Chương 10
Nhân và Miêu
_____________________
Nhân và Miêu
_____________________
Trong lúc hoảng loại khi thấy thân thể của mình khác thường. Linh Lam suýt chút nữa hét lên đầy kinh hãi, ngó nghiêng xung quanh thấy ánh trăng rọi xuống hồ nước ở ngự hoa viên gần đó. Nàng lao như bay xuống hồ mà không cần biết mình làm cách nào. Nhìn mình dưới nước... Mèo?! Nàng là mèo?! Nàng là người mà... Nhớ lại... Nhớ lại.
Ánh sáng bao chùm cả căn phòng, Linh Lam nhanh chóng mở mắt thấy Hạo Thiên đang nhắm mắt bởi ánh sáng kì lạ, nàng cố dẫy dụa vì bị hắn điểm huyệt. Mà không biết cố tình hay vô ý hắn đã giải huyệt cho nàng, vội thoát khỏi người hắn mà vô tình quẹt móng lên ngực hắn. Cứ thế mà chốn thoát ra khỏi cửa phòng mà chèo lên lóc nhà như siêu nhân.
- Hả!? Ta thành mèo sao?
Nhìn đi nhìn lại thân thể mình dưới nước rồi đứng bằng hai chi sau, hai chi trước đưa lên sờ lông bụng mềm mịn. Mà khoan! Đây không phải Bông Tuyết sao?! Phải ha! Lúc tỉnh dậy đã không thấy Bông Tuyết trong xe, mải mê nhìn Hoàng cung mà quên luôn chú mèo cưng. Nhưng sao nàng là Bông Tuyết, không lẽ Bông Tuyết là nàng? Trong lúc vò đầu bứt tai bằng hai chi trước của mình Linh Lam không hề phát hiện sau lưng có ánh sáng lạ thường chiếu xuống. Tới khi phát hiện, nàng quay lại nhìn mới phát hiện nữ nhân trước mắt là Thần Sinh Tử.
- Thần Sinh Tử? Sao con hoá thành mèo như vậy?- Nàng vôi chạy ra chỗ Thần ngước đầu lên mà hỏi.
- Vì kiếp này của ngươi khi sinh ra có hai hình dạng. Lúc mới chào đời ngươi vốn là con mèo, sau đó cha mẹ ngươi vì không nỡ lém ngươi đi lên giữ ngươi lại. Dù là mèo nhưng cách sống không khác gì người. Tới khi ngươi được 2 tháng ngươi bắt đầu trở thành người cho tới bây giờ.
- Sao lạ vậy? Con có hai hình dạng? Chẳng phải con bị dị tật à không... Dị dạng sao?- Con mèo nhỏ ra dáng chiết học, chi trước chống cằm đăm chiêu suy nghĩ. Nếu ở thời đại nàng, chắc nàng bị bắt làm thí nghiệm rồi. Thần bật cười trước lời nói và hành động ngây ngô của nàng, khẽ ngồi xuống vuốt ve đầu mèo nhỏ xinh.
- Vậy ta hỏi ngươi, người cá cũng dị dạng hả?
- Người cá còn có đồng loại...
- Không lẽ nhân gian không có mèo? Không có người?- Thần Sinh Tử cắt ngang lời nói của Linh Lam.
- Có! Nhưng không có ai sinh ra với hai hình dạng của hai loài! Hơn nữa, từ khi con bắt được con mèo trắng mới xảy ra vụ này!
- Ta quên nói với con! Ta là người tách hai hình dạng của con ra. Con mèo đó chính là hình dạng thứ hai của con, nó không có linh hồn nó chỉ làm theo những công việc Trời phú cho loài mèo thôi. Khi gặp con, tức là nó gặp được linh hồn của mình từ từ nhập vào làm một. Con hiểu chứ?- Thần Sinh Tử đứng dậy cách xa con mèo vài bước chân, ánh sáng từ từ bao phủ cả hoa viên và con mèo biến mất thay vào đó là Linh Lam. Thần nhìn nàng khẽ che miệng cười còn nàng thấy mình cao lớn lạ thường, cũng may nhờ Phong tỷ tỷ làm nàng nhận ra nàng không mặc gì vội ngồi xuống che thân đầy xấu hổ. Thần Sinh Tử tặng cho bộ bạch y bằng pháp thuật khiến nàng thoải mái hơn.
- Chuyện gì vậy?- Linh Lam đứng dậy ngó tới ngó lui khi thấy hình dạng con người trở lại.
- Vì con tới tuổi 18 nên ta không thể tách hình dạng cho con được, chỉ tách tạm thời thôi. Còn khi nào con lại hoá mèo có lẽ con tự tìm hiểu!
Nàng từng đọc qua truyện trên mạng nó về cô gái cũng hai hình dạng như nàng một người một thỏ. Khi hoá thỏ y phục đang mặc rơi hết khi hoá người thì trần như nhộng. Nếu hoá người khi không có ai còn được nhưng hoá trước mặt người nhất là khác giới thì...
Như hiểu được ý nghĩ của Linh Lam, Thần Sinh Tử mỉm cười nhẹ sau đó giải thích:" Không sao, y phục con mặc là tiên y nên khi từ Miêu hoá Nhân sẽ không sao đâu nhưng từ Nhân hoá Miêu thì y phục rơi hết. Sẽ có trường hợp từ Miêu hoá Nhân tiên y không giúp gì cho con được.
- Là trường hợp nào?
- Là...
Chưa kịp nói hết thì Thần Sinh Tử biến mất chỉ để lại câu nói:" Tự con tìm hiểu!". Thật quá đáng mà, không nói rõ ràng gì đã biến mất rồi. Nhưng dễ hiểu thôi, bởi vì tên Hạo Thiên đã tìm tới và đang ôm chặt nàng đây này.
- Nàng không sao chứ?- Làm hắn lo sợ rồi. Hắn đi theo nơi ánh sáng phát ra thì thấy nàng đang ngơ ngác nhìn Trời. Không hiểu sao nàng có bạch y trên người, nhưng không sao... Nàng không sao là tốt rồi.
0o0
Hắn bế nàng đặt lên long sàn của mình. Mặc dù ái ân với rất nhiều người nhưng chưa từng nữ nhân nào được ngủ trên long sàn duy nhất chỉ có nàng. Nhìn nàng ngủ thiếp đi trong tay, hắn cũng không còn là cẩu Hoàng đế nữa. Hắn sẽ chờ nàng tình nguyện trao cho hắn dù khó khăn nhưng hắn vẫn chờ. Ôm nàng trong vòng tay, đôi ưng đồng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nhờ nàng mà hắn ngủ ngon hơn, người nàng nhỏ nhỏ xinh xinh, lại ấm ấm nữa đặc biệt là có hương hoa anh đào phảng phất rất dễ chịu. Hắn phải vận khí nhiều lắm mới kiếm chế bản thân để không đụng tới nàng. Hắn lại sợ... Nàng chạy đi mất như lúc nãy.
0o0
Ở tẩm cung của Cát Mễ đang có chút rắc rối. Đồ đoàn trong tẩm cung không có cái nào nguyên vẹn... À chỉ có mỗi bộ bàn ghế thôi chứ đồ sành sứ không còn cái nào luôn. Nô tỳ thì quỳ co do dưới đất không giám nhìn chủ tử mình chỉ sợ nhìn lén một cái là bay đầu lúc nào không biết.
Cánh cửa đột ngột mở ra, nam nhân đi vào khiến Cát Mễ dừng tay, vội vàng chạy tới bên nam nhân mà vuốt ve như điên dại. Nô tỳ biết điều dọn dẹp trong nửa khắc. Căn phòng nhanh chóng sạch sẽ không còn tàn tích hỗn loạn không còn một bóng người chỉ có đôi nam nữ đứng giữa phòng.
- Hoàng thượng, chàng đến rồi sao?
Cát Mễ ôm chặt Hạo Thiên như thể buông ra sẽ mất hắn mãi mãi. Hạo Thiên gạt nàng ra trực tiếp đi về phía giường dang hai tay ra. Như đã thạo không cần hắn nói, Cát Mễ nhanh nhẹn cởi Hoàng bào trên người hắn rơi xuống chỉ còn mỗi bộ đồ màu trắng bên trong. Hạo Thiên quay người ngồi xuống giường, Cát Mễ tự tiện ngồi lên lòng hắn chủ động cởi xiêm y chỉ còn mỗi cái yếm đỏ. Hắn hôn nhẹ lên lưng trắng lõn của nàng, một tay thuận đưa lên nhũ hoa làm loạn khiến nàng rên nhẹ. Dục vọng tăng lên, không thèm làm loạn nữa trực tiếp đứng lên lém nàng lên giường bá đạo giật yếm khỏi người khiến thân thể trắng trẻo loã lồ hiện ra. Hắn cũng nhanh tróng thoát khỏi đống y phục trên người tực tiếp đi vào trong bá đạo như trút giận khiến nữ nhân dưới thân như thú bị thương hét to vang cả tẩm cung nhưng không ai hay mà có cũng không làm được gì. Hạo Thiên với đôi mắt đỏ ngầu bao nhiêu dục vọng có sẵn khi cạnh Linh Lam, bao nhiêu tức giận khi không nuốt gọn nàng như nữ nhân phía dưới đều được hắn chút hết lên nữ nhân phía dưới. Nữ nhân phía dưới la hét tới khản giọng muốn ngất nhưng không ngất lổi, bởi khi sắp ngất hắn lại làm loạn nhũ hoa cho tỉnh không thì cho nàng nụ hôn nóng bỏng. Cứ như vậy, nữ nhân không biết vui hay buồn nữa. Trước đây, hắn rất dịu dàng trong từng động tác còn bây giờ như lấy nàng như xả giận vậy nhưng nàng không đủ tỉnh táo biết được nguyên nhân là gì. Còn hắn, hắn cũng không muốn tìm tới nàng đâu. Vì khi đang ngủ với con mèo nào đó, nàng cứ sán vào lồng ngực hắn cọ cái đầu nhỏ vào ngực hắn đầy thoải mái, còn đưa tay ôm hắn đầy tình tứ khiến hắn không kiềm chế nổi bản thân mà chạy sang đây. Vì Cát Mễ cũng khiến hắn tức giận vì giám dơ cao tay trước mặt nữ nhân hắn cưng chiều, vì hắn từng qua lại với nàng biết rằng mỗi lần như vậy nàng sẽ ngu muội mà không động não nổi chứ tìm tới Hoàng hậu Phù Dung có lẽ nàng ta sẽ hiểu nguyên nhân. Mà nghĩ tới con mèo kia, dục vọng lai tăng lên lại thêm tức giận. Tất cả chút hết lên nữ nhân phía dưới, cho tới khi thoả mãn bản thân cũng là lúc nữ nhân thiếp ngủ trong nước mắt, phía dưới sưng tấy còn có huyết đỏ. Hắn không quan tâm, nhảy xuống giường chỉ tề lại y phục mà về với con mèo nhỏ. Hắn mở cửa thẩm cung mới thấy là rạng sáng, thôi thì về ôm nàng ngủ một chút vậy.
Vừa về tới phòng đã thấy nàng ngủ dưới đất rồi. Vội khoá cửa đi vào ôm nàng đặt lên long sàn, ôm gọn nàng trong lòng, khẽ hôn lên môi nàng và ánh sáng trắng lại phát ra. Tới khi mở mắt thì thấy phần trên y phục nàng mặc phập phồng, lật ra mới biết là con mèo. Hắn không cần biết nàng có phải yêu quái hay không chỉ cần biết nàng mãi là của hắn. Khẽ vuốt bộ lông mượt mà của mèo nhỏ, khẽ hôn lên nàn môi mèo... Biến thái quá phải không? Nhưng điều này giúp hắn biết một điều. Chỉ cần hôn môi từ Nhân hoá Miêu, từ Miêu hoá Nhân. Vậy khó lòng hôn nàng mất rồi!
Ánh sáng bao chùm cả căn phòng, Linh Lam nhanh chóng mở mắt thấy Hạo Thiên đang nhắm mắt bởi ánh sáng kì lạ, nàng cố dẫy dụa vì bị hắn điểm huyệt. Mà không biết cố tình hay vô ý hắn đã giải huyệt cho nàng, vội thoát khỏi người hắn mà vô tình quẹt móng lên ngực hắn. Cứ thế mà chốn thoát ra khỏi cửa phòng mà chèo lên lóc nhà như siêu nhân.
- Hả!? Ta thành mèo sao?
Nhìn đi nhìn lại thân thể mình dưới nước rồi đứng bằng hai chi sau, hai chi trước đưa lên sờ lông bụng mềm mịn. Mà khoan! Đây không phải Bông Tuyết sao?! Phải ha! Lúc tỉnh dậy đã không thấy Bông Tuyết trong xe, mải mê nhìn Hoàng cung mà quên luôn chú mèo cưng. Nhưng sao nàng là Bông Tuyết, không lẽ Bông Tuyết là nàng? Trong lúc vò đầu bứt tai bằng hai chi trước của mình Linh Lam không hề phát hiện sau lưng có ánh sáng lạ thường chiếu xuống. Tới khi phát hiện, nàng quay lại nhìn mới phát hiện nữ nhân trước mắt là Thần Sinh Tử.
- Thần Sinh Tử? Sao con hoá thành mèo như vậy?- Nàng vôi chạy ra chỗ Thần ngước đầu lên mà hỏi.
- Vì kiếp này của ngươi khi sinh ra có hai hình dạng. Lúc mới chào đời ngươi vốn là con mèo, sau đó cha mẹ ngươi vì không nỡ lém ngươi đi lên giữ ngươi lại. Dù là mèo nhưng cách sống không khác gì người. Tới khi ngươi được 2 tháng ngươi bắt đầu trở thành người cho tới bây giờ.
- Sao lạ vậy? Con có hai hình dạng? Chẳng phải con bị dị tật à không... Dị dạng sao?- Con mèo nhỏ ra dáng chiết học, chi trước chống cằm đăm chiêu suy nghĩ. Nếu ở thời đại nàng, chắc nàng bị bắt làm thí nghiệm rồi. Thần bật cười trước lời nói và hành động ngây ngô của nàng, khẽ ngồi xuống vuốt ve đầu mèo nhỏ xinh.
- Vậy ta hỏi ngươi, người cá cũng dị dạng hả?
- Người cá còn có đồng loại...
- Không lẽ nhân gian không có mèo? Không có người?- Thần Sinh Tử cắt ngang lời nói của Linh Lam.
- Có! Nhưng không có ai sinh ra với hai hình dạng của hai loài! Hơn nữa, từ khi con bắt được con mèo trắng mới xảy ra vụ này!
- Ta quên nói với con! Ta là người tách hai hình dạng của con ra. Con mèo đó chính là hình dạng thứ hai của con, nó không có linh hồn nó chỉ làm theo những công việc Trời phú cho loài mèo thôi. Khi gặp con, tức là nó gặp được linh hồn của mình từ từ nhập vào làm một. Con hiểu chứ?- Thần Sinh Tử đứng dậy cách xa con mèo vài bước chân, ánh sáng từ từ bao phủ cả hoa viên và con mèo biến mất thay vào đó là Linh Lam. Thần nhìn nàng khẽ che miệng cười còn nàng thấy mình cao lớn lạ thường, cũng may nhờ Phong tỷ tỷ làm nàng nhận ra nàng không mặc gì vội ngồi xuống che thân đầy xấu hổ. Thần Sinh Tử tặng cho bộ bạch y bằng pháp thuật khiến nàng thoải mái hơn.
- Chuyện gì vậy?- Linh Lam đứng dậy ngó tới ngó lui khi thấy hình dạng con người trở lại.
- Vì con tới tuổi 18 nên ta không thể tách hình dạng cho con được, chỉ tách tạm thời thôi. Còn khi nào con lại hoá mèo có lẽ con tự tìm hiểu!
Nàng từng đọc qua truyện trên mạng nó về cô gái cũng hai hình dạng như nàng một người một thỏ. Khi hoá thỏ y phục đang mặc rơi hết khi hoá người thì trần như nhộng. Nếu hoá người khi không có ai còn được nhưng hoá trước mặt người nhất là khác giới thì...
Như hiểu được ý nghĩ của Linh Lam, Thần Sinh Tử mỉm cười nhẹ sau đó giải thích:" Không sao, y phục con mặc là tiên y nên khi từ Miêu hoá Nhân sẽ không sao đâu nhưng từ Nhân hoá Miêu thì y phục rơi hết. Sẽ có trường hợp từ Miêu hoá Nhân tiên y không giúp gì cho con được.
- Là trường hợp nào?
- Là...
Chưa kịp nói hết thì Thần Sinh Tử biến mất chỉ để lại câu nói:" Tự con tìm hiểu!". Thật quá đáng mà, không nói rõ ràng gì đã biến mất rồi. Nhưng dễ hiểu thôi, bởi vì tên Hạo Thiên đã tìm tới và đang ôm chặt nàng đây này.
- Nàng không sao chứ?- Làm hắn lo sợ rồi. Hắn đi theo nơi ánh sáng phát ra thì thấy nàng đang ngơ ngác nhìn Trời. Không hiểu sao nàng có bạch y trên người, nhưng không sao... Nàng không sao là tốt rồi.
0o0
Hắn bế nàng đặt lên long sàn của mình. Mặc dù ái ân với rất nhiều người nhưng chưa từng nữ nhân nào được ngủ trên long sàn duy nhất chỉ có nàng. Nhìn nàng ngủ thiếp đi trong tay, hắn cũng không còn là cẩu Hoàng đế nữa. Hắn sẽ chờ nàng tình nguyện trao cho hắn dù khó khăn nhưng hắn vẫn chờ. Ôm nàng trong vòng tay, đôi ưng đồng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nhờ nàng mà hắn ngủ ngon hơn, người nàng nhỏ nhỏ xinh xinh, lại ấm ấm nữa đặc biệt là có hương hoa anh đào phảng phất rất dễ chịu. Hắn phải vận khí nhiều lắm mới kiếm chế bản thân để không đụng tới nàng. Hắn lại sợ... Nàng chạy đi mất như lúc nãy.
0o0
Ở tẩm cung của Cát Mễ đang có chút rắc rối. Đồ đoàn trong tẩm cung không có cái nào nguyên vẹn... À chỉ có mỗi bộ bàn ghế thôi chứ đồ sành sứ không còn cái nào luôn. Nô tỳ thì quỳ co do dưới đất không giám nhìn chủ tử mình chỉ sợ nhìn lén một cái là bay đầu lúc nào không biết.
Cánh cửa đột ngột mở ra, nam nhân đi vào khiến Cát Mễ dừng tay, vội vàng chạy tới bên nam nhân mà vuốt ve như điên dại. Nô tỳ biết điều dọn dẹp trong nửa khắc. Căn phòng nhanh chóng sạch sẽ không còn tàn tích hỗn loạn không còn một bóng người chỉ có đôi nam nữ đứng giữa phòng.
- Hoàng thượng, chàng đến rồi sao?
