tối. Ran thu mình trên giường, nước mắt cứ thế chảy ra ướt đẫm má cô. Không phải cô không muốn cho Myu biết. Nhưng cô phải nói như thế nào đây? Cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con bé..

Cô phải làm thế nào đây? Ran lắc đầu, cô không thể để mình nói ra. Vì giờ bên cạnh anh có một gia đình giành riêng cho anh, không hề có chỗ cho cô chen vào.

Nước mắt nghẹn đắng.

Ran cố gắng đẩy khí vào lồng ngực, nhưng điều đó chỉ khiến cô cảm thấy thêm xót xa. Chẳng bao giờ cô có đủ dũng khí để nói ra điều đó. Nếu làm anh bận tâm thêm, cô thà chết còn hơn.

Làm sao để em nói với anh... với Myu.. rằng anh là... Trả lời đi, Shinichi!

Ran thở dốc, chạm mặt mình xuống gối, mặc kệ cho nước mắt lăn dài.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Buổi sáng, Ran uể ỏi cất mình khỏi chiếc giường quen thuộc, một vài tiếng động khe khẽ làm cô chú ý nhiều hơn là những âm thanh bình thường buổi sáng. Ran tự hỏi có chuyện gì khiến buổi sáng nay khác thường đến thế.

Cô chậm chạp bước xuống hành lang. Myu đang ngồi trên một chiếc ghế, vẫn thưởng thức buổi sáng như bao ngày bình thường khác. Ran nhìn con bé, đôi mắt có chút không hiểu.

Cô ngồi xuống, gượng gạo nói câu chào buổi sáng. Nhưng Myu không đáp lại như bình thường. Rõ ràng con bé vẫn còn giận, nhưng Ran lại không thể giận Myu được. Con bé vẫn còn là một đứa con nít, còn quá nhỏ để hiểu những lỗi lầm mà mình gây ra gây hậu quả như thế nào. Liệu cô có quá đáng quá không khi đem hết lỗi lầm đổ lên đầu con bé?

- Myu, hôm nay con..

- Con no rồi ạ, thưa mẹ, thưa ông con đi học.

Myu đứng bật dậy ra khỏi ghế, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau cửa, Ran thở dài. Nó giống tính cô đấy chứ, không cần quan tâm đến người khác suy nghĩ gì, cứ thế mà làm những gì mình thích, đôikhi nó còn rất giống anh ở khoản này nữa.

Cô đứng dậy, vơ vội áo khoát đi theo Myu, cô chẳng yên tâm nếu một mình Myu đến trường chút nào. Myu nhận ra Ran vẫn đi sau lưng mình, nhưng điều đó không làm cô bé bận tâm mấy. Cô bước vào, không quay lại chào. Điều này làm Myu không nhìn thấy đôi mắt lặng thầm dõi theo của Ran, bên trong có chút đau đớn vọng lại.

Xin lỗi con, Myu, mẹ không thể cho con biết sự thật được.

..................

Shinichi dừng lại trên những bản đề án, nhưng rồi anh cũng phải chấp nhận là không thể tập trung nổi vào bất cứ việc gì, ngoại trừ việc không ngừng suy nghĩ linh tinh. Có cái gì đó ở Myu, khiến anh không thể rời mắt khỏi con bé.

Cả Ran nữa, có chuyện gì với cô? Cả thái độ và đôi mắt của cô đều phản lại cô, chúng lồng ghép vào nhau, khiến anh nuôi một hi vọng- dù anh biết thật mong manh. Những cuộc họp vắt kiệt hết năng lượng của anh, Shinichi hiểu anh không thể mượn công việc để quên tất cả được, nhưng không thể không mượn công việc để quên đi, vì tất cả những gì anh có thể làm, chỉ có chừng đó. Làm việc không ngưng nghỉ để mình thật bận rộn.

Vì có những chuyện, anh chỉ có thể giữ nó trong lòng mình, không thể nói ra được. Như tình cảm của anh là một giả dụ, rõ ràng anh đã cưới Asami, nhưng tình cảm của anh với Asami đơn giản chỉ là trách nhiệm, với một người mình phải có trách nhiệm chu tất cho cô mọi thứ. Ngoại trừ tình yêu, nhìn Myu, anh cũng ước có một đứa con gái như thế, và anh sẽ đơn giản sẽ có những niềm vui như bên Myu.

Nhưng nếu làm việc đó, anh thà cứ như thế này tốt hơn. Vì anh không thích Asami như thế, anh ghét nhìn thấy những đêm thở dài của chính bản thân. Anh không muốn chạm vào cô. Điều đó thật quá mệt mỏi, cho một người không thích sự ràng buộc như anh.

Nếu hẹn Myu ra ngoài, liệu Ran có cho phép không?

Anh bật cười, nếu anh lấy lí do là hẹn với một cô bé bốn tuổi, liệu có ai tin không nhỉ? Nhưng ít ra Asami sẽ không ghen lồng ghen lộn lên.

Có những lúc anh đã phải giải thích và chịu đựng đôi mắt dò xét của cô, vì sao anh không chia tay ư? Vì Asami không chịu kí vào bản li hôn, thậm chí gia đình của cô ấy cũng không muốn như thế. Shinichi thầm cười nhạt.

Gia đình cô ấy luôn như thế, không bao giờ cho anh lối thoát, dù là duy nhất.

Shinichi lướt qua hàng danh bạ, dừng lại ở một số.

Nhưng rồi anh cũng không thể gọi. Anh không thể làm như vậy được. Nhưng anh không hiểu sao, anh thật sự quý mến Myu, anh thích nhìn thấy nụ cười của đứa bé ấy, không ưu t.ư, không muộn phiền.

Chỉ có niềm vui thuần khiết, suy cho cùng đó là điều anh thích nhất ở cô bé ấy.

Khẽ mỉm cười, Shinichi cầm chìa khóa xe lên.

.......................

Myu lê bước trên đường, hôm nay vẫn còn sớm, và cô không muốn về nhà lúc này, nhưng lại chẳng thể đi đâu. Nó biết làm thế này mẹ sẽ lo lắng, nhưng Myu tin rằng, làm thế này mẹ sẽ cho cô bé biết, cha của cô thật sự là ai. Dù chỉ là một lần thôi, dù người cha ấy có xấu xa thế nào đi nữa, cô bé vẫn muốn biết.

Hoàng hôn làm chiếc bóng bé nhỏ của Myu in lên mặt đường, tiếng còi xe hú inh ỏi sau lưng. Myu quay lại, hơi chói vì ánh đèn ô tô.

Từ trên xe, một người bước xuống. Myu nhận ra đó là chú bữa trước đã đẩy xích đu giúp mình, cô bé tiến lại, trên môi nở một nụ cười tươi nhất có thể. Shinichi đáp xe lại, nhìn Myu đang dần tiến tới, anh chỉ muốn đi ngang qua đây thôi, nhưng không ngờ lại có thể gặp lại Myu.

- Chào cháu.

- Cháu chào chú.

Myu cười giòn. Shinichi nhìn quanh quất, tin chắc lần này phải có Ran ở đây để đón con bé chứ.

- Mẹ cháu đâu rồi?

Myu lắc đầu, gương mặt kém tươi hơn trước. Shinichi lo lắng, anh cúi xuống hỏi nhỏ.

- Cháu không sao chứ? Có chuyện gì sao?

Myu nhìn anh, nhưng vì lí do nào đó cô bé không nói lời nào với anh. Như thể nếu nói ra, cô bé sẽ khóc nấc lên. Shinichi nhìn những quầy hàng bên đường, rồi bất ngờ, cúi xuống bế Myu lên. Myu ngạc nhiên, nhưng không thấy nên vùng vẫy, Shinichi không giống một người lạ. Cô bé không hề sợ anh. Mua cho Myu một thanh kẹo, Shinichi lặng lẽ bế Myu vào xe mình.

- Chú đưa cháu về nhé?

Myu nhìn thanh kẹo, chợt mắt ươn ướt, nếu có cha, có phải ông cũng sẽ mua cho cô một thanh kẹo, và dỗ dành cô như thế này chứ? Myu càng nghĩ mà càng thấy lòng buồn vô hạn. Shinichi dừng lại trước cổng nhà Ran, anh nhìn vào ánh đèn lay lắt bên trong. Myu bước xuống xe, bất ngờ gặp Ran đang ở cổng. Cô nhìn Shinichi, đôi mắt thảng thốt.

Shinichi kéo tay Myu đến gần Ran, khẽ cười. Nụ cười của anh làm Ran bất giác sững người. Cô ghét thái độ ấy.

- Myu, sao con lại đi với...

Myu ngước lên, không nói gì. Shinichi thấy thế vội thanh minh với Ran.

- Anh đưa con bé về đấy. Em đừng trách nó.

Ran nhìn Myu, rồi kéo tay con bé về tay mình, Shinichi buông thỏng ra để Myu không bị đau khi Ran kéo tay cô về, Myu nhìn Ran, rồi quay lại nhìn Shinichi.

- Chú ơi..

Shinichi quay lại, bắt gặp một đôi mắt buồn vô hạn của Myu. Anh dưng khẩu hình miệng, một câu gì tương tự "chú sẽ còn trở lại mà" Myu không nói gì nữa, để yên cho Shinichi lên xe. Ran nhìn anh đi xa dần, chợt thấy ánh mắt của Myu. Cô quay người Myu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của con bé.

- Tại sao con đi với người lạ?

- Chú ấy không phải người lạ mà? Mẹ cũng quen mà?

Myu không hiểu. Cô bé biện minh nhưng bị Ran gạt phăng đi

- Từ giờ, mẹ cấm con đến gần Shinichi!

Myu phẫn nộ, cô bé cô vùng vằng ra khỏi tay Ran. Đến cả chú cũng bị mẹ đuổi đi, sao mẹ không chịu hiểu cho con? Myu khóc nấc, nó làm Ran sững sờ. Từ hôm qua, Myu không còn là chính nó, nhưng chính cô làm mọi chuyện nên thế này cơ mà, Ran vòng tay, ôm Myu vào lòng, thái độ trở nên dịu dàng hơn.

- Mẹ xin lỗi con, Myu. Hay để mẹ đền con một cái gì đó nhé. Được không?

Myu để yên Ran ôm mình vào lòng, dù không vui nhưng vẫn ráng mỉm cười. Một suy nghĩ thoáng qua.

- Mẹ ơi, cha con là ai vậy?

Ran không trả lời, riêng điều này thì không được, cô không có câu trả lời chính xác cho cô bé được. Myu dường như đã đoán trước điều đó, nhưng cô bé ngạc nhiên khi nhận ra sự run rẩy của Ran. Cô không thể chịu đựng nổi cảm xúc được nữa. Nước mắt cứ thế tràn ra, trong một khoảng không yên lặng, Myu bối rối, chạm nhẹ vào gương mặt Ran.

- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con hư quá.. Con không như thế nữa đâu. Mẹ ơi, mai chúng ta đến công viên nhé...

Ran ôm Myu, lặng đi. Được. Chỉ là công viên thôi mà.

................

Shinichi vẫn còn nhớ ánh mắt Myu khi gọi chú ơi. Nó làm lòng anh miên man trong cảm xúc mờ nhạt không có lối thoát. Shinichi im lặng, dừng xe ở bên một chiếc cầu, anh chạm tay vào thành cầu. Những kỉ niệm dường như chỉ vừa mới hôm qua thôi. Ran..

Shinichi ngước nhìn bầu trời đen đặc lại, anh ước không phải đứng đây một mình, có phải quá khó khăn không?

Một cuộc gọi phá tan mọi suy nghĩ của anh, kèm theo một tin nhắn. Shinichi đưa điện thoại lên tai mình. Đôi mắt vẫn bình thản.

- Chú ơi!

- Myu phải không?

Shinichi ngạc nhiên, không ngờ Myu lại gọi giờ này.

- Mai chú có rảnh không? Chú nhớ vẫn còn nợ cháu một việc không?

Shinichi cười thầm, con bé thật thông minh. Nếu như thế anh sẽ không từ chối được. Shinichi nhìn những ngọn gió rung khẽ mặt nước dưới chân, lòng yên bình lạ.

- Ừ, chú rảnh, có chuyện gì vậy?

Bên đầu dây kia có một khoảng im lặng, rồi bằng một giọng vô cùng thích thú, Myu tiếp.

- Ngày mai chúng ta đi công viên nhé chú.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
- Con gọi cho ai đấy?

My giạt mình khi nghe tiếng Ran sau lưng. Từ từ quay lại, my nhìn Ran cười trừ, trái hẳn với thái độ thích thú của con bé, Ran con cảm giác dường như Myu đang có kế hoạch gì đó mà chỉ có cô bé mới biết. My nhảy nhót và chạy nhanh vào phòng, để lại Ran chưa kịp hỏi gì.

Từ dưới nhà, những tiếng ồn ào làm Ran chú ý, không hỏi gì thêm, hay đúng hơn là không thể hỏi My gì nữa, Ran tìm hiểu tiếng ồn ào đó là do thứ gì gây ra. Cô đi xuống nhà, đập vào mắt cô là hình ảnh Hakuba và Araide đang bàn bạc một cái gì đó cùng nhau. Ran nhìn Araide, có chút e ngại, anh nhìn thấy nét mặt cô lúc ấy, đứng dậy và đi về phía Ran, cô lặng đi chút xíu, lòng thấp thỏm không yên.

Ran bước đi về phía cửa, thật nhanh để tráng Araide, nhưng anh cũng vào được phòng trước khi cô đóng sập cửa lại. Cô miễn cưỡng đi ra ban công.

Màn đêm phủ mọi thứ bởi một màu đen vốn có, vài mảnh sáng họa chăng chỉ là từ mỗi phòng hắt ra chút xíu, anh lại gần cô, để cô lặng đi chốc lát trong vòng tay mình. Điều đó làm cô chỉ thêm nặng nề, Ran gạt nhẹ tay anh ra. Điều đó làm Araide khó chịu:

-Sao em luôn từ chối anh thế?

Ran gượng gạo mỉm cười, trông phút chốc ân hận bởi mình phũ phàng đến thế, nhưng điều đó chẳng làm cô ban phát cho anh cái gì đó hơn là một câu nói thật nhỏ, nó làm tim anh thắt lại.

- Xin lỗi anh.

Anh thở dài, anh biết Ran không hề có tình cảm với anh, nhưng anh thì khác, anh không thể từ chối nỗi cô. Anh như con thiêu thân lao vào vòng lửa hung tàn, và cứ thế day dứt, cho đến ngày chết bởi ánh lửa nóng rực.

Cô để cơn gió nâng tâm trạng của mình, làm vơi đi một chút thương nhớ. Lòng hoài tưởng về một kỉ niệm không vui vẻ gì.

Ran ngồi trên chiếc giường.

Lòng miên man suy nghĩ về những điều vừa trãi qua, cô ngất đi. Và có người đã đưa cô vào đây. Shinichi thật sự đã đi rồi, không còn ở bên cô như lời anh hứa nữa. Thế nhưng cô vẫn chẳng thể giận nổi anh.

Trận mưa vẫn còn âm ỉ nơi đất, trong lòng cô cũng có một cơn mữa, chẳng bao giờ dứt nổi. Trong ánh sáng ban ngày, cô ghét thấy nước mắt của mình. Yếu đuối ư, vô vọng ư.. điều đó đã là gì so với những gì mà anh gây đến cho cô. Cô có thể nói gì đây? Xin lỗi, hay mỉm cười chúc anh hạnh phúc?

Cô nào có cao thượng đến vậy?

Làm điều đó không dễ dàng chút nào. VÀ cô biết mình mãi cũng chẳng thể làm được chúng đâu. Quyết tâm thì quyết tâm, lí trí bảo không được.

Nhưng nghĩ về anh, không phải là điều cô có thể tự quyết định trong cuộc đời ngắn ngủi của cô. Anh là tất cả những gì gọi là giấc mơ, là hạnh phúc, là những hoài niệm miên man trong những ngày đông hiu quạnh. Shinichi.

Ran khẽ thở dài, để đôi mắt thạch anh nhìn ra phía cửa. Nơi đó có người đã đưa mình vào viện thì phải. Ran nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương ấy.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Araide.


Araide lặng đi nhìn Ran từ phia sau. Cô chưa bao giờ chấp nhận tình cảm của anh, mặc dầu cô không phản đối việc anh ở bên, Ran là người anh muốn bảo vệ, bằng tất cả những gì có thể. Nhưng có người chiếm giữ mất tình yêu của Ran. Anh không thể bắt cô hướng về mình, dù chỉ là một chút thôi.

Araide nhìn Ran, thử tưởng tượng một ngày anh sẽ phải sống như cô, liệu anh có đủ dũng khí để đừng níu kéo cô? Hay anh sẽ cố gắng níu cô về phía mình, ghì chặt cô trong vòng tay, và không cho ai chạm vào cô nữa?

Ran thở gấp, ôm lấy bụng mình, đôi mắt nhuốm đầy vẻ sợ hãi.

Araide đỡ cô đứng dậy, bất chấp những tiếng xì xào xung quanh. Ran có thai, với một người nào đó. Cô thật ngu ngốc.

Ran ngước lên nhìn Araide, đôi mắt ấy khiến anh gần như bất lực, bàn tay anh nắm chặt lại. Siết cô trong vòng ôm vững chãi của mình. Anh nhất định sẽ bảo vệ em.. Được không Ran?


Ran đã chấp nhận, và họ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa. Ran chưa bao giờ cho phép anh tiến xa hơn. Cô không tàn nhẫn, mà là cô không chấp nhận sự thật nổi. Cô không muốn anh chạm vào cô, vần vò, mà suy nghĩ vẫn nghĩ về một người khác. Ran luôn nghĩ về người khác, mà quên đi mất bản thân mình ra sao.

Araide đứng dậy, choàng nhẹ lên vai Ran chiếc áo choàng vẫn còn chút hơi ấm của mình. Rồi thật nhẹ nhàng, anh đóng cửa phòng lại.

- Ngủ ngon nhé, Ran.

Ran nhìn căn phòng khép kín, cảm giác tội lỗi lại tràn dâng. Tình cảm của cô, không bao giờ muốn vỡ ra thêm lần nào nữa, bởi cô đã lỡ yêu. Một người ở bên cô lúc cô cần, một người cho dù gây cho cô bao nhiêu tổn thương đi nữa, cô vẫn không thể căm ghét được.

Cô chỉ có một tình yêu, và con tim cô không thể tiếp nhận thêm ai khác nữa.

Xin lỗi anh.

Ran thở dài, để cho nước mắt ứa ra. Hối hận, hay vì quá chua xót?

Đơn giản chỉ là những tổn thương.. cho chính mình và người khác.

…………….

Ngày mai sẽ là một ngày thật ý nghĩa.

Myu ôm con gấu vào lòng, nụ cười không thể ngưng trên môi. Vừa có mẹ, vừa có chú ấy… Ôi..

Myu chợt nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn, cô bé đứng dậy. Ngồi lên chiếc bàn trang điểm, với tay lấy chiếc hộp đã cũ màu. Một chiếc hộp gỗ, có mùi hương khi mở ra. Vào sinh nhật trước, mẹ đã tặng cho cô bé nó. Bên trên có khắc tên Myu và cả những lời thì thầm khi trong lòng mẹ.

Đưa nó lên cao hơn, Myu nhớ lại. Thật sự mình đã vui thế nào khi nhận nó. Mẹ đã từng bảo, đây là quà của cha. Và Myu đã giữ thật cẩn thận, để mùi hương không bao giờ vơi mất. Mẹ đã từng kể cho Myu nghe rất nhiều.

Đôi mắt xanh, nụ cười, và cả mùi hương của cha. Chưa bao giờ mẹ tả kĩ đến thế, mẹ thật sự rất yêu người ấy. Myu không biết mình cho yêu cha không. Vì chính con bé cũng không biết ông ấy là ai. Như một câu chuyện cổ tích, được mẹ ru đi ru lại đưa nó vào giấc mơ. Một giấc mơ có cả mẹ và cha.

Nếu chú ấy là cha mình, có phải tốt không?

Nước mắt lại trào ra. Nhưng mùi hương từ chiếc hộp vỗ về Myu, cô bé ngừng khóc, đặt lại nó trên tủ.

Cha ngủ ngon nhé. Myu yêu cha lắm.

…………..

Ran bối rối nhìn căn phòng của mình bị lật tung lên, từ sáng, Myu đã dậy rất sớm, chạy qua phòng cô và lựa chọn đồ cho cô. Mặc dù Ran chẳng cần điều đó đâu, cô ghét nhất là phải diện đồ khi đưa con gái mình đi chơi. Sự thật thì cô chẳng cần đến một nơi chỉ có trẻ con đó để diện một bộ đồ.

-Thôi nào, chúng ta chỉ đi công viên thôi mà?

- Không. Mẹ phải thật đẹp cơ.

Myu đưa cho Ran một bộ đồ mà theo con bé là đẹp. Nhìn ánh mắt vui vẻ của Myu, Ran không nỡ từ chối. Cô miễn cưỡng thay nó vào. Myu nhìn ra cửa sổ, chiếc xe đậu xa xa, cô bé mừng rỡ. Chú ấy đến rồi.

Ran không hiểu, người mà Myu liên tục nhắc đến là ai. Cô đi xuống nhà, dắt Myu ra sân, thôi thì vì Myu. Dù là ai cũng thế thôi. Cô cúi chào Hakuba và ông Mori và ra ngoài.

Sân khá rộng, Myu liên tục giục Ran nhanh nhanh lên, cô dừng lại trước cổng, Từ trong xe, một người bước ra, cùng với mùi hương quen thuộc. Ran ngỡ mình nhìn lầm. Không phải cô đã bắt Myu không được đến gần anh nữa rồi sao? Môi khẽ mấp máy:

- Shinichi?

Shinichi sững sờ nhìn Ran, Myu nhìn thái độ của họ, không hiểu gì cả (hay giả vờ không hiểu thì chưa biết) Nhanh tay mở cửa sau của xe, Myu trèo lên.

- Mẹ ngồi trước với chú đi, con thích ngồi sau cơ.

Ran nhìn Shinichi, anh không nói gì. Lặng lẽ mở cửa xe cho Ran. Cô thấy tim mình lỡ một nhịp.

- Shinichi, anh thật đáng ghét.

- Thật sao? Tiểu thư lên xe đi nào.

Ran nhún vai, vào xe ngồi cạnh ghế lái. Cô quay lại nhìn Myu, nhưng con bé lơ đi cái nhìn ấy như thể mình vô tội.. Ran đành chịu thua, có lẽ.. Họ nhận ra nhau, giữa thế giới rộng lớn này.
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Myu vui vẻ nhìn ra bên ngoài, đôi khi liếc nhìn ghế trước xem có động tĩnh gì không, nhưng trái hẳn với những gì mong đợi. Ran chỉ ngồi yên bên Shinichi, họ nói một câu gì đó với nhau, cô bé chẳng thể nghe rõ được. Nhưng không hiểu sao, cô bé cực kì thích Shinichi, dù chỉ gặp nhau hai lần, nhưng ấn tượng thì vô cùng đậm nét, mà với một đứa bé, chẳng cần suy nghĩ nhiều đến thế.

Chỉ cần thích là được rồi, Myu đã có vài suy nghĩ rất ngốc nghếch, rằng liệu Ran thích Shinichi, thì họ sẽ cưới nhau. Và Shinichi sẽ trở thành cha của con bé. Và điều đó khiến nó nghĩ đến việc gọi Shinichi đến. Cô bé ngún nguẩy, một chút gió lùa vào mát rượi. Myu càng vui vẻ bao nhiêu thì Ran lại càng cảm thấy kì cục bấy nhiêu. Tại sao Shinichi lại đến, cùng nhau đi chơi với họ, trong khi.. Anh cũng có thể đưa gia đình mình đi cơ mà?

Không nghĩ gì nữa, nhưng dường như ánh mắt của cô khiến Shinichi bận tâm.

- Này, em lại nghĩ gì thế?

- Làm gì có. Sao anh lại quan tâm đến.. Myu thế?

Shinichi nhíu mày, một ánh mắt cực kì nghiêm túc khiến Ran hơi lo lắng. Hay là anh đã biết? Nhưng Shinichi chợt cười giòn tan, thú vị vì thái độ của Ran.

- Chỉ là anh thích trẻ con. Không được sao? Hay em ghen vì Myu gọi anh đến đưa nó đi chơi?

Ran ngạc nhiên, tính cách trêu chọc người khác của anh vẫn chẳng bỏ được gì cả. Cô quay đi, nén cảm xúc vào lòng, có chút bâng khuâng, như lần đầu tiên gặp anh. Shinichi vẫn tỏ ra bình thường khi rẽ vào một ngõ vắng, một công viên, hay nói đúng hơn là một khu vui chơi hiện ra cuối con đường, những băng rôn màu sắc cùng những cây xanh che phủ lối vào. Shinichi nhận ra trời đã gần tối, ánh mặt trời đã nhòa bớt đi, và anh biết, mình đã đến đúng thời điểm.

Myu nhanh chóng xuống xe, nắm chặt bàn tay lớn của Ran. Cô nhìn Myu, ánh mắt háo hức của nó làm cô hoàn toàn đầu hàng. Vì Myu, chỉ vì Myu thôi, cô tự trấn an, ngăn cho mình không nhìn thẳng vào mắt Shinichi. Ở bên cạnh anh, cô chẳng còn là mình nữa.

Shinichi khóa xe, và đi bên cạnh Ran. Họ bước vào công viên. Nơi tràn ngập những bản nhạc vui tươi và tiếng cười rồn ràng của những đứa trẻ. Myu thích thú kéo Ran đi đến nơi này đến nơi khác, một vài người tụ tập lại bởi một tiết mục văn nghệ. Myu tò mò không biết đó là cái gì, Ran nhìn qua những cái đầu người trước mình, thật sự thì Myu với chiều cao ấy khó mà nhìn thấy gì nổi. Shinichi nhận ra thái độ hụt hẫng của Myu, anh cúi xuống, nói nhỏ vào tai Myu một câu gì đó, con bé cười lớn và leo lên vai của Shinichi.

Myu thả tay Ran ra, và Shinichi đến gần hơn. Anh quay lại nhìn Ran, cô đang nhìn Myu bằng một đôi mắt trầm t.ư, và có chút cay đắng. Vờ đi ánh mắt đó, Shinichi nói đùa.

- Em cũng muốn à?

Ran đỏ mặt, cô nhìn đi phía khác. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt long lanh chờ đợi của Myu, cô đi nhanh hơn để bắt kịp Shinichi. Trên vai Shinichi, Myu có thể nhìn thấy những tiết mục đang được diễn ở phía xa hơn. Shinichi không bận tâm mấy đến chúng, nhưng anh luôn tạo vẻ hào hứng trên khuôn mặt. Họ xem được một lúc rồi Shinichi cũng tìm cách ra khỏi đó. Nếu không, đến khuya cũng chẳng chơi được gì mất. Shinichi đi ra, nhìn quanh quất. Ran cũng chen ra khỏi được đám người, nhưng có vài người vượt qua, khiến cô mất đà, Shinichi nhanh chóng kéo cô lại, nắm thật chặt. Ran ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, nhưng bàn tay anh, không đau đớn như lần đó.

Nó làm cô ngại, chỉ là một cái nắm tay thôi mà.

Ran lắc đầu nguầy nguậy, và nhận ra bị Shinichi kéo ra khỏi vòng người. Đến bên một chiếc ghế, Shinichi la oai oái khi bị Myu nắm lấy tóc mình, anh gỡ con bé ra và cho con bé đứng xuống ghế.

Myu mỉm cười và ngồi giữa hai người. Một vài người bán hoa dạo gần đó, một đứa bé nhanh chóng chạy đến, trên tay là rất nhiều kẹo và hoa. Shinichi nhìn chúng, mua một phong kẹo và đưa nó cho Myu. Ran nhận ra, Myu thật sự rất vui. Điều đó làm cô phân vân.

- Trông cả nhà hạnh phúc quá.

Đứa bé cười vui, chỉ là một lời khen tặng, Ran định phủ nhận, nhưng Shinichi cười trừ. Trả cho đứa bé tiền cho chiếc kẹo.

- Không cần thối đâu.

Anh nháy mắt, Ran nhận ra, Shinichi không có ý định phủ định nó. Myu nhìn Ran, lòng rộn ràng. Nếu chú là cha của cháu, sẽ thật tuyệt phải không? Niềm mong ước ấy, chỉ có mình con bé biết. Ran im lặng, nhìn thấy Shinichi trở về lại ghế.

Cô biết, ánh mắt của Myu muốn nói gì, nhưng thật sự cô không thể. Cô không được nói một cái gì cả. Bí mật này, cô phải giữ nó, cho đến cuối đời. Shinichi không được phép nhận Myu. Bởi giữa họ, không được phép có mối quan hệ đó. Shinichi đã có Asami..

Sự thật quá trớ trêu phải không?

Ran cười nhạt nhòa. Nắm tay Myu đứng dậy. Vậy thì hôm nay, hãy đóng vai một gia đình thật hạnh phúc, rồi đến đêm, cô sẽ trả anh lại cho nơi vốn dĩ thuộc về anh vậy. Ran chỉ vào những trò chơi, chủ động nắm tay Shinichi. Nở một nụ cười, nó làm cho anh giật mình. Cô chưa bao giờ mỉm cười, từ đầu buổi đến giờ.

- Chơi thôi, không phải con muốn chơi sao?

Họ cứ thế, chơi đùa thật vui vẻ.

Đêm buông xuống, những trò chơi đều đã vãn khách, Myu dựa bên một chiếc hồ, đôi mắt ngước nhìn nhưng buồng đu quay. Ran nhìn chúng, lòng mơ hồ nhớ lại, Shinichi cũng nhìn nó, hơi tiếc nuối. Vì sắp phải về rồi.

- Hay chúng ta lên đó nhé.

Không ai phản đối, họ ngồi vào buồng số sáu. Và chiếc đu quay khổng lồ bắt đầu đong đưa. Ran nhìn Myu, hỏi nhỏ:

- Con có mệt không?

- Không đâu mẹ ạ, chú ấy dẫn con đi suốt mà. Người mệt phải là chú chứ. Con rất vui..

Myu vừa nói vừa cười, khiến Ran dằn lòng không được. Cô nhìn Shinichi, mấp máy khẩu hình cám ơn. Shinichi lặng nhìn Ran lúc lâu, anh lấy tay mình, thật nhanh và dịu dàng, chạm vào má cô, và gạt đi một sợi tóc rơi xuống phủ đôi mắt thạch anh. Rồi anh mỉm cười, nụ cười khiến cả khoảng không dừng lại. Nó nồng nàn, nhuốm đầy tự tin, anh cười kiêu hãnh, như thách thức. Chúng làm Ran thật sự cảm thấy tim mình ấm lại.

Rồi Shinichi lắc đầu, không cần phải cám ơn..

Ran nhìn ra ngoài, bầu trời đêm có vài ngôi sao sáng, còn lại đã bị lu mờ mất bởi ánh đèn điện phía dưới.

Chợt có vài tiếng rắc nho nhỏ vang lên, Ran nhận ra những buồng quay chao đảo. Rất nhanh, Shinichi ôm lấy Myu, rồi cố gắng giữ cho thân hình cả ba không bị chao đảo theo. Ran vội nhìn ra, thấy tất cả đã dừng lại, tất cả hệ thống đèn điện của đu quay đều tắt ngấm. Một vài tiếng la hét vang lên.

Ran nhận ra buồng quay chao nhanh hơn, như thể sắp rơi ra khỏi vòng quay. Họ đang ở rất cao, thật sự không thể nhảy xuống như những người khác. Tiếng động ầm ầm khiến Ran nhắm tịt mắt lại.

Một vài phút sau, tiếng động cũng ngớt. Shinichi thả Myu ra, nhận ra Myu không có phản ứng cụ thể nào.

- Cháu có sao không?

Myu lắc đầu.

- Có sự cố gì ạ?

-Cháu không sợ sao?

Ran cười cười, Myu từ nhỏ đã rất gan dạ, có nhiều lần cô ngỡ nó không phải là con mình nữa cơ. Có lẽ tính đó là từ anh chăng? Myu lắc đầu, nở một nụ cười thật tươi.

- Tại sao phải sợ chứ? Chúng ta sẽ thoát thôi mà.

Bên dưới có vài tiếng người la hét, nhân viên cứu hộ đặt dưới họ một tấm đệm và yêu cầu họ làm theo sự chỉ dẫn, Shinichi nheo mắt khi nhận ra độ cao của buồng quay so với đất. Nếu Myu nhảy xuống, rất có thể con bé sẽ rơi ra khỏi nệm, hoặc nếu anh cùng nhảy.. hoặc Ran, rất có thể sự thay đổi trọng lượng đột ngột sẽ khiến tất cả sập xuống. Myu nhìn xuống dưới, có chút sợ hãi. Nhưng Shinichi ôm chặt Myu hơn, anh nói với Ran.

- Bên trong có một sợi dây thừng, bây giờ, anh sẽ tạo một ròng rọc đơn giản để Myu xuống trước. Myu, cháu có sợ không?

Myu nhìn Shinichi đang luôn tay siết thật chặt dây thừng vào nhau. Anh không thấy con bé trả lời, rồi cũng cười.

- Tin chú nhé, cháu sẽ không sao đâu. Bám chặt dây nhé.

Myu nhìn Shinichi, dường như bị nụ cười tự tin của anh thuyết phục. Con bé gật đầu, nhanh chóng nắm lấy vòng dây. Shinichi cuốn quanh người Myu, rồi từ từ thả dây. Cho đến khi chắc chắn Myu đã an toàn, anh quay sang Ran.

- Giờ đến em, nhảy thôi.

- Anh đi trước đi.

Ran bướng bỉnh, cô không muốn anh ở đây một mình. Nhưng Shinichi lắc đầu, một là cô trước, hai là không ai cả.

- Em muốn chết với anh sao?

Đó là một câu nói đùa không hơn, nhưng Ran không cho là vậy, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Nếu phải chết ở đây, với anh. Như thế cũng được. Shinichi ngạc nhiên, cảm xúc nồng nàn của cô lần đầu anh cảm nhận được. Chúng làm Shinichi không tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.

Chợt gió đưa buồng quay lung lay, Ran chao đảo rồi chợt ngã ra khỏi buồng quay, Cô với không trúng một thanh đà, có thể sẽ rơi xuống. Nhưng cô không rơi nữa, mà lơ lững giữa không trung. Ran mở mắt ra, nhận ra Shinichi đang ôm lấy eo mình, anh bám vào một thanh đà, một bên mắt nhắm lại. Cô ngạc nhiên.

- Anh làm gì thế? Anh nhảy ra theo em đấy à?

Shinichi không trả lời, cố gắng bám lấy thanh ngang vững hơn. Sức nặng khiến anh chẳng thể nói đùa nỗi nữa.

- Buông em ra đi.

Ran van nài, nhưng Shinichi vẫn không trả lời.

Một vài người cứu hộ nhanh chóng dựng nệm ở dưới. Nhưng họ chạy đến không kịp, quá trơn. Shinichi và Ran rơi xuống. Anh nhìn cô, ôm chặt lấy cô. Thì thầm một câu gì đó.

- Shinichi?

Vòng tay của anh siết chặt hơn, Ran nhận ra họ rơi xuống một cái gì đó rất êm, vậy là họ đã đến kịp? Cô vội đứng dậy, nhưng Shinichi nắm lấy tay cô trước khi cô rời đi. Anh ôm choàng lấy cô. Ran ngạc nhiên, nhưng không thể đẩy nổi anh ra, cũng như chẳng thể từ chối bàn tay anh..

- Ran, em là đồ ngốc.

- Anh nói ai ngốc?

Ran bực bội, đà đẩy anh ra. Nhưng giọng Shinichi nhỏ hơn, thật nhỏ. Gần như hơi thở.

- May mà em không sao.. Ran..
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
- Buông em ra đi.

Ran tách mình ra khỏi Shinichi, có chút bần thần, đơn giản vì họ đang đứng ở giữa đám đông, mà Shinichi thì chẳng hề quan tâm đến điều đó. Anh vội xin lỗi và thả cô ra. Họ nhìn quanh tìm Myu. Con bé đi ra ngoài từ một đám đông, hình như chưa kịp nhìn thấy gì cả. Những ánh đèn Flash khiến Ran hơi khó ở, cho dù họ chỉ đưa tin về sự cố, nhưng cô vẫn có chút không chấp nhận nổi. Như thể mình bị soi đến tưng mi li mét. Và cô thì không thích thế như thế nào. Ran gạt nhanh tay Shinichi, dắt Myu về, và như thế cô quyết tâm sẽ không gặp lại Shinichi thêm lần nào nữa, giây phút chạm vào anh, không thể bình ổn nổi nữa, cảm xúc.. và tất cả những khát khao. Myu yên lặng đi theo Ran, không kịp nhìn lại chào Shinichi.

Shinichi nhìn theo Ran đã đi khuất, lòng miên man, giấc mơ nào rồi cũng sẽ tan. Hạnh phúc hay niềm đau, chỉ mỗi mình lạc lõng mãi trong những giấc mơ tan.

Anh lên xe, mùi hương vẫn còn thoang thoảng nơi đây, Ran vẫn đâu đó, trên vai, trên áo, trên cả bàn tay anh vẫn còn hơi ấm từ cô… Ran ở đây, ngay đây thôi, nhưng sao xa vời vợi. Rõ ràng cô ấy không hề có ở đây, nhưng tất cả dường như chỉ vừa mới thôi.

Mái tóc ấy chạm vào tay anh, mượt mà, nồng nàn hương thơm. Đôi mắt ấy, vẫn chất chứa muộn phiền, vẫn là một nỗi trầm t.ư mà anh muốn xoa dịu đi. Vẫn là giọng nói ấy. Không ngọt ngào, không lạnh giá, muốn tách ra mà không được. Muốn gạt đi cũng không xong.

Kí ức là tiếc nuối, vậy anh thà ở mãi trong dòng kí ức để chẳng bao giờ thoát khỏi bàn tay cô nữa. Anh ước mình sẽ là một con cá mắc cạn, để mãi si tình, để ở mãi trong cái lưới tình cô tạo nên.

Đánh tay lên thành vô lăng, Shinichi nắm chặt tay mình lại, phải chi lúc nào có bàn tay cô lồng vào tay anh, chứ không phải tay anh chỉ nắm lấy một thứ vô định hình thế này. Lạnh giá, Những cơn gió sao không buông tha anh? Gió từ đâu thổi lạnh buốt, tràn qua tim, rồi đọng lại nơi đáy lòng.

Nỗi nhớ, chẳng thể nói thành câu.

Yêu thương, mãi chẳng thể nói thành lời.


Vì thứ gì đã không thuộc về ta, nắm lấy chỉ là tự làm đau bản thân mà thôi. Shinichi hiểu điều đó, nhưng vẫn không tránh nỗi cho mình phút giây xao xuyến. Cô vẫn là cô, và anh vẫn là một kẻ chỉ biết yêu cô. Ngoài ra, không có gì anh có thể trao cô được.

Nỗi nhớ dày vò anh, khiến anh ngã gục trên con đường của chính mình. Nếu cuộc sống này có một điều ước, để chúng ta có thể quay về nơi đó. Anh nguyện bên em, không bao giờ buông tay em ra nữa.. Để chúng ta sẽ mãi thuộc về nhau..

…………..

Asami nhìn Shinichi vẫn còn ngủ say, cô từ từ xuống giường, thật nhẹ nhàng để không đánh thức anh. Hôm nay cô đã hẹn với một người, và cô không muốn trễ chút nào. Thật không hay ho gì, gần đây, Shinichi cứ đi đi về về mà chính cô không biết nguyên do. Dù găn hỏi thế nào, anh cũng không nói, tất cả chỉ là một lí do bình thường, công việc và công việc, với anh chỉ có thế thôi.

Mặc một bộ quần áo vào, Asami ra khỏi nhà.

Đã sau từng ấy năm, dù đã là vợ anh, nhưng Asami vẫn chưa tin anh thật sự đã là của mình, có quá đáng không, khi anh không hề cho cô lấy một cử chỉ yêu thương? Có quá đáng không, khi mỗi đêm anh thở dài khi bên cô. Vì sao, anh vẫn chung thủy với thứ gì đó.. với cô, nó chỉ là một chút bồng bột của tuổi trẻ, và đáng lẽ anh nên quên nó đi chứ. Nhưng anh không làm thế, anh luôn luôn nhớ về cô gái đó, người cô đã thành công khi cướp mất anh.

Cô cũng yêu Shinichi, yêu hơn cả mạng sống. Cô bất chấp tất cả để có được anh, vậy nhưng tại sao anh lại không yêu cô? Tại sao anh không dịu dàng với cô thêm một chút? Để đừng bao giờ vụt mất? Chưa bao giờ cô có cảm giác là anh yêu cô. Chỉ là nghĩa vụ mà thôi.

Yêu thương thì đâu có lỗi gì. Tại sao lại làm khổ nhau nhiều đến thế? Cô không thể buông tay anh, nên Asami chỉ có thể dựa vào anh. Và chỉ thế thôi.

Quán nước nhỏ ven đường. Đểm hẹn quen thuộc, Asami bước vào, nhìn quanh như thể chắc chắn không ai theo mình cả.

Một người ngồi vào chiếc bàn ở góc quán, trên bàn có một tách cà phê đang uống dở, ngay khi nhìn thấy Asami, người đó đứng dậy và cúi chào cô. Asami đặt chiếc áo của mình qua một bên và ngồi xuống.

- Chào anh, có gì muốn báo cáo à.

- Đây là ảnh hôm qua tôi chụp được, về việc chồng cô..

Asami cầm tấm ảnh, run run khi nhận ra.. Shinichi đang ôm siết một cô gái. Rất quen. Dường như anh đến công viên cùng cô gái ấy. Shinichi phản bội cô ư? Asami cầm tấm ảnh, trả tiền cho người thám tử.

Cảm xúc rối như tơ vò, dù đó là ai, cũng đừng hòng cướp mất Shinichi của tôi.

……………..

Ran cảm thấy hơi giật mình, như thể có ai đó vừa nhắc đến mình. Cô quay lại nhìn phía sau, nhưng chẳng có ai ở đó cả. Tiếp tục vào công việc đang hoàn thành dang dở của mình, cô khẽ chớp mắt.

Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, như vừa trãi qua nhiều ngày không ngủ được. Một bàn tay đặt lên tay cô, Ran nhìn thấy ánh mắt trách móc của cha mình, ông Mori luôn như thế mỗi lần cô tự hành hạ bản thân mình.

Ran miễn cưỡng rời bàn. Ngồi xuống ghế và pha cho mình một tách trà.

Hương thơm khiến cô bình thản lại.

- Con đã đi với tên Kudo đó đúng không?

Ran giật bắn, không rõ nguyên nhân mà cha cô biết chuyện mình đã đi cùng Shinichi. Ran biết không thể phủ nhận nên gật đầu. Cha cô thở dài, những vết nhăn dường như hằn sâu lên trán ông.

- Con cũng biết ta không thích nó, Myu.. và con.. nó có quá nhiều thứ phải giải thích. Làm cho quá nhiều người đau đớn vì nó.

- Myu rất thích anh.. con..

Ông Mori thở dài. Tiếng thở của ông làm cô thấy mệt mỏi hơn ngàn lần so với công việc.

- Con định giấu nó cả đời sao? Myu có quyền biết sự thật, và con.. cũng nên cho mình một cơ hội.

Ran nhìn những đợt khói uốn éo quanh tách của mình. Cơ hội sao?

Vò vò tấm ảnh trong lòng bàn tay, cô chập chạm bước đi. Những ánh nắng gắt khiến Asami ngỡ như mình đang đứng giữa sa mạc, bao năm qua, ở bên cạnh Shinichi, cô không ngờ anh có thể giấu cô để đi ngoại tình với một người con gái khác. Mà đó cũng chưa hẳn là ngoại tình.

Asami tưởng tượng ra một viễn cảnh chẳng hay ho gì, liệu có khi nào tất cả là hiểu lầm không? Hiêu lầm sao, nhưng rồi hình ảnh lại đập vào mắt cô, không thể là hiểu lầm cho tất cả chúng được. Không thể, cô nhất định phải tìm ra người đó. Người mà anh ôm siết. Người mà anh ra ngoài cũng nhiều ngày liền.

Tối nay sẽ có một buổi tiệc. Có lẽ cô nên đến đó cùng Shinichi chăng?
…….

Shinichi vội vã ra khỏi công ty, trời đã về khuya, những ánh đèn mờ mờ đã sáng lên. Shinichi bước đi, cố gắng hòa nhập vào buổi tiệc chiêu đãi một cách thật tự nhiên. Mọi người đều mải miết với những câu chuyện riêng nên không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của anh.

Shinichi thấy mừng hơn là bực, vì một người như anh mà bị phát hiện đi trễ thì thật không hay chút nào.

Một mùi hương phảng phất qua anh, khiến Shinichi định thần lại. Mùi rượu nồng hòa với mùi bạc hà. Shinichi nhìn lên, tránh cho mình ngạc nhiên. Ran đang nhìn anh, đôi mắt không rõ cảm xúc. Mùi hương từ cô khiến tim anh chậm một nhịp.

- Anh có muốn nhảy không?

Shinichi ngạc nhiên, không ngờ Ran lại chủ động mời mình nhảy cơ đấy. Tay anh chạm vào tay cô, nhận ra sự mềm mại từ cô. Họ cùng tiến ra sàn nhảy, Ran không nhìn anh, chỉ để anh dìu đi trong điệu nhạc. Shinichi cố gắng bắt chuyện, nhưng cuối cùng đành chịu thua vì không có cách nào mở lời được.

Ran say rồi, cô cảm thấy má mình nóng phừng phừng, hành vi cử chỉ không làm chủ nổi nữa.

Shinichi cũng say, say tình. Anh cảm thấy cô, thấy mùi hương trên da thịt, trên vải vóc, cảm nhận được những lọn tóc của cô vờn qua bàn tay. Nhẹ nhàng mà mang đầy vấn vương.

Ran cảm thấy bàn tay anh chạm vào mình, cô khẽ nép sát vào anh một chút, để cho cảm xúc lên tiếng.

Shinichi thì thầm, hơi thở của anh nóng hổi phả vào má cô.

- Hôm nay em lạ quá.

- Thật sao..

Ran chợt dừng lại, cô bước đi ra khỏi đó. Không hiểu sao, Shinichi cũng bước đi theo cô, anh như bị mê hoặc trong mê cung của cô. Ran bước đi, mở cánh cửa. Shinichi nhìn cô, họ rời khỏi tiệc đêm như thế.

Anh nắm lấy tay cô. Kéo nó về phía mình.

- Ran, em không được đi thế này.

Ran quay lại, nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình không chớp mắt. Cô dò hỏi, hơi thở gấp gáp hơn.

- Chứ anh muốn em đi thế nào?

Shinichi yên lặng, ánh mắt không rời khỏi cô. Anh đang níu kéo gì thế nhỉ? Anh cũng không biết nữa. Tay anh dần buông thỏng, anh đến gần cô, bàn tay khẽ run rẩy.Mùi hương từ cô khiến anh không điều chỉnh nổi hành vi. Anh dừng lại khi gần chạm vào cô.

Rồi rất nhanh, cô chạy đến ôm choàng lấy anh, ngấu nghiến. Hơi thở họ hòa làm một, ngọt ngào, và đầy bất cần.

Shinichi ôm chặt Ran hơn, để cho mình tự do hòa vào hơi thở từ cô.

Ran.. anh yêu em..

Shinichi thì thầm trong nụ hôn. Ran không rõ có nghe được gì không, nhưng anh biết, cô đang ở trong tay anh. Vậy là đủ.

…………..

Một cái bóng câm lặng nhìn theo hình ảnh đó. Cảm xúc trộn lẫn.

Đó là gì, chính cô ta cũng phủ nhận nó đi, cái nhìn ấy đầy căm phẫn. Tại sao mọi thứ lại thế này? Tại sao họ ngang nhiên làm chuyện đó ở đây.

Cô chớp mắt. Lần nữa câu từ bật ra khẳng định tất cả.

Đó là Shinichi.. và người bên cạnh anh ấy.. là Ran Mori!
 

An Hạ

Phàm Nhân
Ngọc
2,42
Tu vi
0,00
Ran mở mắt, nhìn lơ đễnh lên trần nhà, đầu óc cứ quay mòng mòng, cô chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào nữa. Ran cố gắng nhớ ra một chi tiết gì rất quan trọng, nhưng đầu óc chẳng còn minh mẫn nỗi nữa. Không nghĩ ngợi nữa, Ran leo xuống giường và tìm một chút gì đó để uống. Ran khẽ chớp mắt khi thấy những tấm dán kín trên tủ lạnh.

Cuộc hẹn nào đó vào hai giờ chiều, Ran nhớ ra, hình như có thật. Cô tự trách vì đã uống quá say đêm qua, nhưng cô chẳng thể làm khác được. Vậy là cô đã lái xe về đến nhà, rồi tiếp đó là gì.. Có chi tiết gì đó, quan trọng lắm. Nhưng cô đành buông xuôi, cố mà không nhớ nổi thứ gì đã diễn ra, thật khó chịu, như thể trí nhớ của mình đã từ bỏ mình. Thay vào đó kí ức của một kẻ khác vậy.

Cô lái xe đi, hôm nay cô không nên đến muộn mới phải.

Cuộc họp gần diễn ra, mọi người đã đến đầy đủ. Ran nhíu mày, chuẩn bị hít thở sâu khi bước vào cuộc họp. Hôm nay sẽ công bố những sản phẩm mới, và cô đã chuẩn bị lâu lắm cho ngày hôm nay.

Ran đẩy cửa, mọi người theo quán tính đổ ập về phía cô bước vào. Điều này không làm cô cảm thấy bỡ ngỡ như lần đầu đối mặt với cổ đông nữa. Nhưng vẫn có chút chùn lại. Ran chào mọi người, rồi yên vị tại chỗ của mình. Họ cùng nhìn lên máy chiếu đằng sau. Nhưng kế hoạch mới, lần lượt được thông qua. Đến lúc rồi, giây phút quyết định là đây. Ran hít sâu. Mọi người đều đổ dồn về phía cô, Ran lên tiếng, chậm rãi.

- Sắp tới tôi đã chuẩn bị một vài sản phẩm mới. Đây là kết quả của bộ phận thiết kế, bao gồm phần mềm quản lí, một mẫu mã mới cho lap, ngoài ra còn có dự án về khu thương mại kiểu mẫu. Bên trong như một tòa nhà tiết kiệm năng lượng, hoàn toàn sử dụng công nghệ mặt trời. Đây là đề án tôi đầu t.ư kĩ nhất, nếu được thông qua, chúng ta sẽ bắt đầu vào xây dựng. Địa điểm dự kiến là trung tâm thành phố Tokyo…

Một vài người xem những hình ảnh thiết kế trên giấy, khu thương mại này khá lớn, và còn ở ngay trung tâm nên hầu như việc quãng bá là rất lớn, một ai đó khẽ gật gù, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nếu không có một người- với chất giọng trầm trầm-lên tiếng:

- Khu thương mại này, không phải là dự án mới của tập đoàn Kudo sao?

Ông ta nhận ra vẻ kinh ngạc trên gương mặt Ran. Cô không hiểu mấy việc ông đang nói. Ông ta nhập vào máy tính một link web, hình ảnh khu thương mại ở trên mạng, ngay trên trang web của Kudo. Họ đã công bố là sẽ thực hiện nó. Và nhiều người đã ủng hộ việc này.

Ran không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Cô khẽ nhướng mày, không tin nổi vào mắt mình.

- Rõ ràng đây là dự án được bảo mật tuyệt đối, không thể như thế được!

Ran gần như sắp kích động, giọng cô to hơn bình thường, Ran để ý đến điều đó, để ý cả gương mặt nghiêm túc của Hakuba, cô khẽ ngồi xuống.

Buổi họp dần tan, Ran ngồi yên lặng trên bàn, ngay chỗ mình đã ngồi, không tin được những thứ vừa mới diễn ra. Cô nhìn thấy Hakuba, nhưng anh không có ý định đến gần mà chỉ lắc đầu và đi mất. Cô thấy hành động đó mà đượm buồn, không phải cô không giữ kín, nó là tất cả những kế hoạch mà cô đã hình thành hơn nhiều năm, một kế hoạch không hề có sai sót.

Nhưng sao nó lại được công bố trước được? Khi chủ sỡ hữu của nó là cô kia chứ! Càng nghĩ ngợi, khiến Ran càng bối rối. Cô nghĩ ra một cái gì đó, Ran chạy xuống xe, mở vội hộp bên trong ô tô. Cô nhớ, mình để bản chi tiết ở đây cơ mà..

Nó đâu rồi?

Ran cố gắng lục lọi, nhưng bản kế hoạch đã biến mất, như chưa hề tồn tại. Công sức của cô, những đêm dài bên bàn làm việc.. chúng đều biến mất sạch sẽ.

Vậy là sao? Ai cho mình biết đi.

Ran nhớ về ngày hôm qua, có ai đi cùng xe với cô không? Ran lắc đầu, làm gì có ai. Hôm qua cô khá say, có khi nào nó mất lúc đó không? Cũng không thể, nếu ai động vào, cô phải biết chứ.

Ran thở dài. Cô lấy điện thoại ra. Gương mặt bình thường trở lại. Ấn số, gọi.

- Làm ơn cho tôi gặp Kudo Shinichi.

Thời gian trôi qua dài đằng đẵng cho đến khi bên kia có tiếng trả lời. Ran nghe tim mình chậm đi một nhịp, cô nên bắt đầu từ đâu đây? Anh vì sao lại biết kế hoạch đó của cô?

- Hôm qua, hình như anh đã công bố đề án mới..

Shinichi hơi ngạc nhiên, vậy thì sao? Anh cố tìm câu trả lời, nhưng không có. Bằng một chất giọng đều đều, anh vẫn trả lời mặc dù chưa biết rõ nguyên nhân Ran gọi đến.

- Em nắm thông tin nhanh nhỉ.

Ran run rẩy, vậy là anh không phủ nhận sao? Cô ước anh phủ nhận, hoặc một cái gì đó.. nhưng cô không biết mình trông đợi từ anh điều gì, anh sẽ không lấy nó từ cô, không thể như thế. Chỉ có một cách để xác minh.

- Hôm qua… là anh đưa em về phải không?

Shinichi nghe giọng Ran, nhớ về đêm qua, anh nở trên môi một nụ cười, mà có lẽ cô không nhận ra. Vì giọng anh chẳng thay đổi gì nhiều.

- Ừ, là anh đưa em về.

Ran ngạc nhiên, giờ thì cô biết rồi đấy. Anh không hề phủ nhận sao, cô ước kí ức đánh lừa mình, nhưng làm gì có chuyện đó.

- Tại sao anh lại như thế? Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Shinichi..

- Ran? Em đang nói gì vậy?

Ran dập máy, vậy là quá đủ rồi. Gì mà cơ hội, gì mà tin tưởng. Cô chẳng muốn nghe một điều gì từ anh nữa. Toàn bộ chỉ là những sự giả tạo mà thôi. Anh không phải là người mà cô biết đến nữa rồi. Không còn là Shinichi mà cô từng quen nữa. Đến cả anh, cũng bất chấp mọi thứ để đạt được thứ mình muốn sao?

………………..

Chiếc xích đu khẽ đong đưa. Xung quanh trời chập tối, mặt trời dường như lặn nhanh hơn mọi ngày. Myu nhìn về phía cửa, lại không có đến đón nữa rồi. Rồi tiếng ồn khiến Myu chú ý. Những đứa trẻ vây quanh Myu, một ai đó buông lời chọc ghẹo.

- Sao, lại không có ai đến đón à? Đồ con hoang!

Myu đứng phắt dậy khỏi chiếc xích đu. Lần này cô bé dường như không thể chịu được nữa.

- Ai bảo thế! Tránh ra đi!

- Sao, mày chứng minh đi.. haha

Những tiếng cười làm Myu muốn bịt tay nhắm mắt để chẳng còn nghe gì nữa. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng, Myu nhìn người đó, khẽ hét lên. Vui mừng, như thể được cứu thoát khỏi những đứa trẻ tại đây.

- Chaaaa!

Tụi nó, mỗi đứa mỗi vẻ, nhìn theo Myu chạy đến bên người đó, cô bé ôm lấy anh, nước mắt vẫn còn rơi.

- Sao cha đến trễ thế?

Một cái nhìn ngơ ngác từ người kia. Nhưng đôi mắt đượm buồn của Myu làm người đó im lặng, như thể đó là nỗi đau của chính mình, người đó cúi xuống, bế Myu lên trên tay mình. Lại gần những đứa trẻ vây quanh xích đu.

- Bạn của con đấy à?

Myu kênh kiệu, như thể chọc tức những đứa đứng đó. Cái nhìn của cô bé làm anh ngạc nhiên, nhưng rồi Shinichi cũng bình thường trở lại. Anh nở nụ cười.

- Các cháu nên về nhà đi, trời tối rồi đấy.

Chúng tản ra, khi vơi hết người, Shinichi mới để Myu xuống, cô bé chạy đến ngồi lên xích đu. Shinichi nhướng mày.

- Giờ thì cháu giải thích đi, sao cháu lại gọi chú là cha?

Myu nhìn sâu vào đôi mắt màu trời của Shinichi. Một nỗi buồn lần nữa lại xâm chiếm.

- Chú ơi, có phải ai cũng cha không?

Shinichi nhìn con bé, không biết nói gì hơn. Myu sao lại có thái độ như thế này?

- Có chuyện gì vậy, tất nhiên là thế rồi.

- Vậy tại sao cháu lại không có cha hả chú?
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top