Hạnh Phúc
Tác giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu
Nguồn: Truyen.org, bachngocsach
Tác giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu
Nguồn: Truyen.org, bachngocsach
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, tia nắng giao hòa vào với mặt nước ngoài biển khơi, từng cơn gió thoảng qua thổi bay làn tóc đen bóng của nó, tia sáng màu hổ phách ánh lên trong con ngươi đượm vẻ u buồn, nó nhìn vào khoảng không phía bên kia vùng biển vô tận không một điểm dừng nở nụ cười, nhưng ý cười không hề lan trên khóe mắt hay khuôn mặt. Trên người nó toát lên một sự hờ hững lạ kì, nó là một cô bé không được ai đón chào, ba mẹ nó vỡ kế hoạch khi còn trẻ, thế là nó được đưa về nhà ngoại sống với bà, còn cái người mà nó thường gọi là “ba mẹ” thì mãi tất bật với công việc một năm cũng chỉ có ngày lễ tết là nó được gặp họ. Mãi đến ngày nó lên mười, người bà luôn yêu thương nó đã mãi ra đi và cái giá cho sự mất mát đó, ba mẹ đón nó về sống chung, có thể trong lòng họ còn chút ý nghĩ muốn bù đắp, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trái tim nó đã hình thành một lổ hỏng, một vết thương không còn có thể vá lại.
Nó đi học nhưng không hòa nhập, người khác thì luôn nói nó chảnh, tự kỉ, nó vẫn im lặng lắng nghe, mang khuôn mặt vô cảm mà đối diện với cái xã hội này, nó thấy mình mệt mỏi, nội tâm của nó đã khép lại, nó tuyệt vọng với thế giới này. Sẽ không có ai biết nó là một cô bé rất hay cười, bởi chẳng ai nhìn thấy được nụ cười của nó, dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng khiến khóe môi nó cong lên, nhưng chỉ những lúc ở một mình nó mới có thể nở nụ cười như vậy.
Thả bước dọc theo bờ biển, đón những trận gió mát của buổi chiều tà, nó vẫn thường đến đây sau giờ học và mỗi lần trở về nhà vào buổi tối muộn nó vẫn không hề bị la mắng hay được hỏi han, một sự hờ hững đến vô tình của ba mẹ khiến nó cũng làm ngơ đi, có ai hiểu được cảm giác của nó lúc này đây? Không một ai cả.
Chợt như nhớ ra một điều gì đó, nó nâng mắt nhìn về phía trước không xa, nhận ra một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nó chững lại bước chân lặng lẽ ngắm nhìn ánh hoàng hôn bao phủ người đó. Cách nó không xa, một người đàn ông đang đứng đối diện với ánh hoàng hôn đang chậm rãi dần khuất, trên tay ông đang cầm một cây cọ vẽ, trước mặt vẫn là chiếc giá gỗ cùng khổ giấy trắng tinh không một sắc màu tô điểm. Lại là ông ấy, nó vẫn thấy ông đứng đấy vào mỗi hoàng hôn, mặc dù rất muốn lại gần nhưng nó làm không được, hay nói đúng hơn nó chưa bao giờ làm việc này. Nó chậm rãi di chuyển bước chân, lúc đi qua người đàn ông đó đột nhiên một âm thanh trầm ấm vang lên.
“Đối với cháu, hạnh phúc là gì?”
Nó sững người nhìn về phía phát ra tiếng nói, là người đàn ông đó. Ánh mắt ông ấy vẫn dõi về phía xa xa, một nỗi cô đơn hiện hữu trên khuôn mặt, nó dường như thấy chính mình, một cảm giác thân thiết không tên hiện về, nó lặng lẽ đứng đó nhìn ông, không hiểu ông đang nói gì? Nó vẫn im lặng tựa như một pho tượng nhìn vào tờ giấy chưa hề có một nét vẽ, chắc ông ấy đang tìm cảm hứng chăng. Hạnh phúc? Đối với nó hạnh phúc là gì? Nó u buồn nhìn vào khoảng không trước mắt, ánh hoàng hôn lúc này đang dần khuất, nó khẽ nói:
“Cháu không biết.”