Cát Mễ ôm chặt Hạo Thiên như thể buông ra sẽ mất hắn mãi mãi. Hạo Thiên gạt nàng ra trực tiếp đi về phía giường dang hai tay ra. Như đã thạo không cần hắn nói, Cát Mễ nhanh nhẹn cởi Hoàng bào trên người hắn rơi xuống chỉ còn mỗi bộ đồ màu trắng bên trong. Hạo Thiên quay người ngồi xuống giường, Cát Mễ tự tiện ngồi lên lòng hắn chủ động cởi xiêm y chỉ còn mỗi cái yếm đỏ. Hắn hôn nhẹ lên lưng trắng lõn của nàng, một tay thuận đưa lên nhũ hoa làm loạn khiến nàng rên nhẹ. Dục vọng tăng lên, không thèm làm loạn nữa trực tiếp đứng lên lém nàng lên giường bá đạo giật yếm khỏi người khiến thân thể trắng trẻo loã lồ hiện ra. Hắn cũng nhanh tróng thoát khỏi đống y phục trên người tực tiếp đi vào trong bá đạo như trút giận khiến nữ nhân dưới thân như thú bị thương hét to vang cả tẩm cung nhưng không ai hay mà có cũng không làm được gì. Hạo Thiên với đôi mắt đỏ ngầu bao nhiêu dục vọng có sẵn khi cạnh Linh Lam, bao nhiêu tức giận khi không nuốt gọn nàng như nữ nhân phía dưới đều được hắn chút hết lên nữ nhân phía dưới. Nữ nhân phía dưới la hét tới khản giọng muốn ngất nhưng không ngất lổi, bởi khi sắp ngất hắn lại làm loạn nhũ hoa cho tỉnh không thì cho nàng nụ hôn nóng bỏng. Cứ như vậy, nữ nhân không biết vui hay buồn nữa. Trước đây, hắn rất dịu dàng trong từng động tác còn bây giờ như lấy nàng như xả giận vậy nhưng nàng không đủ tỉnh táo biết được nguyên nhân là gì. Còn hắn, hắn cũng không muốn tìm tới nàng đâu. Vì khi đang ngủ với con mèo nào đó, nàng cứ sán vào lồng ngực hắn cọ cái đầu nhỏ vào ngực hắn đầy thoải mái, còn đưa tay ôm hắn đầy tình tứ khiến hắn không kiềm chế nổi bản thân mà chạy sang đây. Vì Cát Mễ cũng khiến hắn tức giận vì giám dơ cao tay trước mặt nữ nhân hắn cưng chiều, vì hắn từng qua lại với nàng biết rằng mỗi lần như vậy nàng sẽ ngu muội mà không động não nổi chứ tìm tới Hoàng hậu Phù Dung có lẽ nàng ta sẽ hiểu nguyên nhân. Mà nghĩ tới con mèo kia, dục vọng lai tăng lên lại thêm tức giận. Tất cả chút hết lên nữ nhân phía dưới, cho tới khi thoả mãn bản thân cũng là lúc nữ nhân thiếp ngủ trong nước mắt, phía dưới sưng tấy còn có huyết đỏ. Hắn không quan tâm, nhảy xuống giường chỉ tề lại y phục mà về với con mèo nhỏ. Hắn mở cửa thẩm cung mới thấy là rạng sáng, thôi thì về ôm nàng ngủ một chút vậy.
Vừa về tới phòng đã thấy nàng ngủ dưới đất rồi. Vội khoá cửa đi vào ôm nàng đặt lên long sàn, ôm gọn nàng trong lòng, khẽ hôn lên môi nàng và ánh sáng trắng lại phát ra. Tới khi mở mắt thì thấy phần trên y phục nàng mặc phập phồng, lật ra mới biết là con mèo. Hắn không cần biết nàng có phải yêu quái hay không chỉ cần biết nàng mãi là của hắn. Khẽ vuốt bộ lông mượt mà của mèo nhỏ, khẽ hôn lên nàn môi mèo... Biến thái quá phải không? Nhưng điều này giúp hắn biết một điều. Chỉ cần hôn môi từ Nhân hoá Miêu, từ Miêu hoá Nhân. Vậy khó lòng hôn nàng mất rồi!
Last edited: