Nhân Miêu nàng là của bổn Vương! - Tuyết Lam

Câu truyện thế nào?

  • (>_<) Tệ hại

    Votes: 2 11,1%
  • (=3=) Tạm ổn

    Votes: 5 27,8%
  • (^w^) Hay, cố lên!

    Votes: 11 61,1%

  • Total voters
    18

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Nhân Miêu nàng là của
Bổn Vương!

Tác giả: Tuyết Lam
Thể loại: xuyên không
Tình trạng: đang viết
Nguồn: www.bachngocsach.com

Thời gian viết:
Tuần hai chương (có thể hơn hoặc kém)
Số chương:
tuỳ theo sự ủng hộ của các Độc giả

_________________________
Giới thiệu nhân vật
- Vũ Linh Lam: nàng là một cô gái ngang ngạnh, ương bướng. Trời ban cho nàng sự không sợ chết, chỉ sợ ma và chú mèo cưng bị sao đó (mèo hơn mạng nàng). Võ công không có cứ đòi ra gió.

- Hoàng Bảo Thiên: Nhị Vương gia của Hoàng Bảo Quốc. Huynh là một người lạnh lùng, nữ nhi đối với huynh như cỏ rác. Võ công cao cường yên thâm.

- Hoàng Tường Vi: bằng hữu Vũ Linh Lam ở thời cổ trang. Nàng là Quận chúa của Hoàng Bảo Quốc. Tính tình thẳng thắn, dễ thương.

- Hoàng Hạo Thiên: huynh vốn là vua một nước, là huynh trưởng của hai Hoàng đệ, Hoàng muội. Tính vốn lạnh càng tăng tính uy nghiêm.

Một số nhân vật khác!
http://bachngocsach.com/forum/threads/10348/
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 1
Xuyên không

________________________
Bóng đêm dần tan biến, trước mắt Vũ Linh Lam là một căn phòng với hình lập phương trắng muốt. Nàng hoang mang nhìn ngó xung quanh. Đây là đâu? Không ai tới để giúp nàng trả lời. Nàng đứng bật dậy nhìn lại bản thân, trên người nàng vẫn là chiếc áo phông xanh da trời, vẫn khoác chiếc áo sơ mi trắng, vẫn chiếc quần jear đen bó sát đôi chân dài, chân vẫn mang đôi sandar đỏ.... Chuyện gì vậy?

Có chiếc ô tô bất ngờ đi tới, người cầm lái cố gắng điều khiển cho "tượng sắt" bình tĩnh, nhưng ngay người điều khiển cũng mất hết bình tĩnh thì làm sao có thể làm được? Đầu chiếc xe cách khoảng vài mét có cô bé độ 4,5 tuổi đang hoảng sợ đứng chôn chân tại chỗ, cô bé muốn nhấc chân chạy nhưng sao đôi chân vẫn đứng yên.

- Có ai không? Cứu con tôi với!- Tiếng hét thất thanh của người phụ nữ đang chạy trên vỉa hè. Khuôn mặt bà ta tái xanh tái đỏ, chân chạy thật nhanh nhưng chỉ tới mép vỉa hè thì phải đứng lại vì dưới lòng đường có quá nhiều xe.

Có một cô gái đi trên vỉa hè, thấy có đông người. Cái tính tò mò lại nổi lên, cô chen chân lên đầu. Cô thấy cái xe đang thắng gấp và cô bé sợ tới phát khóc.

Két!!!!!!!! Đùng!!!!!!

Tiếng thắng xe làm cho bánh xe xê trên mặt đường. Hình như, xe đụng phải cái gì đó thì phải? Dưới lòng đường mọi người đứng kín mít không còn đường để di chuyển.

- Ôi! Con tôi!- Người phụ nữ lao ra ôm con vào lòng, đứa trẻ được thế khóc to hơn. Người phụ nữ ngẩng mặt lên thì thấy cô gái đang nằm trên vũng máu đỏ tươi. Không chần chừ! Bà lao vào nay cô gái nhưng.... Không được.....

Tiếng xe cấp cứu í o chạy như tia chớp trên đường. Tiếng thúc giục của các nhân viên y tế.... Còn rất nhiều tiếng khác.

Vũ Linh Lam bừng tỉnh, thì ra, nàng đã chết rồi, giờ nàng là hồn ma không nhà, không cửa, không thân nhân. Người thân nàng, cha mẹ nàng, anh chị em nàng, cô chú nàng.

Trợt có một người xuất hiện, đó là một người phụ nữ xinh như tiên, vận bạch y. Bà đứng nhìn Vũ Linh Lam đang ngồi khóc. Bà dang tay phải vận khí tạo ra một chiếc ghế bằng gỗ, bà nhẹ nhàng ngồi xuống.

- Vũ Linh Lam!

Nghe tên mình được xướng danh, Vũ Linh Lam ngẩng mặt về phía có tiếng nói. Lại thêm phen ngạc nhiên khiến nàng không nói được câu gì. Bà ta là ai? Nàng không cần biết, chỉ cần biết nàng đã chết! Nàng có tội tình chi cớ sao Lão Thiên để nàng chết? Không đúng! Tại nàng thích lo chuyện Thiên hạ cho nên chết trong khi mới ngày đầu tiên lên Thành phố mà tự lập... Giờ đổi lại... Nàng lên Thành phố để tự sát.

- Ngươi đang thắc mắc tại sao mệnh ngươi đã hết?- Người phụ nữ nhếch môi đẹp lên nói từng lời. Bà là Thần Sinh Tử, bà có thể cho từng người cái số sinh ra và chết đi, nhưng bà không thể nói sống là cho sống, nói chết là cho chết. Cái này là do Thiên Đế người đứng đầu toàn bộ mọi thứ trên nhân gian, là vua của các vị vua, là chúa của các vị chúa.

-....- Vũ Linh Lam nàng không có gì để nói hết. Nàng còn chưa thực hiện sự nghiệp, chưa có báo hiếu mà đã ra đi quá ư là "kiến nghĩa bất vi, cũng phi anh hùng". Nàng hối hận quá! Tại sao nàng không thèm cứu cô bé đó, giờ nàng đâu phải ngồi đây mà là cô bé đó. ( :015: )

- Do số của ngươi đã hết cho nên ngươi mới vậy. Đừng hối hận với những gì ngươi làm, vì dù sao ngươi cũng sẽ như vậy thôi!- Thần Sinh Tử ân cần khuyên nhủ Vũ Linh Lam. Đừng nghĩ bà không biết nàng nghĩ cái gì, nàng vốn được Trời ban cho cái tính tốt bụng, nàng hối hận vì mình cứu cô bé nhưng hành động của nàng đã chứng minh tất cả.

- Bà là ai?- Giờ Vũ Linh Lam mới chịu mở lời. Ừk! Thì chết cũng đã chết, người thân nàng cũng biết, có hối hận cũng không được cái gì. Thôi thì cho gió thổi hướng nào thuyền theo chiều đó.

- Thần Sinh Tử, ta có khả năng làm người sống hay chết phụ thuộc vào Thiên Đế!

- Tại sao bà cho ta chết, ta làm gì sai?- Vũ Linh Lam hỏi, dù đã nói không hối hận, nhưng nàng vẫn muốn biết nàng mang tội gì như vậy chết vẫn an lòng.

- Không! Ngươi không có tội mà do số ngươi hết. Nhưng tại nơi khác có một người vừa hết số, giờ ngươi hãy giúp cho người đó tìm được tình duyên!- Thần Sinh Tử từ từ giải thích cho Vũ Linh Lam nghe.

- Nhưng, người thân ta?- Vũ Linh Lam do dự nhìn xuống đất. Nàng không muốn xa họ, càng không muốn họ buồn vì nàng. Giờ nàng chết, họ càng suy sụp tinh thần, nàng phải làm sao?

- Không sao, họ sẽ quên ngươi. Bây giờ, ngươi an tâm mà xuyên không đi!- Thần Sinh Tử mỉm cười trấn an. Làm sao có ai cười khi con cháu mình ra đi như vậy. Thà cho họ quên còn hơn cho họ đau phải không?

- Xuyên không sao?- Vũ Linh Lam chợn tròn mắt lên. Nàng biết xuyên không là gì, nhưng không bao giờ nghĩ nàng sẽ được "thực hành" như vậy.

Thần Sinh Tử không nói chỉ gật đầu, bà lấy từ trong tay áo phải một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật. Tay phải nhẹ nhàng vuốt qua mặt hộp.

- Ta biết người hiện đại như ngươi tới với thời cổ trang cuộc sống khá khó khăn. Đây là Hộp Kết Nối, khi ngươi cần gì của thời hiện đại nó sẽ có bên trong hay ngươi muốn cải tiến đồ cổ trang cũng có thể nhờ hộp này!- Thần Sinh Tử đứng dậy chao hộp cho Vũ Linh Lam. Không cho nàng hỏi nhiều trực tiếp hất tay áo làm nàng như lông hồng bay đi. Thần Sinh Tử mỉm cười vì hoàn thành nhiệm vụ của mình.
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 2
ngày đầu ở thời cổ trang
_______________________
Đôi mắt từ từ mở ra, ngước nhìn lóc nhà một lượt. Không phải nhà trần mà là nhà làm từ các thân gỗ lớn. Đây là đâu ta?

- Cô nương, cô tỉnh rồi!- Giọng nói già nua được vang bên tai. Bà đặt cái thau nước xuống bàn. Cô nương này là ai? Tại sao lại xỉu ở trước cửa quán già?

- Bà là ai? Đây là đâu?- Vũ Linh Lam bừng tỉnh như lò xo ngồi bật dậy nhìn bà lão đó. Sao nàng lại ở cái nơi này? Nhìn kỹ giống trong ti vi quá... Không lẽ nàng đang đóng phim?

- Cô nương....

- Bà, cháu không có tài làm diễn viên, lời thoại cháu còn không biết gì hết!- Bà lão đang nói gì đó thì bị Vũ Linh Lam chặn họng. Nàng nhào vô cầm tay bà lão, ngước đôi mắt lên nhìn bà. Nàng không muốn làm diễn viên đâu, trí nhớ nàng kém lắm.

- Diễn viên? Lời thoại? Cô nương nói gì vậy?- Bà lão chợn mắt ngạc nhiên. Cô nương này không biết bị va vào đâu mà ăn nói linh tinh.

- Bà.....- Vũ Linh Lam tính nói gì nhưng thôi. Nàng chợt nhớ ra nàng đã xuyên không. Nhưng nàng không tin nha, cái thứ này hoang đường chỉ có truyện hay sách báo thôi.

- Thôi cô nương cứ nghỉ ngơi đi nha!- Bà lão xoa đầu Vũ Linh Lam nói. Bà đi ra ngoài khoá cửa lại để cho nàng ngồi suy nghĩ.

Tiếng thở dài lão lòng, nàng đứng dậy đi ra rửa mặt. Thật không ngờ nàng đã xuyên không. Đang rửa mặt nàng phát hiện chiếc hộp gỗ trên bàn. Nàng để khăn mặt vắt lên thau, cầm chiếc hộp ra giường ngồi suống, từ từ mở hộp nàng bất ngờ nhìn khuôn mặt mình trong gương trên lắp hộp. Khuôn mặt tròn chĩnh, đôi mắt sư tử xanh da trời, mũi dọc dừa, cái miệng chúm chím, còn có má núm đồng tiền... Đây không phải là khuôn mặt thực của nàng sao? Không lẽ thân xác này là kiếp trước của nàng? Nàng nhìn xuống đáy hộp thì không có gì, không lẽ nàng bị lừa? Nàng thử nói "bút bi" từ trong hộp xuất hiện cây bút bi. Vậy nàng có thể thoải mái sống ở đây rồi.
............
Quán ăn của bà lão vô cùng thoáng mát, tuy không rộng nhưng cũng khiến cho khách quan cảm thấy thoải mái. Nhưng sao không có ai tới ăn vậy nhỉ?

Bà lão đứng ở cửa nhìn sang quán bên cạnh có treo biển "Cao Sang" đèn lồng đủ màu, quán bà sao so sánh nổi với quán Cao Sang đó. Giống tên gọi, các món ăn ở đây vô cùng ngon còn có tửu hạng và mỹ nhân. Trước cửa quán Cao Sang có một bà béo như heo khuôn mặt mõm đỏ mắt xanh, bên cạnh là hai cô gái xinh đẹp đang đứng đón khách. Bà béo đó tên là Tú Bà, bà ta đứng hất hàm thách thức với bà lão.

Vũ Linh Lam với bộ đồ xanh lam bước ra, thật khó khăn khi mặc mấy bộ đồ cổ trang này
. Nàng thấy bà lão đứng thở dài ngoài cửa, mắt bà lão nhìn sang quán hàng đối diện. Nàng nhìn xung quanh. Quán bà vô cùng nhỏ chỉ có khoảng hai mươi mét vuông, bàn ghế gỗ xếp hai hàng sạch sẽ gọn gàng. Nàng đi tới bên bà lão khẽ đặt tay lên vai bà là bà giật mình quay lại.

- Bà...- Vũ Linh Lam thấy bà lão khóc nàng cũng rất buồn, bà là người tốt, bà đã cứu nàng. Có thể nói bà là người thân của nàng.

- Cô nương... Cô có đói không để già làm gì cho cô ăn?- Bà lão khẽ gạt nước mắt mà ân cần hỏi thăm Vũ Linh Lam.


Cũng may có nàng không già cũng không biết sao nữa. Quán ăn của bà là của hồi môn cha mẹ để lại, hôm thành thân phu quân già bị sát hại... Không cả nhà phu quân già đều bị sát hại, may mà già thoát được. Già trở về quê mẹ cha sống cho tới khi họ về với cát bụi. Quán của bà vô cùng thiếu khách nhưng bà không bỏ cuộc cho tới giờ. Nhưng khách qua lại đếm trên đầu ngón tay.


- Bà sống một mình sao?- Khi bà lão đi tới đặt tô mì xuống cho nàng, nàng hết sức quan tâm hỏi han. Bà lão đáng thương, có vẻ bà sống một mình cho nên mới đối sử tốt với với nàng như vậy.

- Già sống một mình, còn cô nương?- Bà lão thành thật trả lời, bà với tay cầm đũa và thìa đưa cho Vũ Linh Lam.

- Cháu cũng vậy, cháu mồ côi từ nhỏ, đi phiêu bạt đó đây để kiếm miếng cơm manh áo!- Vũ Linh Lam quá tự hài về tài diễn xuất của nàng. Biết vậy ở thời đại của nàng, nàng chọn nghề diễn viên hí hí. (Tự sướng quá tỷ(=3=)

- Vậy cô nương cứ ở lại đây với già, già cũng cô đơn lắm!- Bà lão cầm tay nàng, nước mắt đã trực chào khỏi đôi mắt già nua. Thật hay quá, Quan Âm cũng hiển linh, Người đã ban cho bà một nữ nhi dễ thương như vậy, bà thật mừng.

- Bà đừng gọi con là "cô nương" này, "cô nương" kia nữa, gọi con là Linh Lam là được!- Vũ Linh Lam vui mừng gật rụp một cái. Hay quá, nàng sẽ có chỗ tựa chỗ nghỉ rồi. Cũng may, nàng cũng hay làm việc tốt cho nên Phật Tổ mới giúp nàng như vậy.

- Lam Nhi con mau ăn đi! Mau ăn đi!- Bà lão vui tới nỗi rơi cả nước mắt, bà dúi đôi đũa với cái thìa vào tay Vũ Linh Lam, sau đó bà đặt tô mì vàng trước mặt nàng. Cuối cùng, Trời không phụ lòng người, cuối cùng bà cũng có nhi nữ rồi.

- Con gọi người là mẹ được không?- Vũ Linh Lam cũng rơi nước mắt. Từ nhỏ... Phải nói nàng được sáu tháng mười tám ngày mẹ nàng đã bỏ đi theo tình nhân bà. Nhiều lúc thấy những người cùng trang lứa được mẹ dắt tay đi trên vỉa hè, được mẹ la dày khi làm sai... Nàng lại âm thầm khóc một mình. Nhưng Trời ban cho nàng cái tôi đầy mạnh mẽ, khiến nàng không còn lưu luyến chút tình mẫu tử với người phụ nữ đó. Thật tuyệt khi có mẹ phải không? Nếu bà đồng ý điều ước của nàng thành hiện thực.

- Được chứ con, được chứ. Già... À không mẹ mong muốn có một đứa con gái từ lâu. Giờ Trời ban cho mẹ một đứa con như con mẹ vui lắm!- Bà lão vui lại càng vui bà đứng dậy đi ra ôm nghĩa tử vào lòng. Vũ Linh Lam rơi nước mắt ôm lại bà, đây là lần đầu tiên nàng có "mẹ" ôm ấp, rồi sau này nàng sẽ có người mắng nhiếc khi nàng sai, sẽ chăm lo cho nàng khi nàng ốm đau bệnh tật, sẽ lo lắng tới không ăn được khi nàng xảy ra chuyện bất đắc dĩ.

- Mẹ!- Tiếng "mẹ" được phát ra từ nơi cổ họng của nàng. Sao phát tiếng "mẹ" nó khó khăn như vậy, nó như làm khó cổ họng nàng? Nhưng sao nó khiến nàng thấy ấm áp và hạnh phúc như vậy?

- Con, con gái con ăn đi kẻo đói!- Bà lão buông Vũ Linh Lam, khẽ quẹt đi dòng lệ đang thi nhau chảy trên khuôn mặt tròn chĩnh. Bà thật may mắn khi được Trời ban cho đứa con như nàng.

- Mẹ cũng ăn đi!- Nàng gắp mỳ lên thìa đúc cho bà lão. Bà lại lần nữa rơi lệ, nước mắt bà rơi trên thìa mỳ thơm phức. Bà ăn thìa mỳ do nghĩa tử đúc cho bà. Mỳ có vị thơm của nó giờ còn thơm hơn bởi tình mẫu tử thiêng liêng. Hai mẹ con cùng nhau ăn trên bát mỳ không nhiều nhưng mà sao thấy thật ngon, thật lo.
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 3
Ngẫu nhiên với nàng
Với ta là định mệnh

_____________________
Ngồi nhìn ngắm bản thân mình trong gương, Vũ Linh Lam nở nụ cười tinh nghịch. Nàng nghĩ tới nàng và mẹ ăn chung tô mỳ mà rơi cả nước mắt. Phải rồi, nàng phải giúp cho Mèo Mẹ trang trải cuộc sống thôi.

Mèo Mẹ là tên nàng đặt cho bà lão vì bà tên Miêu Viu Viu, "Miêu" nghĩa là mèo, gọi Mèo Mẹ vừa dễ thương vừa thân mật phải không?

Cuộc sống ở thời cổ trang cũng không tệ. Không phải các cụ từng nói "cái rủi có cái may" hay sao? Vũ Linh Lam cũng vậy, chết mà có tình thương của mẹ thì hay quá.
..........
Rầm.... Choang.... Lạch cạch...v.v

- Sao bà phá quán của già?- Miêu Viu Viu đang lau bàn ghế đột nhiên cái mụ Tú Bà lôi hai tên nô tài sang hất đổ vài cái bàn, làm bát đũa rơi xuống đất làm quán ăn nhỏ của bà bừa bộn.

- Ta phá đó, cái quán của ngươi đã không khách lại đối diện quán ta làm quán của ta mất mặt!- Giọng nói the thé, chanh chua của Tú Bà vang lên, mụ dùng chiếc khăn tay hồng vẫy vẫy vào mặt Miêu Viu Viu. Tú Bà là một người phụ nữ đanh đá, mụ ghét nhất là lũ người nghèo làm vướng mắt bà. Một lũ bẩn thỉu mà đòi làm ăn đối diện với bà thực là "đỉa đòi bám chân vịt... À không chân hạc(=.=)"

- Già và bà nước sông không phạm nước giếng, sao bà làm vậy với già?- Miêu Viu Viu nước mắt đã chàn đi tới cản hai tên nô kia ngưng phá hoại. Quán ăn của bà dù không có khách nhưng bà không thể để nó bị xây xát, vì quán ăn này do cha mẹ bà làm nên, có thể nói quán ăn này là cha mẹ bà. Con cái sao để cha mẹ bị chà đạp ngay mặt?

- Nước giếng chàn có thể chảy ra sông! Ngươi không muốn ta phá quán thì dọn khỏi đây!- Tú Bà thấy Mèo Mẹ bị tên nô của mình đẩy ngã, mụ kéo váy lên ngồi xuống vã vài cái vào mặt Mèo Mẹ (bà heo chết tiệt :27:) mụ ta phả từng hơi cay đọc vào mặt Mèo Mẹ.

- Bà...

Trong lúc Miêu Viu Viu không biết ứng phó với mụ Tú Bà thế nào thì có người tới giải cứu cho bà.

- Mèo Mẹ, mẹ không sao chứ?- Vũ Linh Lam từ trong buồng bước ra, thấy Mèo Mẹ yêu quý bị ngã vội vàng chạy ra đỡ bà dậy, bà gật đầu trấn an nàng. Nàng nhìn Tú Bà mà không khỏi mắc ói may mà sức chịu đựng của nàng cao siêu không thì...

- Ta không sao! Lam Nhi đừng lo!- Miêu Viu Viu vuốt mặt nàng ân cần nói. Bà không hề muốn nghĩa tử mình tham gia vào chuyện này. Bà nghe nói, hễ mụ Tú Bà nhắm vào cô nương nào thì khó lòng buông tha. Bà lo Vũ Linh Lam sẽ không là trường hợp ngoại lệ.

- Ai da! Cô nương cho ta coi mặt nào!!- Giọng nói dài trăm cây số, ngọt mà ngán của Tú Bà vang lên. Thấy thân hình chuẩn của Vũ Linh Lam mụ không khỏi tò mò về dung hạnh của nàng. Nếu là mỹ nhân có thể hầu rượu, nếu là mỹ nữ có thể tiếp khách a... Có lợi... Có lợi! ( :077: )

- Bà dám phá quán của mẹ con ta, còn làm mẹ ta ngã bà CHÁN SỐNG HẢ!!!!!- Vũ Linh Lam đã tức còn tức hơn, nàng quay sang Tú Bà mà gắn từng chữ. Con heo màu nhà mụ, dám làm loạn bên quán mẹ con nàng. Thật tức chết!!

- Được rồi... Được rồi ta về ta về!- Trường hợp này, Tú Bà sẽ nổi giận, nhưng thấy dung hạnh nàng bà cắn răng chịu đựng nôi hai tên nô về. Rất tốt, nàng mà làm quán mụ thì mụ tính sổ sau tạm thời "lui quân" đã ha ha! (Các độc giả thấy con mụ này thế nào?:mad:)

Sau khi mụ ta đi khỏi, Vũ Linh Lam đi ra nâng từng bàn lên. Miêu Viu Viu thấy vậy vội cản, bà không muốn nàng làm việc nặng.

- Mèo Mẹ, mụ heo màu đó là ai? Sao qua đây sinh sự với mẹ?- Linh Lam gạt tay Mèo Mẹ ra vừa nhâng bàn vừa nói. Con heo màu đó giống chủ trong thanh lâu mà nàng hay coi trên ti vi quá. Hình như đối diện thì phải?

- Bà ta là Tú Bà....

- Tú Bà trong Truyện Kiều sao?- Linh Lam giật mình thẳng lưng nhìn Mèo Mẹ. Không lẽ ông Nguyễn Du lấy ý tưởng từ mụ heo màu đó! Trời! Tú Bà buôn người bán thịt, ánh mắt bà ta không lẽ nhắm vào nàng, sau đó nàng bị ép đi tiếp khách, có Thúc Sinh cứu về, có Hoạn Thư đánh ghen, rồi Từ Hải lấy làm vợ, còn Hồ Tôn Hiến bắt gảy đàn hầu rượu!
(Trí tưởng tượng cao :chaothua:)

- Truyện Kiều là gì?- Miêu Viu Viu tò mò, nghĩa tử bà từ lúc tỉnh dậy hay nói linh tinh làm bà không hiểu gì hết. Nha đầu này, phải chăng đá hôn đầu nàng rồi?

- Hông có gì, mẹ nói tiếp đi!- Linh Lam cười hì hì lấy lệ.

- Quán Cao Sang bà ta vô cùng đông khách, cho nên ai nghèo khổ bà ta đều chê bai khinh thường, vài quán làm gần bà đều bị bà đuổi. Mẹ không biết ta ở đây tới khi nào con à!- Miêu Viu Viu nói tới đây thấy nghẹn ngào. Bà thương những người nghèo bị dẹp nhà ở làm họ không chỗ nương thân, bà cũng không giàu có gì nên chỉ bất lực nhìn họ mà không giúp được gì. Quán bà không biết có tồn tại bao lâu, hay bà và nghĩa tử bà như bao người khác đi ăn xin?

Bà thấy Linh Lam không nói gì, chỉ thấy nàng chầm t.ư suy nghĩ gì đó. Linh Lam bất ngờ đứng dậy đi ra cửa ngước lên nhìn nhưng không thấy biển hiệu nào. Nàng nhìn xung quanh xa xa thấy mấy người ăn xin đang xin ăn, thấy họ vui khi được người du hành thương hại cho vài đồng. Chiếc bóng đèn xuất hiện trên đầu Linh Lam, đôi môi anh đào khẽ cười. Miêu Viu Viu nhòm nghĩa tử mình mà không khỏi tò mò, chưa kịp hỏi đã...

- Mẹ giao cho con, đảm bảo trong hai ngày chúng ta sẽ có khách!- Vũ Linh Lam không cho Mèo Mẹ nói một câu nào vội vàng chặn họng. Không phải nàng là người của thế kỷ hai mốt sao? Những thứ thời đó mới lạ sao không áp dụng vào thơi cổ trang này.

- Hử????
...........
Quán Cao Sang

Quán Cao Sang bên ngoài đã đẹp bên trong lại lộng lẫy hơn, với gian nhà rộng năm mươi mét vuông, gỗ bóng màu đỏ, lụa là đầy nhà. Người người qua lại đông như hội, nam nhân vừa ăn vừa ôm nữ nhân, nữ nhân vừa cười vừa nói vừa moi tiền đại gia.

- Sở Vĩ, Miêu Viu Viu có nữ nhi vô cùng đẹp không mỹ nhân thì cũng mỹ nữ. Con qua đó làm cách nào đưa về cho mẹ!- Tú Bà ngồi trong phòng riêng cách âm với thế giới sa hoa, nhâm nhi tách trà. Ngước mắt nhìn hài nhi của mình.

Sở Vĩ đã đưa không biết là bao nhiêu mỹ nữ về. Hắn cũng có vẻ đẹp trai, lại giàu có không biết hắn lừa tình của bao nhiêu nữ nhân. Tìm cách làm tình một đêm sau đó cho vào Cao Sang. (Nói là quán ăn thì không đủ còn phải nói là thanh lâu mới đủ:chutinhtri:)

- Mẹ yên tâm!- Hắn cười nụ cười của dân sát gái chuyên nghiệp, hắn đứng dậy dũ vạt áo bỏ đi.

- Đương nhiên mẹ phải yên tâm rồi!- Môi kề vành chén uống hớp trà, đôi mắt vẽ lên ánh tà ác. Dám chửi bà chỉ có...
......
Giờ mới là giờ Mão (9 giờ), phố vẫn nhộn nhịp mãi không thôi. Vũ Linh Lam chắp tay đằng sau đi trên phố, phố thực sự rất vui nếu có dịp nàng sẽ chơi tẹt bo luôn, giờ đi làm "nhiệm vụ cao cả" cái đã.

Nàng và Miêu Viu Viu sẽ có cuộc sống tốt hơn thôi. Không! Cả những người lang thang nữa. Đang suy nghĩ mông lung chợt nàng tông phải tiểu hài tử tóc trái đào đang chạy vội vã, phía sau có người nam nhân đuổi theo thì phải? Thấy hắn, tiểu hài tử liền núp sau lưng nàng, sợ quá chỉ dám hé cái đầu nhỏ ra nhìn.

- Cô là đồng minh của nó?- Người nam nhân với khuôn mặt hoàn mỹ, mặc lam y thanh lịch, khoác bạch y làm cho hắn càng thêm hoàn mỹ. Khuôn mặt này đã làm bao trái tim nữ nhân thất điên bát đảo.

Hắn là Hoàng Hạo Thiên, Hoàng Thượng của Hoàng Bảo Quốc hôm nay có chút chuyện nên xuất cung ra ngoài thành. Đang đi thì bị cướp tiền, dù số tiền không nhiều nhưng thấy là tiểu hài tử hắn muốn dạy dỗ nó mới đuổi theo ai ngờ lại gặp "đồng minh" của nó.

- Ý anh là sao?- Linh Lam ôm tay tiểu hài tử, nhìn thẳng mắt Hạo Thiên. Cái tên này khùng hả? Nói nàng là đồng minh mà đồng minh gì chứ? Nàng nhìn vào tay tiểu hài tử thấy cái túi gì đó thêu chỉ vàng, nàng hiểu ra vấn đề. Nàng trừng mắt nhìn Hạo Thiên. Không phải hắn nói nàng xui dại con nít đi chộm cướp sao?

Hạo Thiên nhìn vào mắt Linh Lam. Hắn gặp rất nhiều nữ nhân nhưng chưa thấy ai có vẻ đẹp thuần khiết như vậy, đặc biệt cặp mắt xanh lam kia. Mà "anh" là cách xưng hô lạ nha, mà "anh" cũng cùng nghĩa với "huynh" nhỉ?

Chưa kịp nói đã có 5 tiểu hài tử chạy ra chỗ Linh Lam. Đứa nào cũng hốc hác, gầy gò nhìn mà thương.

- Nhất Ca, ca có kiếm được tiền không?- Một tiểu đệ kéo tay của đứa trẻ tên Nhất Ca.

Linh Lam quay lại quỳ gối lắm tay Nhất Ca, nàng thấy trong mắt nó nỗi hoang mang. Nàng hiểu được lý do vì sao nó đi cướp. Nó vì bọn trẻ lang thang này mới làm vậy. Không thể trách nó có trách thì trách những người làm cha làm mẹ bỏ rơi, hay những con người ích kỷ không giúp chúng.

- Đệ tên Nhất Ca hả? Sao đệ đi cướp của người ta?- Linh Lam đã rất nhanh chóng nhập vai. Nàng nhìn Nhất Ca nói còn cố nhấn hai chữ "người ta" để cho Hạo Thiên biết rằng hắn đã hiểu nhầm nàng.

- Tỷ tỷ, đệ làm vậy vì muốn giúp đệ đệ và muội muội mình thôi à! Bọn đệ đói lắm!- Nhất Ca nói với giọng trẻ con nó quay sang mấy đứa trẻ (năm đứa). Nàng quay theo thấy đứa nào đứa đấy đều nhìn vào túi tiền.

- Nhưng đệ không nên làm vậy!

- Vậy bọn muội ăn cái gì?- Bé gái có lẽ nhỏ nhất nói với giọng nhỏ nhỏ.

- Để có được cái ăn mà làm cái việc sai với lương tâm thì ăn cũng không ngon! Nghe tỷ, mấy đứa đi theo tỷ, tỷ lo cho mấy đứa. Giờ trả cho người ta tiền đi!- Linh Lam vuốt má bé gái cười mà không hay Hạo Thiên phải đứng hình trước nó, quá đẹp, quá thuần khiết. Nàng véo má Nhất Ca sau đó đứng dậy đẩy nó tới trước mặt Hạo Thiên. Khoanh tay trước ngực quay mặt đi chỗ khác.

- Ca ca, đệ sai rồi! Tỷ tỷ này không bảo đệ làm chuyện này đâu!- Nhất Ca trả bọc tiền cho Hạo Thiên ngước cặp mắt trong veo lên nhìn hắn.

Hạo Thiên biết mình trách nhầm người nên có chút ngượng. Hắn nửa quỳ nửa ngồi xuống vuốt má Nhất Ca nở nụ cười tươi, khẽ ấn tiến vào trong lòng nó làm nó bất ngờ.

- Tiểu huynh đệ, cầm lấy đi, không sao đâu!

Hạo Thiên ngước nhìn Linh Lam, thấy nàng ngoảnh mặt đi chỗ khác vẻ dỗi hờn rất đáng yêu. Mái tóc buộc hai túm tóc nhỏ hai bên, với mái tóc đen ngắn ngang lưng bay bay trong gió, mái chéo nhìn giống một thiên thần đang dỗi hờn. Hắn đứng dậy đi tới chỗ nàng, chắp tay cầu hoà.

- Công tử, người không sao chứ?- Không để Hạo Thiên nói thêm, từ đám đông có một người bảnh trai chạy tới hỏi. Hắn khá bất ngờ khi thấy chủ tử mình đang giảng hoà lại còn là nữ nhân nữa, trước giờ chủ tử hắn vốn lạnh lùng và chỉ chơi đùa với nữ nhân chứ trường hợp này lần đầu tiên.

- Ta không sao!- Hạo Thiên e hèm một tiếng quay lại nhìn kẻ phá đám kia. Sớm không tới, muộn không tới lại tới vào đúng lúc này.

Linh Lam sớm nghĩ ra một diệu kế. Bây giờ phải thực hiện thôi, nàng không ngờ ông Trời lại thương làng như vậy để nàng gặp vận may. Thôi thì nàng không muốn làm trò này nhưng vì "đại sự" nàng phải làm thôi.

- Này! Tên kia!
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 4
Quán ăn Vui Vẻ
_______________________
Tên nam nhân mới tới bất ngờ với cách gọi "thân mật" của Linh Lam. Từ trước tới giờ không ai gọi chủ tử hắn như vậy, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng. Nữ nhân này to gan dám nói chủ tử hắn như vậy thật chán sống.

- Chuyện gì?- Khác với những gì tên kia suy nghĩ, Hạo Thiên quay sang nói với Linh Lam làm tên kia há hốc mồm miệng ra. Nữ tử này rất khác với bao nữ tử mà hắn từng qua lại, nàng không hề có ánh mắt si mê với hắn. Thú vị, dung nhan hắn bị nàng làm cho không còn giá trị.

- Ngươi đổ lỗi cho ta, bây giờ ngươi bồi thường cho ta!- Linh Lam chống lạnh hất hàm với Hạo Thiên, đáng ra nàng không làm vậy nhưng tình thế bắt buộc cho nên...

Tên nam tử kia há hốc mồm miệng ra. Nữ tử này còn đòi bồi thường, không lẽ thấy chủ tử hắn giàu có muốn trở về làm phượng hoàng? Nữ tử này thật không tầm thường ( :80: )

- Nói!- Không lẽ nàng cũng như bao người làm cái chuyện vớ vẩn đó? Vậy uổng công Hạo Thiên - hắn nghĩ sai về nàng?

- Đi, khổ lắm, cứ đứng ngây tò te ở đó!- Linh Lam đi tới kéo tay Hạo Thiên tự tiện lôi đi. Hắn bị sao vậy, nàng có moi da dóc thịt hắn đâu mà hắn lo.

- Tỷ ơi bọn đệ ăn gì?- Nhất Ca kéo vạt y phục Linh Lam. Nàng tính thất hứa sao?

- À phải rồi, các đệ tới cái quán tên Miêu Viu Viu nói các đệ quen tỷ là được!- Linh Lam vỗ trán mình, thiệt tình, sao nàng quên chuyện này nhỉ? Nàng bỏ tay khỏi tay Hạo Thiên quay người xoa má vài đứa cười.

- Tỷ tên gì, nếu không bọn đệ...- Nhất Ca thông minh hỏi tên. Nhỡ tới đó người ở đó không tin thì sao?

- Vũ Linh Lam! Thôi tỷ đi chút chuyện nha!- Linh Lam đứng dậy cầm tay Hạo Thiên kéo đi.

Hạo Thiên vỗn chưa từng để nữ nhân cầm tay, nhưng sao hắn không muốn để nàng buông tay. Hắn muốn cầm tay nàng mãi mãi (tiến triển tốt:002:)
...........
- Hoàng Thượng, cô nương đó thật kỳ lạ!- Vĩnh Kỳ tên nam nhân trước đứng cạnh Hạo Thiên nói khẽ. Hắn theo sau hai người kia chạy tới tiệm gỗ, Linh Lam nói hai người ở đây chờ, còn nàng vào trong tiệm làm gì đó.

- Ngươi nói lại!- Hạo Thiên lườm Vĩnh kỳ lạnh lùng nói.

- Dạ... Công tử!- Biết mình nói sai bèn sửa, vì Hạo Thiên nói ra ngoài không được xưng hô trong cung, hắn lại quen mồm quen miệng. Đúng là cái miệng hại cái thân.

Hai người Hạo Thiên và Vĩnh Kỳ ngạc nhiên khi thấy Linh Lam ra khỏi tiệm, trên tay bê cái biển dài mét, rộng nửa mét, có giấy bọc kín nên không dõ nội dung của biển. Nàng vừa nói vừa chỉ tay xuống chỗ hai người bọn hắn. Tên chủ nhìn theo và chạy xuống chỗ hai bọn hắn.

- Công tử, giá cái biển là năm mươi đồng.- Rất tự nhiên hắn chìa tay "xin kẹo" Hạo Thiên. Nhìn dáng vẻ hắn là biết nhà hơn cả giàu hôm nay ông có lợi rồi.

Hạo Thiên ra hiệu cho Vĩnh Kỳ trả tiền cho ông ta hẳn một lạng bạc làm ông ta sướng tới lỗi miệng cười không ngớt thật lời lãi.

Linh Lam hai tay bê tấm biển miệng cười không ngớt đi xuống bực, đang đi không may tông phải Sở Vĩ được lợi nàng ngã vào người hắn làm rớt luôn tấm biển, hắn ôm chọn nàng vào lòng. Nàng ngước đôi mắt xanh lên nhìn hắn, hắn ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nàng, định đưa tay vuốt má nàng thì....

- Tên kia, ngươi bị đui hả?- Linh Lam nhanh chóng thoát khỏi tay hắn vênh mặt với hắn. Đang nhiên va vào nàng đúng là đui mà. Nàng thoát khỏi người hắn, cúi xuống lượm tấm biển lên.

- Nàng va phải ta nha không liên quan tới ta.- Hắn chắp tay ra sau, khuôn mặt nổi dõ sự gian tà. Không ngờ Miêu Viu Viu lại có nhi nữ xinh đẹp như vậy, vậy thì hắn sẽ mang nàng làm của riêng. Hắn không tin không nữ nhân nào không tự nguyện cùng hắn...... Lên giường. (Chó không phải người :077:)

Linh Lam không quan tâm ôm tấm biển đi tới chỗ Hạo Thiên. Nàng phát hiện mặt hắn đen như mông nồi. Không hiểu hắn bị gì nữa?

- Này, giúp ta!- Nàng đặt tấm biển nặng chịch đó xuống đất. Kéo vạt áo Hạo Thiên. Hắn không ga lăng gì hết, nàng bê như vậy mà không giúp.
..........
Tại quán ăn của Miêu Viu Viu.

- Mấy đứa ăn nhiều vô nha!- Miêu Viu Viu bê mấy bât mỳ ra để lên bàn cho bọn trẻ. Chúng thật đáng thương, Linh Lam thật tốt, vừa khuyên nhủ chúng còn tốt với chúng. Ông Trời thương bà mới ban cho bà đứa con này.

- Đa tạ bà bà!- Sáu cái miệng nhỏ đồng thanh. Chúng dùng đũa ăn mỳ, cảm tưởng như chúng nó sắp chết vì đói rồi.

Miêu Viu Viu ngắm những đứa trẻ ăn, chúng còn đút cho nhau ăn. Chúng thật tội nghiệp, không nơi nương tựa, phải ăn chộm ăn cắp để sống qua ngày. Quán của bà không biết trụ tới khi nào nữa. Trợt có tiếng của Linh Lam, bà nói với lũ trẻ ở yên mà ăn cho lo còn bà đi ra cửa.

- Mẹ, con tặng mẹ!- Linh Lam chạy tới ôm Mèo Mẹ ở phía sau, tay chỉ ván gỗ được bọc kín dựng ở cửa. Bà sẽ vô cùng bất ngờ cho coi, chiến công của nàng mà.

Miêu Viu Viu gỡ tay con gái ra, trực tiếp đi ra cửa, bà thấy chiếc biển được bọc kín giấy, lại ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên và Vĩnh Kỳ.

- Hai vị là....

- Mẹ! Con nói mẹ quan tâm tới họ đâu! Con nói mẹ mở quà ra kìa!- Linh Lam phồng mồm chạy ra kéo tay mẹ chỉ xuống cái biển đang chờ mở ra. Mèo Mẹ thiệt là, nàng chuẩn bị tới hao công tốn của (mất gì đâu:1cool_look_down:) mà bà lại quan tâm hai tên đó.

- Rồi rồi mẹ mở!!- Miêu Viu Viu vỗ tay nhẹ tay nàng chấn an. Bà chịu thua đi tới vuốt qua cái biển sau đó bà xé bao bọc ra. Cái biển màu đen, chữ màu vàng sáng chói ghi "vui vẻ". Bà quay ra nhìn nàng tỏ vẻ khó hiểu. Ý nàng là gì nhỉ?

- Mẹ, quán chúng ta tên Vui Vẻ. Mẹ thấy mấy đứa trẻ kia ăn trong vui vẻ kìa, con sẽ giúp mẹ để giúp đỡ những người ăn xin, chúng ta hãy để quán của chúng ta có khách!- Linh Lam vừa nói vừa diễn tả cho sinh động. Nàng là người thế kỷ hai mốt, nàng có thể áp dụng vào thời cổ trang những thứ ở thời của nàng. Cho dù món ăn có quê mức nào cũng sẽ là sơn hào hải vị nơi này.

- Nhưng chúng ta không có khách!- Mèo Mẹ cúi gằm mặt, từ khi quán Cao Sang mở quán của bà không một bóng ma nào cả, bà phải mua chịu mua nợ của những người tốt bụng mà sống tới giờ. Dù biển có đẹp nhưng không có khách thì vô dụng.

- Ừm.... Vậy hai người là khách đầu tiên của quán ăn Vui Vẻ. Hôm nay, khai trương lên ta lấy một nửa chịu không?- Linh Lam đưa tay xoa cằm suy nghĩ, chợt nàng nghĩ ra còn hai người kia sao không cho họ thử. Nhìn gia thế không phải hạng vừa chắc chắn sẽ tăng tiền thưởng ( :015: ). Nàng đi tới hai người hắn nói "thoả thuận"

- Ta có việc bận....- Thực ra Hạo Thiên hắn muốn ở lại nhưng thấy cái câu "con muốn mẹ quan tâm họ đâu" làm hắn thấy hụt hẫng. Mà nàng nói cái gì mà "khai trương" kỳ lạ thật.