Nó không biết hạnh phúc là gì vì chưa ai dạy nó thế nào mới được gọi là hạnh phúc. Đối với nó hai từ đó chỉ như một người xa lạ vừa gặp lần đầu, một cảm nhận chưa biết tên mà nó đang cố gắng tìm kiếm trong đầu…
Người đàn ông quay đầu nhìn nó, dường như ông không hề ngạc nhiên với câu trả lời, đưa tay tháo khổ giấy trắng tinh khỏi giá vẽ đặt vào tay nó, khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ rời đi.
...
Nó bần thần nhìn bóng lưng cô đơn của ông dần khuất, cảm nhận được một nỗi lòng nào đó đang dần trào dân, ngước mắt lặng nhìn ánh hoàng hôn lần nữa nó quay người trở về “nhà”.
Về đến trước nhà đã là trời tối, nó nhìn cánh cửa khóa kín, ánh mắt vẫn vô cảm nó tiện tay cầm chiếc chìa khóa mở cửa, cánh cửa được mở ra, trước mắt nó toàn một màu đen kịt, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng từ khung cửa len lỏi vào trong phòng khách, nhà trống không. Nó không bật đèn, lặng lẽ đứng trong màn đêm giá buốt, cảm giác đau đớn tràn về trong tim, hôm nào về nhà đón chờ nó vẫn là ngôi nhà tối om và lạnh lẽo, nó dường như đã quen với việc họ lúc nào cũng đi công tác đến hai ba tuần mới về, thậm chí có khi cả một tháng nó vẫn không nhìn thấy mặt “ba mẹ” mình.
Trở về phòng, nó thả người lên chiếc giường còn mang hơi lạnh, yên tĩnh quá, nó lại nhớ đến bà, nhớ những đêm cùng bà ngồi trên sạp ngoài sân ngắm trăng mỗi đêm, nghe những câu chuyện cổ tích bà thường kể. Nó thấy mình sắp không trụ được rồi, tại sao nó lại phải chịu những nỗi đau này giày vò, nó cần lắm hơi ấm của người thân, bạn bè. Nhưng sao nó không làm được, trái tim đóng kín đã lâu đang dần muốn mở ra, vậy mà chính những người nó muốn đón nhận lại nhẫn tâm đưa tay khép kín nó lại.
Nó nhìn “bức tranh”, một màu trắng xóa, với nó hạnh phúc là gì? Nó cũng muốn có một cảm nhận chân thật về câu hỏi này. Nó buông thỏng đôi tay, khép mắt lại không muốn nghĩ nữa, suy cho cùng có nghĩ thì nó cũng không nghĩ được gì ngoài những cô đơn và lạnh lẽo xoay quanh…
…
Hôm nay là một ngày đầy nắng, tia sáng ấm áp hiếm hoi của tháng mười hai vào buổi chiều, hoàng hôn hôm nay như được tô điểm thêm sắc màu rực rỡ, nó lại bước chậm chậm trên bờ cát mịn muốn tìm thấy chút cảm xúc mềm mại như bàn tay của ba, muốn tìm chút ấm áp trong vòng ôm của mẹ. Nó có chút giễu cợt với suy nghĩ của bản thân, hướng về phía tia sáng nơi chân trời, nó mỉm cười, vẫn là một nụ cười không niềm vui.
Nó chợt thấy người đàn ông nọ, vẫn một bộ dáng cô đơn như thường ngày và một “bức tranh” trắng tinh. Nó không tự chủ mà bước lại gần, cảm giác thân thiết đó lại ùa về trong lòng, như thể người đàn ông này và nó tồn tại cùng một thế giới.
Người đó cảm nhận được nó đang đến gần, ông khẽ mỉm cười ánh mắt lại hướng về phía xa xăm, ông đã nhiều lần đến đây để tìm “hạnh phúc” nhưng ông mãi vẫn không biết đó lại là cảm giác gì!? Có đôi khi đó lại là đặc tính dành riêng cho những người nghệ sĩ như ông. Cô đơn.
“Đối với cháu, hạnh phúc là gì?”
Nó không còn bất ngờ với câu hỏi của ông nữa, kể từ ngày đó đến nay nó đã nhận hơn mười “bức tranh trắng” rồi! Có lẽ nó đang dần tập quen khi phải trả lời cùng một câu hỏi, nhưng hôm nay nó lại muốn nghe một đáp án từ đáy lòng mình, nó nhắm khẽ đôi mắt lại, lắng nghe được tiếng sóng vỗ rì rào của biển, tiếng gió vi vu thổi qua vành tai mát lạnh, còn có…sự ấm áp của tia nắng nhạt buổi chiều hôm. Nó hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra, trong vô thức nó lại thốt lên.
“Cháu nghĩ, hạnh phúc là khi tận hưởng sự ấm áp.”
Ông quay sang nhìn cô bé trước mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên ông đối diện với cô bé này, ấm áp? Ông có thể cảm nhận được từ gì đây? Học theo nó ông cũng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi dài, chợt ông khẽ nở nụ cười nhìn nó. Đôi tay ông lướt qua tấm giấy mà hơn một năm nay ông chưa từng đụng đến, ông đã từng vẻ rất nhiều bức tranh mà trong giới nghệ thuật luôn xem là những kiệt tác, có nỗi đau, sự cô đơn, nỗi buồn thăm thẳm, tranh của ông tồn tại với hai sắc màu trắng đen, ông bắt đầu thấy chán nản với những “đứa con” mình từng tự hào, ông mang theo một mớ hỗn độn trong đầu tìm kiếm chút “sắc màu” và điều đầu tiên ông tìm đến chính là… Hạnh phúc!?
Bức tranh hoàng hôn với những tia nắng nhạt nhanh chóng hiện ra trước mắt nó, lòng kinh ngạc, nó chăm chú nhìn bàn tay say mê “múa bút” của ông, nó như cảm nhận chút niềm vui kì lạ, bức tranh nhanh chóng đến tay nó trong ánh mắt trìu mến của ông, tặng nó sao? Nó nhận lấy bức tranh giống đến bất ngờ, không phải giống ánh hoàng hôn phía xa kia, mà giống với… Hạnh phúc trong nó.
Nó đi học nhưng không hòa nhập, người khác thì luôn nói nó chảnh, tự kỉ, nó vẫn im lặng lắng nghe, mang khuôn mặt vô cảm mà đối diện với cái xã hội này, nó thấy mình mệt mỏi, nội tâm của nó đã khép lại, nó tuyệt vọng với thế giới này. Sẽ không có ai biết nó là một cô bé rất hay cười, bởi chẳng ai nhìn thấy được nụ cười của nó, dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng khiến khóe môi nó cong lên, nhưng chỉ những lúc ở một mình nó mới có thể nở nụ cười như vậy.
Thả bước dọc theo bờ biển, đón những trận gió mát của buổi chiều tà, nó vẫn thường đến đây sau giờ học và mỗi lần trở về nhà vào buổi tối muộn nó vẫn không hề bị la mắng hay được hỏi han, một sự hờ hững đến vô tình của ba mẹ khiến nó cũng làm ngơ đi, có ai hiểu được cảm giác của nó lúc này đây? Không một ai cả.
Chợt như nhớ ra một điều gì đó, nó nâng mắt nhìn về phía trước không xa, nhận ra một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nó chững lại bước chân lặng lẽ ngắm nhìn ánh hoàng hôn bao phủ người đó. Cách nó không xa, một người đàn ông đang đứng đối diện với ánh hoàng hôn đang chậm rãi dần khuất, trên tay ông đang cầm một cây cọ vẽ, trước mặt vẫn là chiếc giá gỗ cùng khổ giấy trắng tinh không một sắc màu tô điểm. Lại là ông ấy, nó vẫn thấy ông đứng đấy vào mỗi hoàng hôn, mặc dù rất muốn lại gần nhưng nó làm không được, hay nói đúng hơn nó chưa bao giờ làm việc này. Nó chậm rãi di chuyển bước chân, lúc đi qua người đàn ông đó đột nhiên một âm thanh trầm ấm vang lên.
“Đối với cháu, hạnh phúc là gì?”
Nó sững người nhìn về phía phát ra tiếng nói, là người đàn ông đó. Ánh mắt ông ấy vẫn dõi về phía xa xa, một nỗi cô đơn hiện hữu trên khuôn mặt, nó dường như thấy chính mình, một cảm giác thân thiết không tên hiện về, nó lặng lẽ đứng đó nhìn ông, không hiểu ông đang nói gì? Nó vẫn im lặng tựa như một pho tượng nhìn vào tờ giấy chưa hề có một nét vẽ, chắc ông ấy đang tìm cảm hứng chăng. Hạnh phúc? Đối với nó hạnh phúc là gì? Nó u buồn nhìn vào khoảng không trước mắt, ánh hoàng hôn lúc này đang dần khuất, nó khẽ nói:
“Cháu không biết.”
Nó không biết hạnh phúc là gì vì chưa ai dạy nó thế nào mới được gọi là hạnh phúc. Đối với nó hai từ đó chỉ như một người xa lạ vừa gặp lần đầu, một cảm nhận chưa biết tên mà nó đang cố gắng tìm kiếm trong đầu…
Người đàn ông quay đầu nhìn nó, dường như ông không hề ngạc nhiên với câu trả lời, đưa tay tháo khổ giấy trắng tinh khỏi giá vẽ đặt vào tay nó, khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ rời đi.
...
Nó bần thần nhìn bóng lưng cô đơn của ông dần khuất, cảm nhận được một nỗi lòng nào đó đang dần trào dân, ngước mắt lặng nhìn ánh hoàng hôn lần nữa nó quay người trở về “nhà”.
Về đến trước nhà đã là trời tối, nó nhìn cánh cửa khóa kín, ánh mắt vẫn vô cảm nó tiện tay cầm chiếc chìa khóa mở cửa, cánh cửa được mở ra, trước mắt nó toàn một màu đen kịt, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng từ khung cửa len lỏi vào trong phòng khách, nhà trống không. Nó không bật đèn, lặng lẽ đứng trong màn đêm giá buốt, cảm giác đau đớn tràn về trong tim, hôm nào về nhà đón chờ nó vẫn là ngôi nhà tối om và lạnh lẽo, nó dường như đã quen với việc họ lúc nào cũng đi công tác đến hai ba tuần mới về, thậm chí có khi cả một tháng nó vẫn không nhìn thấy mặt “ba mẹ” mình.
Trở về phòng, nó thả người lên chiếc giường còn mang hơi lạnh, yên tĩnh quá, nó lại nhớ đến bà, nhớ những đêm cùng bà ngồi trên sạp ngoài sân ngắm trăng mỗi đêm, nghe những câu chuyện cổ tích bà thường kể. Nó thấy mình sắp không trụ được rồi, tại sao nó lại phải chịu những nỗi đau này giày vò, nó cần lắm hơi ấm của người thân, bạn bè. Nhưng sao nó không làm được, trái tim đóng kín đã lâu đang dần muốn mở ra, vậy mà chính những người nó muốn đón nhận lại nhẫn tâm đưa tay khép kín nó lại.
Nó nhìn “bức tranh”, một màu trắng xóa, với nó hạnh phúc là gì? Nó cũng muốn có một cảm nhận chân thật về câu hỏi này. Nó buông thỏng đôi tay, khép mắt lại không muốn nghĩ nữa, suy cho cùng có nghĩ thì nó cũng không nghĩ được gì ngoài những cô đơn và lạnh lẽo xoay quanh…
…
Hôm nay là một ngày đầy nắng, tia sáng ấm áp hiếm hoi của tháng mười hai vào buổi chiều, hoàng hôn hôm nay như được tô điểm thêm sắc màu rực rỡ, nó lại bước chậm chậm trên bờ cát mịn muốn tìm thấy chút cảm xúc mềm mại như bàn tay của ba, muốn tìm chút ấm áp trong vòng ôm của mẹ. Nó có chút giễu cợt với suy nghĩ của bản thân, hướng về phía tia sáng nơi chân trời, nó mỉm cười, vẫn là một nụ cười không niềm vui.
Nó chợt thấy người đàn ông nọ, vẫn một bộ dáng cô đơn như thường ngày và một “bức tranh” trắng tinh. Nó không tự chủ mà bước lại gần, cảm giác thân thiết đó lại ùa về trong lòng, như thể người đàn ông này và nó tồn tại cùng một thế giới.
Người đó cảm nhận được nó đang đến gần, ông khẽ mỉm cười ánh mắt lại hướng về phía xa xăm, ông đã nhiều lần đến đây để tìm “hạnh phúc” nhưng ông mãi vẫn không biết đó lại là cảm giác gì!? Có đôi khi đó lại là đặc tính dành riêng cho những người nghệ sĩ như ông. Cô đơn.
“Đối với cháu, hạnh phúc là gì?”
Nó không còn bất ngờ với câu hỏi của ông nữa, kể từ ngày đó đến nay nó đã nhận hơn mười “bức tranh trắng” rồi! Có lẽ nó đang dần tập quen khi phải trả lời cùng một câu hỏi, nhưng hôm nay nó lại muốn nghe một đáp án từ đáy lòng mình, nó nhắm khẽ đôi mắt lại, lắng nghe được tiếng sóng vỗ rì rào của biển, tiếng gió vi vu thổi qua vành tai mát lạnh, còn có…sự ấm áp của tia nắng nhạt buổi chiều hôm. Nó hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra, trong vô thức nó lại thốt lên.
“Cháu nghĩ, hạnh phúc là khi tận hưởng sự ấm áp.”
Ông quay sang nhìn cô bé trước mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên ông đối diện với cô bé này, ấm áp? Ông có thể cảm nhận được từ gì đây? Học theo nó ông cũng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi dài, chợt ông khẽ nở nụ cười nhìn nó. Đôi tay ông lướt qua tấm giấy mà hơn một năm nay ông chưa từng đụng đến, ông đã từng vẻ rất nhiều bức tranh mà trong giới nghệ thuật luôn xem là những kiệt tác, có nỗi đau, sự cô đơn, nỗi buồn thăm thẳm, tranh của ông tồn tại với hai sắc màu trắng đen, ông bắt đầu thấy chán nản với những “đứa con” mình từng tự hào, ông mang theo một mớ hỗn độn trong đầu tìm kiếm chút “sắc màu” và điều đầu tiên ông tìm đến chính là… Hạnh phúc!?
Bức tranh hoàng hôn với những tia nắng nhạt nhanh chóng hiện ra trước mắt nó, lòng kinh ngạc, nó chăm chú nhìn bàn tay say mê “múa bút” của ông, nó như cảm nhận chút niềm vui kì lạ, bức tranh nhanh chóng đến tay nó trong ánh mắt trìu mến của ông, tặng nó sao? Nó nhận lấy bức tranh giống đến bất ngờ, không phải giống ánh hoàng hôn phía xa kia, mà giống với… Hạnh phúc trong nó.
Last edited: