Đông Thành dựng tôi dậy vào lúc sáu rưỡi sáng và nói muốn cùng tôi đi xem hội thi Rung chuông vàng bên Đại học y. Tối qua tôi thức rất khuya để đọc truyện, nên việc bình minh vào lúc sáu rưỡi là một điều bất khả thi. Tuy nhiên, tên bạn thân chết bầm này, nó hành hạ lỗ tai tôi quá thể.
Dưới sức ép của nó, tôi lật chăn bật dậy, vỗ vỗ lỗ tai của mình, đấm nó một cái, rồi đi rửa mặt.
Nhân tiện nói một chút. Tôi là Hoàng Tuệ An, năm nay mười bảy tuổi, đang học trung học phổ thông. Còn cái tên Đông Thành kia, Trần Đông Thành, nó là bạn thân từ bé của tôi, một đứa con trai dị hợm mà chắc chỉ có đứa kì dị như tôi mới thân cho nổi.
Mà thôi, kệ đi, hai đứa tôi quái dị thì cũng chẳng ảnh hưởng đến hòa bình thế giới. Cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến hàng ngàn tế bào bạch cầu của cha mẹ chúng tôi thôi.
Đại học y ở cách nhà tôi không xa, nếu đi bằng đường tắt phía sau nhà thì chỉ khoảng mười phút đi bộ là đến. Lúc tôi và Thành tới nơi, cổng trường đại học đã chật cứng người, tôi liền lập tức hối hận, tiếc nuối cái giường êm êm của mình. Đông Thành chết bầm, tôi trừng nó, định quay người bỏ về.
"Này, mày đi đâu?"
"Về. Bảo tao vào đó? Giết tao đi mày."
Nó trừng tôi một cái cảnh cáo, nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, liền chạy nhanh đến kéo tay tôi, lôi đi.
Bằng một sức mạnh vô hình nào đấy, chúng tôi xuyên qua đám người, rất thuận lợi đi vào hội trường trong khoảng sân rộng. Tôi lấy tay áo quẹt mồ hôi trên trán, tranh thủ nhìn một lượt xung quanh trước khi sạc cho tên thần kinh kia một trận.
Òa, không tồi nha. So với cái cổng trường lúc nhúc người với người mất trật tự kia, nơi này này hoàn toàn là một thánh địa.
Khoảng sân rộng lớn được bao phủ bởi rất nhiều người, ngồi ngay ngắn thành từng hàng. Ở chính giữa là nơi diễn ra cuộc thi, các thí sinh ngồi trên mặt đất, trong ô vuông đã được kẻ sẵn, ai nấy mặc đồng phục thẳng thớm, nhìn rất có phong cách. Xung quanh còn có những bàn nước và sinh viên tình nguyện phụ trách phục vụ hội đồng thi và đông đảo người dân đến xem náo nhiệt. Có chỗ ngồi, có nước uống, lại được xem gameshow, rất tuyệt, nhưng với tôi, tuyệt nhất chính là thứ trên đỉnh đầu tôi kia kìa. Đó là một tấm bạt cực lớn, căng rộng, bao phủ toàn sân, che lấp ánh mặt trời chói lóa trên đỉnh đầu.
Ha ha, chỉ cần không có nắng nóng, Tuệ An tôi tuyệt đối sẽ vui vẻ.
"Sao? Giờ mày về đi? Hừ, tao nhờ người giữ chỗ tốt rồi, đi nhanh chút đi mày."
Thành quay lại nhìn vẻ mặt hớn hở của tôi, khinh bỉ một cái rồi bắt đầu đi về phía trước. Tôi nhăn răng cười, bước nhanh theo nó. Chỗ của chúng tôi là hàng ghế thứ hai ở gần khán đài, nơi mà có một vị giáo sư già đang phát biểu, cũng là nơi lát nữa dùng để trao giải cho quán quân, á quân và các thí sinh xuất sắc.
Người giữ chỗ cho chúng tôi là một cô bé trông có vẻ xinh xắn, hình như học cấp hai thì phải. Ôi trời, nó đi cùng bạn gái, rủ tôi theo làm cái gì.
Lại nói nữa, thời buổi bây giờ, chuyện yêu sớm chẳng có gì đặc biệt cả. Một đôi yêu sớm, hai đôi yêu sớm, cả đám yêu sớm, thành điều bình thường luôn. Còn về tiêu cực và tích cực của việc yêu sớm, tôi không thừa não mà đi bàn luận về nó. Thật đau đầu. Đứa nào yêu thì cứ yêu, không yêu thì cứ cô đơn vài năm nữa sẽ được yêu. Kiểu gì chả yêu, sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau mấy. Cốt yếu là biết kiềm chế một chút.
Hai đứa nó thủ thỉ nhau gì đấy rồi ngồi nép về một góc, tôi chép miệng, ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho mình, chăm chú nhìn về nơi cuộc thi đang bắt đầu khởi động.
Sau khi tôi uống hết n cốc nước chanh và ăn hai cái bánh ngọt, ngồi lâu đến nỗi một bên mông mất cảm giác, cuộc thi kia cuối cùng cũng kết thúc. Tiếp đến là tiết mục trao thưởng.
Bởi vì tôi không chú tâm lắm vào diễn biến của cuộc thi mà chỉ cắm mặt vào trò đua xe trên điện thoại, nên chẳng biết ai là người thắng cuộc, chỉ thấy một đám gồm năm sinh viên bước lên bục trao giải, xếp thành hàng thẳng tắp.
Vị giáo sư già bắt đầu phát biểu.
"Này, cầm lấy."
Thành quay sang, chẳng biết nó lấy ở đâu ra một bông hoa hồng, đặt vào tay tôi.
"Gì mày?"
"Lát đem lên tặng ai thì tặng, hội sinh viên vừa đưa tao mấy bông, cho mày lên góp vui."
Tôi cầm bông hoa hồng trong tay, rất muốn ném nó xuống đất, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đụng ngay phải ánh mắt cảnh cáo tóe lửa của một chị tình nguyện viên đen như cục than. Âm thầm nuốt câu chửi vào bụng, tôi nắm bông hoa hồng, nhìn lên bục trao giải.
"Ngày hôm nay abc.... chúng ta xyz..."
Căn bản tôi chẳng nghe ra vị giáo sư kia nói gì, chỉ thấy ông ấy phát biểu xong, cả đoàn người rầm rập vỗ tay, tôi cũng vỗ tay. Tiếp đó, họ trao thưởng cho các sinh viên, một số khán giả bắt đầu lên tặng hoa chụp ảnh.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, cũng định cầm bông hồng lên tặng đại cho một người nào đó. Nhìn một lượt, thấy ai cũng cầm đầy hoa trong tay, duy chỉ có một anh sinh viên đứng ở ngoài cùng là không có ai tặng hoa.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng thẳng thớm, quần âu phẳng phiu tối màu, tôn lên một đôi chân dài dã man. Khuôn mặt trái xoan điển hình, mày đậm, môi mỏng, mắt hơi nheo lại như chói nắng, mái tóc màu đen phất phơ trong gió. Thực ra, anh ta cũng chỉ hơi ưa nhìn một chút, chứ không phải loại đẹp trai thần thánh gì, chỉ là, ầy, ai nấy đều được tặng hoa, anh ta cũng quá tủi thân đi.
Lòng thương người rất hiếm hoi của tôi trong phút chốc trỗi dậy, tôi liền đem theo bông hoa, tiến về phía trước, thẳng chỗ người kia mà đi đến.
"Này, tặng anh."
Đứng đối diện anh ta, tôi đưa bông hoa ra trước mặt, cười nhếch môi một cái, ai ngờ, sắc thái biểu cảm của anh ta, lại quá mức phong phú.
Ban đầu, anh ta hơi giật mình, sau đó, là cúi đầu thấp hơn, nheo nheo đôi mắt nhìn tôi chằm chằm. Tay cầm hoa của tôi chùng xuống một chút, anh ta lại nở một nụ cười. Mẹ kiếp, người đâu cười lên lại đẹp trai thế chứ. Tôi thầm chửi một tiếng trong lòng, định dúi bông hoa cho anh ta rồi đi luôn, ai ngờ, anh ta cầm bông hoa trên tay tôi, còn tiện thể nắm lấy cái móng heo của tôi.
"Chà, đã lớn như vậy rồi. Sao? Không nhận ra anh?"
Đùng đoàng! Pháo hoa nở rộ trên đầu tôi. Tôi với anh ta quen biết sao?
Hình như nhìn vẻ mặt tôi khi ấy rất ngu, nên anh ta cười cười, lại đưa một tay lên bẹo má tôi, sau đó cúi thấp đầu hơn, nói nhỏ vào tai tôi.
"Vẫn còn mặc chiếc quần lót hình con ỉn đó chứ?"
Oành! Khỏi nói pháo hoa đi, lần này tôi trực tiếp bị thiên lôi đánh trúng rồi. Lửa khét lẹt thiêu tôi từ trên đỉnh đầu đến tận ngón chân út. Con....connnnn... con ỉn? Là là là là là anh ta.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt oán hận.
"Anh... tên biến thái..."
Tôi không nhớ mình đã về nhà như thế nào, là chạy như điên về hay vật vờ bị Đông Thành kéo đi. Chỉ biết, lúc về được đến nhà, cả trí tuệ và thể xác của tôi, có lẽ, phải dùng đến vài từ miêu tả đẫm máu một chút mới hình dung nổi.
Tôi đổ ụp xuống giường, vùi mặt vào đống chăn màn bùng nhùng sáng dậy chưa thèm gấp.
Ông trời ơi, đánh chết tôi đi, không, đánh chết anh ta đi. Tại sao khi mà tôi đã quên đi "vết thương" sâu sắc đó, tên hung thủ từng cầm dao đâm tôi lại xuất hiện? Tại sao khi tôi đã thoát khỏi bóng ma tâm lí vô cùng "biến thái" ấy, tên thần kinh kia lại trồi lên trước mặt tôi? Mà không phải, bất hạnh hơn thế, là tự tôi nhảy ra trước mặt anh ta mới đúng.
Aaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi điên rồi. Cái này chính là tự nhấc đá chèn lên chân mình này.
Khi đó, anh trai của tôi vừa thi đỗ học viện tài chính, công tác của bố tôi đồng thời bị chuyển lên Hà Nội, lại trùng hợp cậu tôi vừa li hôn, muốn về quê sống, nên nhượng lại căn nhà của mình cho bố mẹ tôi với giá rẻ. Năm ấy tôi mới mười hai tuổi, được chuyển nhà lên thủ đô ở thì vui hết biết. Mất khoảng nửa năm ổn định, công việc của bố tôi, việc học hành của anh em tôi và cuộc sống gia đình tôi dần đi vào quỹ đạo, mọi thứ vô cùng tuyệt vời.
Đó là mùa hè thứ hai, kể từ khi nhà tôi chuyển lên Hà Nội.
Mẹ tôi mở một cửa tiệm tạp hóa nhỏ gần nhà, bình thường tôi chỉ học nửa buổi, buổi chiều sẽ ở nhà phụ mẹ dọn dẹp, cơm nước để mẹ coi tiệm.
Lần ấy, tôi vừa tắm xong, tranh thủ giặt đồ rồi mang ra sân sau phơi, tiện thể rút đồ khô vào. Lúc đó tôi để tóc dài, lại vừa gội đầu, tóc ướt thấm hết nước lên vai áo, bộ đồ tôi thích lại vừa mới khô, bay phất phới trước mặt. Sân sau nhà tôi quay ra một con ngõ nhỏ, vắng tanh, hầu như chẳng có ai qua lại, hơn nữa, giờ là giờ hành chính, mọi người đều đang ở cơ quan, tôi ngó nghiêng một hồi, chắc chắn rằng không có ai, liền đem váy liền cởi ra, sau đó, nhanh chóng mặc áo vào.
Tôi làm rất nhanh, trong lúc tưởng như mọi thứ đã êm đẹp khi tôi chuẩn bị mặc xong cái quần, quay quay vài vòng, trùng hợp quay ra đằng sau, phía bên ngoài hàng rào, một tên con trai đang đứng ngẩn ra nhìn chăm chú, vào quần lót của tôi.
Tôi hóa đá tại chỗ. Trẻ con hồi đó, mốt mặc quần lót in hình hoạt họa, tôi cũng không phải ngoại lệ, cả tủ đồ lót toàn là hình con ỉn nhiều màu sắc. Mà thôi, trọng tâm không phải cái quần lót, mà là, anh ta... nhìn thấy... cái quần lót của tôi. Nói cách khác, anh ta, nhìn thấy, tôi, cởi truồng. Đáng hận hơn nữa chính là, anh ta chỉ đỏ mặt một chút, gãi gãi đầu rồi mỉm cười nhìn tôi.
"Haz, quần lót đẹp lắm, anh đi ngang qua chút thôi, em tiếp tục đi."
Sau đó, anh ta đi thẳng, còn tôi, cô bé ngây thơ trong sáng vô cùng thuần khiết, đã bị bóng ma tâm lí đè cho thảm thiết, vung tay, ném tất cả quần lót hình con ỉn vào thùng rác, đổ lỗi tại mái tóc, cũng không có tình có nghĩa, cắt phăng mớ tóc đẹp đẽ ấy.
Đó chính là câu chuyện bi ai đầy tính tuồng của tôi. Về sau tôi không còn gặp lại anh ta nữa, nhưng thật không thể ngờ, hôm nay, anh ta.... lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, để kệ những giọt nước mắt bi phẫn chảy ngược vào tim.
Ông trời ơi, kiếp trước tôi có nợ ông cái gì sao? Tại sao kiếp này, không những lưu lại cho tôi một kí ức đau thương mà còn cho nó tiếp diễn ở hiện tại, để sự xấu hổ nhục nhã ấy thiêu đốt một đứa kiêu ngạo ngút trời như tôi.
Tôi đã làm gì sai? Cùng lắm, thỉnh thoảng tôi lén ăn bim bim trong tiệm của mẹ. Cùng lắm, thi thoảng tôi khiến cho thầy cô bạn bè thổ huyết bởi những phát ngôn gây sốc. Cùng lắm, tôi chỉ âm thầm trả thù một tên tôi ngứa mắt bằng việc đem thuốc tiêu chảy bỏ vào cốc nước của nó. Cùng lắm, cùng lắm, chỉ một chút, tôi chỉ xấu tính một chút thôi mà... Cần gì phải lăng nhục tự tôn của tôi đến mức này chứ?
Quần lót con ỉn. Ôi mẹ ơi, quần lót... trong sạch của tôi, bị cái tên biến thái đó nhìn hết hai phần ba rồi.
Tôi ngẩng mặt khóc ròng.
Phật dạy, kiếp trước phải ngoái lại năm trăm cái mới đổi lấy một lần chạm mặt ở kiếp này. Vậy nói không phải, kiếp trước tôi ngoái lại nhìn hắn đến gãy cổ, nên kiếp này mới gặp nhau như vậy. Đúng không?
Bất giác đưa tay xoa xoa cái cổ, tôi lại không cầm được nước mắt. Cái này chính là duyên phận, chính xác là nghịch duyên mà. Hự!!!!!! Cũng may, tôi và hắn không quen không biết, sẽ không gặp lại nhau nữa đâu. Thứ nhân duyên biến thái này, tôi xin nhường nó cho kẻ khác.