Hạo Thiên huých tay ra hiệu cho Vĩnh Kỳ. Mặc dù không hiểu Hạo Thiên muốn gì nhưng Vĩnh Kỳ cũng quay lưng theo hắn mà đi.

- Êh êh, Trời ơi các người phải giúp ta chứ.

Để mất con mồi béo sao không tiếc. Linh Lam vội vội vàng vàng chạy ra nhưng không may vấp hòn đó mà ngã, cũng may Hạo Thiên là người có võ cho nên tai thính hơn người thường. Hắn quay lại nhưng nàng đã té vào người hắn, quá bất ngờ hắn lùi lại nhưng không may bị dẫm mẩu que nhỏ nên cũng ngã và môi chạm môi một cách ngoạn mục.

Hạo Thiên cảm nhận rằng đây là nụ hôn ngọt ngào nhất mà hắn từng hôn, hắn muốn mãi mãi như vậy nhưng đâu được. Linh Lam vội đứng dậy khom người kéo tay Hạo Thiên lên. Nàng không quan tâm tới cái gì vừa diễn ra hết nha, nàng chỉ biết giữ khách thôi à.

- Này, tên gì?- Linh Lam nhìn Vĩnh Kỳ hỏi.

- Hoàng Hạo Thiên!!!

- Hạo Thiên giúp ta đi, à không giúp quán ta đi mà. Ta hôm nay mở quán ngươi phải giúp ta nha, Hạo Thiên, Hạo Thiên đập choai, yêu Hạo Thiên!- Mỗi lần nói là Linh Lam lắc Hạo Thiên một cái. Hắn không giúp nàng thì ai giúp.

Hạo Thiên thì khác, tâm trạng rất vui khi nghe được câu nói cuối cùng. Hắn muốn nàng như câu nói đó.

- Mà "đập choai" là gì?
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 5
Quán ăn Vui Vẻ (2)
______________________
[SPOILER]
Trong một căn phòng toàn sắc đỏ, có một nam nhân khoả thân nửa trên đang ra sức chạy theo một cô nương. Hai người chạy quanh bàn, cuối cùng thì tên nam nhân cũng bắt được cô nương đó, đè nàng xuống giường cúi người hôn vào cổ.

- Ưm.... Vĩ ca ca...- Giọng nói yêu kiều của của cô nương đó vang lên nhè nhẹ. Hai tay đưa lên ôm cổ Sở Vĩ, nhâng đầu hôn môi hắn.

Nhưng chưa kịp hôn đã bị hắn tát cho một cái vang cả gian phòng. Nàng ta sợ hãi ôm má, sao nàng lại quên, hắn không muốn nữ nhân hôn môi hắn.

Hắn nhìn nàng, sự tức giận cũng như dục vọng cồn cào trong người. Hắn xé y phục cô nương đó không thương tiếc, để lộ cái yếm đào cùng nàn da trắng hồng. Còn cô nương đó, để mặc hắn hoành hành trên cơ thể từ trên suống dưới, từ trong ra ngoài, nàng yêu kiều phối hợp với hắn.

Ngoài cửa, có một bà mập đang đứng bên ngoài nghe những âm thanh mê hoặc của hai người kia. Bà hùng hổ đạp cửa xông vào, nhìn hai người không mảnh vải che thân còn đang giao hợp.

Cô nương đó sấu hổ chỉ biết rúc vào ngực của nam nhân. Sở Vĩ mặt dày, trước mặt mẫu thân làm thêm vài động tác nữa sau đó mới tách cả hai ra. Cô nương sấu hổ lại càng sấu hổ, nàng vội túm mềm che thân. Sở Vĩ quay ra túm tóc cô ta nhâng mặt lên, cho tinh hoa đâm thẳng miệng, sau đó nhảy xuống giường mặc y phục chỉnh tề.

Tú Bà đi tới ngồi xuống bàn, khuôn mặt liếc nữ nhân đê tiện dám dùng thân thể dơ bẩn của mình nằm dười hài tử mụ. Mụ nhìn Sở Vĩ ngồi trước mặt, rất nhanh bà cười tươi như hoa dùng giọng một tú bà chính hiệu.

- Vĩ Nhi con gặp chưa?

Sở Vĩ không nói gì, cầm bình trà rót ra hai ly. Hắn đặt bên mẹ hắn một ly, còn của hắn, hắn đưa lên miệng nhấm nháp. Hắn nhớ tới khuôn mặt tròn trĩnh như cái bánh bao, trắng như một bông hồng bạch, đôi mắt xanh của bầu trời cao, đôi môi hồng như cánh anh đào quả thật là một đại mỹ nhân.

- Vậy con có cách nào lôi con nha đầu đó về đây chưa?- Tú Bà cầm ly trà nhâm nhi ngụm nhỏ. Sao bà không hiểu hàm ý qua cặp mắt của Sở Vĩ.

- Nữ nhân thích nhất là địa vị, tiền tài. Con không tin lần này lại là ngoại lệ!- Hắn buông ly trà để xuống bàn. Với trình độ của hắn, hắn không tin hắn không thể làm gì. (Ngươi nghĩ ai cũng như vậy :73:)

Hắn đi ra khỏi phòng, theo đó là Tú Bà. Trước khi đi, bà hất mặt vào cửa phòng ra hiệu cho một tên có vẻ công tử, cũng khá bảnh trai. Hắn nở nụ cười gian tà, từ từ đi vào phòng đóng cửa lại.

- Mỹ nhân, cùng chơi nào...- Không ngần ngại, hắn lột đồ nhảy tót lên giường, kéo mềm xuống. Ánh mắt đỏ ngầu khi nhìn thân thể đỏ lên của cô nương đó, thân dưới ục ịch. Hắn không quan tâm có phải ăn lại như trâu hay không. Với hắn thoả mãn bản thân là quan trọng.

Cô nương đó không ngần ngại gì cùng tên công tử xa lạ đó phối hợp. Nàng còn vui vẻ kiều diễm rên nhẹ. Cùng hắn vui vẻ một đêm, dù sao đây cũng là nghề của nàng mà.
..........
- Đây đây, món ăn mà do Linh Lam ta làm chỉ có nhất!- Linh Lam bước ra trong chiếc tạp giề, trên tay bưng cái khay, trên khay có ba món. Nàng đi tới để từng món từng món xuống bàn của Hạo Thiên và Vĩnh Kỳ.

Hai người nhìn mấy món trên bàn, món ăn thì lạ hoắc, ngay cả người của hoàng tộc như Hạo Thiên, hắn còn chịu thua. Cả hai nhìn nàng khó hiểu. Liệu những món này có ăn được không?

- Sao? Đồ ăn có vấn đề sao?- Linh Lam hỏi khi thấy hai người nhìn mình. Nàng vội hỏi, dõ dàng ăn vẫn ngon mà.

- Cái này?- Hạo Thiên cầm đôi đũa chỉ vào tô có nhiều cái gì đó nhỏ nhỏ màu nâu. Cái này nhìn sơ có vẻ là thịt, nhưng ăn kiểu này thì liệu có bảo đảm?

- Thưa hai vị khách quan, trên bàn bao gồm: trứng chiên, thịt băm, canh cải!- Linh Lam vừa nói vừa chỉ tay phụ hoạ. Phải rồi, người thời này có biết gì về vài món bình dân của thời hiện đại đâu.

Cả hai cùng ăn thử không ngờ nó lại ngon như vậy. Cả hai cùng ăn thử các món còn lại, món ăn lại càng hấp dẫn.

- Miêu Viu Viu, không ngờ quán bà có khách đó!- Có một nam nhân, bên cạnh là người nữ nhân nhìn vô cùng xinh đẹp. Họ đi ngang quán thấy có người bèn đỗ lại hỏi.

- Phu quân, tên quán ăn này thật dễ thương, hay ta vào ăn thử?- Người nữ nhân bên cạnh bất trợt thấy biển hiệu. Nàng kéo phu quân vào trong quá. Trước đây toàn ăn bên Cao Sang. Lần đầu vào đây, bàn ghế gọn gàng sạch sẽ.

- Khách quan mời dùng thử?- Linh Lam trên tay bên khay nhanh nhẹn bước tới bàn hai người mới vào. Nàng đặt đồ ăn suống cho họ.

Cũng giống như hai người bàn bên, cả hai chưa từng ăn những món này. Họ dùng đũa ăn thử mà không khỏi hài lòng mà nhìn nhau gật đầu.

- Không ngờ quán ăn "không bóng" lại làm đồ ngon như vậy. Cô nương cho hỏi đây là những món?- Nữ nhân nho nhã cho miếng đậu hũ chiên vàng vào miệng, thật lạ đậu hũ có thể chiên giòn vậy sao? Còn có chút vị chua của cà chúa, vị mặn của gia vị.

(Các bạn, Lam không biết thời cổ trang có từng ăn thời nay chưa cho nên có chỗ nào sai sót mong mọi người chỉ giáo:p)

- Thưa khách quan, đây là một món ăn dân dã của chúng tôi, có tên "đậu hũ sốt cà chua", "thịt rang dừa", "canh cải"...- Linh Lam vui vẻ giải thích cho nữ nhân kia. Hai người nghe xong "ồ" một tiếng. Đây mà dân dã sao? Vô cùng lạ, cho dù hai người giàu có đi nhiều nơi chưa từng ăn những món này.

- Đại ca, đại tỷ, hai người sao vào quán này vậy?- Từ ngoài có vài ba tên nam nhân đi vào. Được hiệu của hai người mà họ gọi đại ca, đại tỷ kia ngồi xuống.

- À, tôi xin phép!- Linh Lam cúi đầu đi vào gian bếp.
....................
Canh hai khách mới về nghỉ, hôm nay vô cùng nhiều khách. Ai cũng khen món ăn ở đây vừa lạ vừa ngon. Có người nói giống như tên quán, mọi người vô cùng thoải mái và vui vẻ khi tới đây. Họ còn thấy Linh Lam mời những người ăn xin vào trong, trực tiếp làm vài món cho họ. Không những họ không khinh thường mà còn thấy quán vô cùng ấm áp.

- Nha đầu này!- Sau khi cho mấy đứa trẻ vào trong ngủ. Mèo Mẹ đi ra ngoài, thấy bàn ghế sạch sẽ. Bà lắc đầu nhìn Linh Lam gục ngủ trên bàn, bên cạnh nàng là mười khung gỗ. Bà đi ra vuốt đầu nàng, có lẽ nàng mệt lắm? Bà thấy mấy khung gỗ có chữ, nhìn sơ chữ ghi trên đó toàn món ăn.

Bà lặng lẽ đi vào mang mềm ra đắp cho nàng ngủ. Bà không bao giờ nghĩ quán ăn của bà lại đông khách như vậy. Tất cả là có nàng, nàng là ánh sáng của quán bà.
...........
Rầm

- Tại sao hôm nay Cao Sang lại không có khách?- Tú Bà bực mình đập tay xuống bàn. Cả ngày hôm nay, những khách giàu có đều mất tăm mất hơi.

- Dạ, quán ăn Vui Vẻ đã lấy hết khách rồi ạ!- Một tên nô tài mạnh dạng lên tiếng.

- Quán ăn Vui Vẻ?- Sở Vĩ tay ôm một mỹ nữ, nghe thấy có quán ăn dành khách với Cao Sang không khỏi bất ngờ. Quán Cao Sang chưa từng có quán nào đấu được, quán Vui Vẻ mới kia sao lại hơn được? Mà hắn tò mò là ai giám cướp khách của Cao Sang?

- Dạ, quán đó là của Miêu Viu Viu!- Tên nô tài nói tiếp.

Phụt!!!

Tú Bà uống hụm trà nghe được câu này phì hết ra làm mất hình tượng của bản thân. Mụ không ngờ, cái quán "không bóng" lại chiếm toàn bộ khách của mụ.

- Bà ta cũng được đó chứ!- Sở Vĩ đẩy mỹ nữ trên đùi mình ra. Hắn gật gù, không ngờ từ khi có "con" Miêu Viu Viu lại có thể nổi như vậy. Quả thực không bình thường, hắn cần tìm cách tóm gọn nàng.

- Nghe nói đều do cô nương xinh đẹp đó!- Tên nô tài nói tiếp.

- Ngươi biết nha đầu đó tên gì không?- Sở Vĩ nhàn nhạ hỏi.

- Dạ, hình như là Vũ Linh Lam!
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 6
Quán Cao Sang
_______________________
Thời gian thấm thoát trôi đi, Linh Lam đã xuyên không được một tháng đồng thời quán ăn Vui Vẻ cũng mở được một tháng, cái cách để thực đơn thời hiện đại nàng áp dụng vào thời cổ trang mà vô cùng hiệu quả, mới đầu không ai hiểu nhưng cũng vô cùng thú vị khi hiểu ra tác dụng và lợi ích của thực đơn. Hai mẹ con nàng sửa cho quán trọ to hơn khéo ngang hàng với Cao Sang, trong phần sửa sang cũng phải nhờ tới Hạo Thiên vì hắn là người góp vàng góp bạc cho quán nha.

Nhắc tới hắn, từ khi gặp nàng, sâu trong tim sâu trong tim hắn luôn có bóng hình nàng, nhiều đêm tương t.ư ngồi cười một mình. Hắn xuất cung cũng đã được một tháng cũng là lúc hắn sắp hồi cung, nhưng hắn không muốn xa nàng một chút nào. Ấn tượng đầu tiên về nàng là đôi mắt xanh lam đó, cùng tính cách của nàng. Ngày mai, hắn phải tới từ biệt nàng.

~ Sáng hôm sau ~

Hạo Thiên cùng Vĩnh Kỳ đi tới quán ăn Vui Vẻ, vì có vài chuyện cho nên bọn hắn mới tới vào lúc đầu chiều. Vừa tới quán thì thấy quán ăn có vẻ đang náo loạn, người này hoảng hốt nói với người kia càng hoảng loạn. Trong lòng Hạo Thiên canh cánh lỗi lo sợ lập tức vội vã đi tới. Vừa bước vào trong quán thì sáu đứa trẻ hôm trước chạy tới níu vạt áo hắn mà khóc.

- Linh Lam tỷ tỷ... :cry:!

Thấy tiểu nha đầu nhỏ của đám nói nửa trừng rồi oà khóc làm hắn càng như có ngọn nửa trong lòng. Hắn ngồi xuống vuốt mái tóc tơ của nha đầu ân cần hỏi.

- Lục Muội, có chuyện gì vậy?

- Tỷ ấy.... Tỷ ấy:cry:...- Một tiểu hài tử ấp úng nói sau đó cũng oà lên khóc càng làm cho tâm trạng Hạo Thiên như lửa đốt vậy.

- Được rồi, Nhất Ca, Nhị Ca, Tam Muội, Tứ Ca, Ngũ Ca, Lục Muội sáu đứa nói ta biết chuyện gì xảy ra?

Hạo Thiên mất kiên nhẫn quay sang nhìn từng đứa hỏi. Tam Muội và Lục Muội thấy hắn đáng sợ hơn mọi khi bèn oà khóc. Đúng lúc đó Miêu Viu Viu đi tới dỗ nhẹ bọn chúng, sau đó sai Nhất Ca dẫn đệ muội vào trong. Hạo Thiên đứng lên nhìn Miêu Viu Viu chưa kịp mở miệng bà đã tóm tay hắn mà nước mắt lưng tròng.

- Hoàng công tử, già xin công tử cứu con gái già có được không?

- Miêu phu nhân, có chuyện gì xảy ra với nàng ta?- Hạo Thiên hoang mang nhìn Miêu Viu Viu hỏi không dấu được sự no lắng.

~3 canh trước~

Quán ăn Vui Vẻ càng ngày càng đông vui, mọi người ra vào tấp lập. Ai ăn các món ở đây khen không ngớt lời. Ai cũng khe trù tử là người đáng yêu dễ thương, kính già yêu trẻ còn biết cách làm trò chọc những khách quan khó tính cười.

- Gián? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?

Sở Vĩ hất cả đĩa thức ăn xuống đất làm bao khách quan phải ngưng hoạt động, đưa mắt nhìn xuống đĩa thức ăn, trong đó bò ra ba con gián to đùng. Một tiểu nhị vắt khăn mặt trên vai chạy tới cúi đầu xin lỗi khách rối rít nhưng...

- Xin lỗi là xong sao?

- Này, chúng ta ăn không thấy gì tại sao của ngươi có gián?- Một nam nhân gần đó vỗ bàn đứng lên nói. Nghe câu đó các khách quan đều đồng tình với lời ông nói.

- Ta không cần biết cái gì, nhưng đĩa của ta có gián!- Sở Vĩ không vừa phản bác lại.

Hai bên, một Sở Vĩ một khách quan tranh cãi cuối cùng họ cũng đứng lên để bạc lại rồi bỏ đi với lí do hắn ngứa mắt. Còn tiểu nhị vừa rồi không biết làm thế nào chỉ biết ngó nhìn mọi người lượm bạc trên từng bàn ăn. Hắn thực sự không biết làm thế nào hết, hắn vốn là ăn mày cùng đám người đang làm ở đây nhưng quán ăn Vui Vẻ nhận họ, cho họ chỗ ăn, chỗ ngủ đầy đủ tiện nghi. Còn họ không muốn nợ hai mẹ con họ cho nên tình nguyện làm không công cho họ. Ai có tài nấu ăn thì làm trù tử, ai có tài mời khách, bưng bê, diễn trò thì làm cái đó. Từ khi vào ở trong quán Vui Vẻ những kẻ không nơi nương tựa từ già tới trẻ con đều vui vẻ theo đúng tên quán. Họ vô cùng yêu quý chủ ở đây, đặc biệt là Linh Lam. Mặc dù cứng đầu, khó bảo đôi lúc lười biếng nhưng vô cùng quan tâm người khác, lễ phép với mọi người. Nhưng chỉ vì mấy con gián mà làm hư danh cho Vui Vẻ người làm kẻ mang ơn như hắn không khỏi áy láy.

Trong lúc tên Sở Vĩ làm loạn Vui Vẻ và tên tiểu nhị đáng thương kia không biết ứng phó ra sao thì Linh Lam từ trong trù phòng đi ra. Hắn nhếch môi đi tới chỗ nàng, thô bạo cầm tay nàng kéo vào lòng làm bao người trong tiệm từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Miêu Viu Viu từ trong đi ra thấy nhi nữ bị cưỡng ôm vội đi tới.

- Sở công tử, quán chúng ta sơ sót công tử bỏ qua. Công tử bỏ con gái ta ra có được không?

- Nghe nói, con gái bà là trù tử nổi tiếng, nay lại sơ xuất làm đĩa của ta có gián làm sao ta thả nàng ta ra?

Hắn vòng tay kéo sát eo Linh Lam sát vào người. Nàng tức rồi nha! Nàng đẩy hắn ra và đá thẳng vào "xào huyệt" của hắn làm hắn lăn lông lốc dưới sàn. Miêu Viu Viu vội tới chỗ nàng, đứng sau lưng nàng can ngăn không cho nàng trống lạnh hất hàm với hắn.

- Ngươi cút khỏi đây cho ta!- Nàng hất hàm, một tay chỉ ra cửa. Dám lợi dụng thời cơ sao? Không có cửa nha!

- Sở công tử, tiểu nữ ngốc đã mạo phạm công tử, công tử bỏ qua cho tiểu nữ!- Miêu Viu Viu vội đi tới chắp tay với hắn. Hắn là người thế nào bà vô cùng dõ. Hắn là hài tử bảo bối của Tú Bà hơn nữa hắn còn biết chút võ nữa. Nàng xinh xắn như vậy chắc chắn hắn sẽ không tha cho nàng.

- Tha? Được! Bà làm con khỉ lộn ba vòng cho ta, ta sẽ tha!- Hắn ngồi lên cái ghế, ghếch khỉu tay lên bàn mà nhìn Linh Lam và Miêu Viu Viu. Thực sự cú đá đó không hề nhẹ nha, có lẽ nàng cũng là người luyện võ vì nàng không như nữ nhân yểu điệu thục nữ khác. (Linh Lam đai karate, judo)

- Ngươi!

Linh Lam tức giận sắn hai tay áo hùng hổ định bước tới thì Miêu Viu Viu ngăn nàng lại. Bà lắc đầu không cho nàng làm loạn.

- Được!

- Miêu phu nhân, là lỗi của nô tài để nô tài!- Tên tiểu nhị vội đi tới cản bà lại.

- Ta nói bà lộn không nói hắn!- Sở Vĩ hắn ép mẹ con nàng vào đường cùng.

- Để ta!- Linh Lam đi tới trước mặt hắn. Vừa rứt câu, hắn như chờ được thời cơ xoay người nàng lại rồi hắn đứng lên bế ngang nàng đi. Quá bất ngờ, nàng vũng vẫy nhưng không được.

~hiện tại~


Rầm

Hạo Thiên tức giận đập bàn một cái làm mọi người giật mình. Hắn đứng dậy ra hiệu cho Vĩnh Kỳ sau đó đi thẳng vào quán Cao Sang. Còn Miêu Viu Viu bà đứng vịn tay vào cửa nhìn theo hắn mà cầu nguyện mong hắn cứu được nàng. Người làm trong quán cũng không hứng thú gì mà làm tiếp. Nam nhân đi dọn dẹp rồi đóng cửa, nữ nhân an ủi mọi người, trẻ con thì khóc lóc bù lu bù loa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sở Vĩ phải cố gắng lắm mới ẵm nàng về phòng. Trên đường đi nàng dãy nảy, đánh cấu hắn làm hắn xuýt chút nữa là làm nàng té. Vào phòng, hắn dùng chân sau đẩy cửa lại, cuối cùng là đem nàng quẳng lên giường. Linh Lam như con chim sổ lồng vội tìm cách thoát khỏi đây, mới thò chân xuống đã bị Sở Vĩ đè xuống giường, chân tay bị hắn kẹp chặt.

- Nàng nghĩ sao mà chống đối với bản công tử ta? Bao lần tìm cách bắt nàng nhưng không thành, nhưng không ngờ lần này lại thành công tới vậy! Ha ha ha!

Nàng trợn mắt nhìn hắn, hắn bày trò sao? Sao nàng không nghĩ ra? Cố dãy dụa thoát khỏi hắn nhưng không được, hai tay bị hắn giữ hai bên, cái eo còn không uốn éo nổi chứ huống hồ gì là thoát.

- Thả ta ra tên khốn!

- Nàng càng làm ta thêm hưng phấn. Yên tâm, xong rồi ta sẽ thành thân với nàng, không để nàng chịu khổ đâu.

Sở Vĩ từ từ cúi xuống hôn trán nàng, một hành động hắn chưa từng làm với nữ nhân khác. Linh Lam cố giữ cho không ói mà nghĩ cách thoát thân, không phải các cụ từng nói... Nạt mềm buộc chặt sao?

- Nếu đã vậy ta phục vụ ngươi!- Linh Lam nàng có tài diễn xuất đó chứ nhỉ, dù vậy nàng chỉ muốn ói cho thật đã. Vừa nói xong hắn đã định hôn lên môi nàng thì nàng đã quay đi chỗ khác để hắn hôn hụt vào má.

Trước mắt hắn chỉ có nàng không như ở cạnh nữ nhân khác, trước đây chỉ có toàn thân thể nữ nhân là trong mắt hắn, còn bây giờ cả con người nàng đều khiến hắn điên đảo. Rời bỏ tay nàng chuyển xuống vuốt mặt nàng làm nàng không khỏi buồn ói. Nàng nhập vai diễn, khẽ đẩy hắn cho hắn nằm dưới, ngẩng người đưa tay tháo dây áo hắn và..... Đạp cho hắn một cái vào "chỗ hiểm" sau đó như con sóc chạy ra cửa. Chưa kịp mở cửa thì bị hắn tóc tay, giật ngược lại mà ôm trong lòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Công tử hi hi!

Thấy Hạo Thiên và Vĩnh Kỳ đứng trước cửa quán Cao Sang, hai tỳ nữ dùng giọng mật ngọt đi tới bên hai người. Nếu bình thường Hạo Thiên sẽ chú ý nhưng bây giờ ngự trị tim hắn chỉ có một nữ nhân. Hắn lạnh lùng hất tay tỳ nữ ra trực tiếp đi vào, theo sau là Vĩnh Kỳ.

- Công tử cần gì!- Tú Bà đi tới nhìn hai nam nhân một soái ca, một thiên hạ soái ca từ trên xuống dưới mà không khỏi ngầm cười. Nhìn tướng mạo không nhà giàu thì cũng con quan đại thần gì đó. (Hoàng thượng đó bà già:41:)

- Sở Vĩ đâu?- Hạo Thiên không quan tâm con heo màu trước mắt sắp rớt nước miếng. Bá đạo lạnh lùng ra lệnh làm bà ta không lạnh mà run. Bà ta thật nhiều chuyện, nếu hài tử bà làm bậy với Linh Lam thì tiệm Cao Sang chỉ còn cái tên.( :001: )

- Dạ nó đang bận!- Con trai bà đang tận hưởng người, làm mẫu thân như bà sao lỡ để con buồn.(@@')

- Ở đâu?- Hạo Thiên dùng đôi mắt ưng sắc hơn dao nhìn bà ta là bà ta lạnh sống lưng. Hắn sao không biết mẹ con bà là người thế nào.

- Dạ lầu 3, phòng 3!

Vừa rứt câu thì Hạo Thiên dùng khinh công nhảy lên lầu 3 chỉ trong tích tắc. Tìm đúng phòng 3 đạp cửa xông vào và cảnh trước mắt là.... ( :lasao: )
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 7
Mèo đi lạc
________________________
Trước mặt Hạo Thiên là Sở Vĩ cúi xuống gầm giường mà kêu ai đó ra ngoài, người trong gầm giường ngoan cố không chịu chui ra xem ra hắn đã quá lo lắng quá rồi. (^^')

- Linh Lam, nàng ra ngoài cho ta!!!?

Sở Vĩ vỗ mấy cái trên giường gọi Linh Lam. Thật sơ xuất để nàng chui vào gầm giường, hắn có thể dùng chân khí nhưng sợ làm nàng bị thương nên thôi. Mà hình như có người đá cửa thì phải? Hắn đứng dậy quay lại thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Hạo Thiên.

Hạo Thiên nhếch môi cười lạnh, nụ cười lạnh nhưng lại đẹp tới mê lòng người. Vừa lúc Vĩnh Kỳ đi tới, hắn khá ngạc nhiên khi không thấy Linh Lam nhưng giờ chưa phải lúc hỏi cho nên hắn lôi tên Sở Vĩ ra ngoài trước.

- Linh Lam, nàng ra đây!

Hạo Thiên đi tới chiếc giường cúi xuống nhẹ giọng gọi nàng. Nhưng ai đó có phân biệt đâu là bạn đâu là thù.

- Đồ lợn giống cút đi!

Trên khuôn mặt Hạo Thiên giờ chuyển sang màu đen như mực. Nàng cố tình chửi hắn sao? Hắn tới cứu nàng mà.

- Ta là Hạo Thiên!

Vừa rứt câu là nghe tiếng cộc đầu và tiếng suýt xoa phát ra từ bên trong gầm giường. Hắn đi ra ghế ngồi xuống nhìn cái đầu nhỏ thò ra.

- May quá cảm ơn ngươi nhiều!

Linh Lam chui khỏi gầm giường, tay xuýt xoa cái đầu. Nàng chạy tới chỗ Hạo Thiện cầm tay hắn đưa lên đưa xuống mừng rỡ. Hắn mỉm cười đứng dậy ôm nàng vào lòng thật chặt làm nàng không hiểu cái mô tê gì hết chỉ biết bất động cho hắn ôm. Hắn đưa tay gỡ mạng nhện trên đầu nàng còn khuyến mại hôn nàng vào trán nữa. Hắn sợ, rất sợ nhưng nhìn nàng không sao là hắn an tâm, dù y phục có xộc xệch trên dưới nhưng nhìn khuôn mặt khi đứng dậy thật đáng yêu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Linh Lam!

Vừa vào tới cửa là Miêu Viu Viu nhào vô mà ôm con gái khóc sướt mướt. Mấy đứa trẻ cùng mọi người trong quán bao vây nàng hỏi han làm nàng chóng cả mặt.

Sau khi ai nghe nàng kể xong sự việc khi ở cùng Sở Vĩ, ai ai trong quán đều tức giận hết. Nhưng tới đoạn nàng chui trong gầm giường thì ai trong quán cũng cười sặc xụa làm nàng tức tới đỏ mặt. Tối đó, quán lại mở cửa, khách quan hồi sáng nghe tin vội tới ăn và hỏi chuyện về Linh Lam. Ai cũng yêu quý nàng lên mừng rỡ trả thêm tiền để mừng nàng trở về.

Còn tên Sở Vĩ hả? Hắn bị Vĩnh Kỳ đưa vào trong rừng tới nửa đêm thì Hạo Thiên đi tới. Hai người họ chơi đùa với hắn một lúc, nhưng hắn yếu quá cho nên đã bị què một chân, chột một mắt rồi, à còn nữa hắn bị bọ cạp cắn lên câm luôn à không... Hắn bị điên luôn ý chứ. (Nhẹ tay ghê :015:).
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Mệt chết đi được!- Linh Lam nằm bò xuống bàn. Người nàng toàn mùi dầu mỡ, hôm nay khách đông quá cho dù có thêm trù tử nhưng không thể nói là không mệt được.

- Nhờ muội mà quán đông đúc hơn mọi khi!- Một tỷ tỷ cười nói làm bao người trong quán vỗ tay tán thưởng khiến Linh Lam đang mệt phải bật dậy vỗ ngực hênh hoang nói.

- Vì muội là thiên tài mà!

Vừa rứt câu cả quá trả bộ ói sau đó cùng nhau phá lên cười vui vẻ. Đang vui vẻ thì từ đâu có chiếc xe ngựa đỗ ngoài quán làm cả bọn tò mò chạy ra xem. Họ nhận ra xe của Hạo Thiên vì nhìn người cầm cương là Vĩnh Kỳ.

Từ trong xe, Hạo Thiên bước xuống với bộ bạch y tao nhã, trên đầu quấn dây có viên ngọc đen (không biết cái dùng cột tóc nam nhân là cái gì:((). Như nhận ra hắn phải đi cho nên....

- Hoàng công tử phải đi đâu vậy?- Nam nhân 1

- Ta phải đi rồi!- Hắn trả lời tên nam nhân nhưng mắt liếc nhìn nàng xem nàng có biểu hiện gì... Nhưng không thấy gì! Thật thất vọng! ( :99: )

- Ngươi đi đường bảo trọng nha!- Linh Lam thấy hơi buồn khi hắn đi. Hắn đi rồi thì khi kẹt ngân lượng biết tìm ai? ( :85: )

- Miêu phu nhân!- Hạo Thiên không thèm nhìn nàng mà bước tới chỗ Miêu Viu Viu nhìn bà một hồi rồi hít sâu một hơi rồi nói.- Ta muốn đưa Linh Lam theo!

Tai Linh Lam lùng bùng không nghe rõ gì hết. Nàng đưa mắt khó hiểu nhìn mọi người rồi nhìn hắn. Mọi người cũng không khá hơn chút nào nhất là Miêu Viu Viu, bà khó sử cúi đầu. Bà không muốn xa Linh Lam nhưng hắn rất tốt. Bà cũng già rồi không sống được bao lâu vậy cho nàng theo hắn cũng tốt. Bà từ từ đi tới bên nàng, cầm tay con gái bảo bối, đưa bàn tay thô sơ chai sần vuốt má nàng, không cầm được nước mắt bà khẽ nghẹn ngào.

- Lam Nhi, mẹ rất vui khi con tới bên mẹ...

- Ý mẹ là sao?- Linh Lam lắm chặt bàn tay đang xoa má mình. Chớp mắt vài cái tỏ vẻ không hiểu, sao lại đuổi nàng đi, nàng muốn ở đây với Mèo Mẹ của nàng với mọi người.

Các tỷ muội không kiềm được cũng bắt đầu rơi lệ. Họ đi tới ôm nàng vào lòng. Họ hiểu ý Miêu Viu Viu, Hạo Thiên là nam nhân tốt gia thế cũng tốt nàng sẽ được hạnh phúc ở đây mãi cũng không được. Nàng cưu mang toàn bộ mọi người không nơi nương tựa ở đây, đương nhiên họ không muốn nàng chịu khổ.

- Bên ngoài có nhiều món ngon con hãy đi một thời gian rồi hãy quay lại đây với mọi người!

Miêu Viu Viu biết nàng thích ăn vặt vội kiếm đại cái cớ mà cho nàng đi. Đúng như dự đoán, mắt nàng sáng lên, miệng cười toe ra chạy vèo một cái vào trong nhanh như chớp nàng đi ra với tay lải trên vai, non ton đi tới cầm tay Miêu Viu Viu.

- Vậy con đi nhé! Mọi người chăm sóc Mèo Mẹ cho muội nhé!

- Muội yên tâm! -
Mọi người đồng thanh.

- Ăn chán thì con về với mọi người!- Nàng chạy ra xe, trước khi lên vẫy vẫy tay.

- Uk!!

Họ đứng nhìn nàng được Hạo Thiên đỡ lên xe mà nửa vui nửa buồn. Họ vào trong khi xe đi khuất mà cũng tới lúc chuẩn bị mở cửa rồi. Hạo Thiên cũng rất bất ngờ với nàng, thay đổi nhanh như chong chóng.

~trong xe~

Thấy vai mình chũng xuống thì quay sang hoá ra nàng ngủ rồi, làm suốt cả đêm qua mà. Nhìn nàng ngủ thật đáng yêu! Vòng tay quay sau ôm nàng, tay còn lại gạt đám tóc mai đáng ghét che đi khuôn mặt đáng yêu của nàng. Nhìn nàng mà hắn không tử chủ cúi xuống hôn môi nàng, môi nàng ngọt và mềm mại khiến hắn không muốn rời khỏi, có điều hắn là người biết kiềm chế cho nên sau 1 phút hắn luyến tiếc rời khỏi vì sợ nàng thức giấc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đi tới giờ ngọ thì cả ba người đỗ lại quán ăn nhỏ mà ăn. Hạo Thiên ngồi cạnh gắp đồ ăn cho nàng, ban nãy trên đường nghe nàng than đói mà không khỏi đau lòng a vì hồi nãy trên đường có quán nào đâu. Bây giờ nhìn nàng ăn ngon lành cành đào nha. Nhưng mà mấy tên nam nhân kia không biết điều cứ nhìn nàng làm hắn không khỏi khó chịu.

- Con mèo này, hôm nay ta bắt được ngươi rồi. Xem xem ngươi ăn vụng của ta được nữa không!

Trong lúc ăn, có một con mèo trắng muốt (giống mèo Ba t.ư lông dài) nhảy lên quầy ăn cắp một con cá, chưa kịp hành động đã bị ông chủ tóm gáy xách gáy lên. Nó khom người nhìn ông ta đầy sợ hãi.

Cái việc này không một ai quan tâm, chỉ mình Linh Lam quan tâm thôi. Đang ăn, Linh Lam đặt đũa xuống đứng dậy đi tới đó làm Hạo Thiên đang gắp thức ăn cho nàng phải tò mò nhìn theo.

- Ông chủ, con mèo này?

- Cô nương, nó là con mèo hoang dạo gần đây hay tới đây ăn vụng đó mà!

Ông chủ chìa con mèo trước mặt Linh Lam. Nhìn đôi mắt màu lam giống màu mắt của nàng, nàng không cầm lòng chìa tay ôm nó vào lòng làm bao người tò mò ngước nhìn nàng. Nàng âu yếm vuốt ve nó, mới đầu nó khá sợ hãi nên dãy dụa mà vô tình cào vào tay nàng làm rớm máu nhưng thấy nàng hôn nhẹ trán nó mới ngoan ngoãn ngồi im trong lòng nàng. Ông chủ đang tròn mắt nhìn nàng, thì nàng nên tiếng.

- Ông chủ, ta mua con mèo này?

- Thôi không cần đâu, cô nương cứ giữ lại!

- Cảm ơn!

Hạo Thiên và Vĩnh Kỳ chưa hết ngạc nhiên khi thấy hành động đó của nàng. Đặc biệt Hạo Thiên nha, đối với hắn con mèo kia trong lần đầu gặp là ác cảm nha! (Ghen với mèo:035:)
Nàng về bàn ngồi, đặt nhẹ con mèo lên bàn thuận tay đẩy bát của mình ra cho mèo, còn với đũa gắp thêm cho nó ăn nha. Lại làm tăng ác cảm cho Hạo Thiên.

- Tay nàng bị thương rồi!-
Hạo Thiên chộp luôn tay đang chuẩn bị gắp đồ ăn của Linh Lam làm nàng bất ngờ buông đũa xuống.

- Có sao đâu? Ta quen rồi!- Gì chứ? Thời hiện đại nàng nuôi 5 con mèo, bị cào không biết bao nhiêu lần luôn mà có sao đâu.

- Gì mà không sao?- Hạo Thiên bực mình búng trán Linh Lam một cái rõ đau làm nàng ôm trán mà trừng mắt nhìn hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đó! Trước khi có mèo thì nói chuyện với hắn. Sau khi có mèo bơ luôn hắn. Nhìn nàng ngồi bên âu yêm, nói lời yêu thương với con mèo mà hắn không khỏi muốn đập chết con mèo đó nha. Còn nữa, nàng hết ôm rồi hôn nữa. Hắn khoanh tay trước ngực, tựa lưng ra sau, mắt nhắm hờ.

- Cưng chưa có tên nhỉ? Cưng có màu trắng tuyết nên gọi cưng là Bông Tuyết nha! Cưng là bảo bối duy nhất của ta. Moa :9:

Hạo Thiên phải kiềm chế nắm mới không túm gáy con mèo quăng đi cho rồi. Vĩnh Kỳ bên ngoài cầm dây cương mà không khỏi lắc đầu nha! Hoàng thượng của hắn thay đổi quá nhiều từ khi gặp Linh Lam, phải nói là... Cả hắn. ( :hayhay: )
[/SPOLIER]
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 8
Hồi cung
_______________________
- Linh Lam! Dậy đi, tới nơi rồi!

Hạo Thiên quay sang khẽ nay nữ nhân nhỏ đang gục trên vai mà ngủ ngon lành. Nàng mặc kệ tên nào đó cố nay nàng, nàng quay người cố dúc đầu sâu trong ngực hắn còn thuận tay vòng qua eo hắn mà ngủ như con mèo nhỏ vậy. Dù muốn như vậy mãi nhưng không phải bây giờ.

- Mừng Hoàng Thượng hồi cung! Vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế!!

Vừa mới được Hạo Thiên đỡ xuống xe thì bị đám quan lại đại thần kia làm Linh Lam giật mình xuýt té cũng may là có hắn đỡ. Hắn là Hoàng thượng? Hoàng thượng đấy! Sao hắn không nói sớm nhỉ? Để nàng kêu hắn để lại cho Mèo Mẹ vài rương vàng nhỉ ( :85: ).

- Miễn lễ!

- Tạ Hoàng thượng!!!- Quan lại đại thần nói sau đó đứng lên.

Nhìn cái bản mặt "không thể tin nổi" của Linh Lam, Hạo Thiên không khỏi mỉm cười. Hành động của hắn khiến bao quan vị đại thần phải há hốc miệng kinh ngạc. Trước đây hắn chưa từng cười cho du có gần với mẫu hậu hay Quận chúa mà bây giờ vì nữ nhân mà cười.

- Hoàng huynh, huynh có thể đừng mang "yêu nữ" về cung được không?

Từ đâu có một nữ nhân mặc tử y nhạt đi tới, nàng chú ý tới Linh Lam không khỏi nhìn bằng ánh mắt khinh thường. Vì mải ngắm nhìn xung quanh mà Linh Lam không để ý tới lời Quận chúa nói không thì cũng có chuyện. Hạo Thiên không nói chỉ đi tới lườm Quận chúa một cái như ám chỉ "đừng làm loạn" làm nàng chỉ biết đứng khoanh tay tại chỗ

Giờ Linh Lam mới để ý tới cô Quận chúa kia. Oa! Trông nàng thật đẹp thật lộng lẫy, Linh Lam muốn làm bạn với nàng nha. Quận chúa có vẻ đẹp kiêu xa ngọc ngà, tướng mạo vô cùng mạng mẽ không yểu điệu như mấy cô Công chúa, Quận chúa trong ti vi. Nàng cười tinh nghịch đưa tay lên chào mà quên luôn mình đang ở thời đại nào.

Mọi người tròn mắt nhìn nàng, nàng làm trò gì vậy? Quận chúa Hoàng Tường Vi đã phải thay đổi suy nghĩ về Linh Lam. Nàng thật đáng yêu nhưng.... Nàng không thể để Đại Hoàng huynh có được Linh Lam mà là Nhị Hoàng huynh. Hạo Thiên vốn có 5 nữ nhân bên cạnh toàn thuộc dạng yêu nữ cả, họ luôn tìm cách sinh sự với nàng may mà nàng có võ không thì cũng bị họ bắt nạt. Còn Nhị Hoàng huynh của nàng tới nay chỉ có một thê tử mà cũng xếp vào yêu nữ, lễ thành thân của hai người là ép buộc từ phụ Hoàng nàng, ả ta tên Vân Yên con gái của hảo bằng hữu phụ Hoàng nàng, ả say mê Hoàng huynh nàng cho nên lễ thành thân này là ép buộc. Nhưng liệu Hoàng huynh nàng có chấp nhận Linh Lam? (Ngược lại Quận chúa yêu dấu:54:)

- Thần thiếp cung đón Hoàng thượng hồi cung, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Từ trong một nữ nhân mặc phụng y đội mũ phụng đi tới theo sau là 4 nữ nhân ăn mặc khác nhưng cũng rất cao quý. Tường Vi nhìn họ mà không khỏi khó chịu nha!
Năm người đi tới khịu gối trước mặt Hạo Thiên đồng thanh.

Hạo Thiên quá nhàm trán với năm nữ nhân xuốt ngày đấu đá tranh giành quyền lợi kia, cho lên chỉ lạnh lùng ra hiệu bằng tay.

Năm người nói "Tạ Hoàng thượng" rồi đứng lên, họ chú ý tới Linh Lam trong lòng khổi nổi lên ngọn lửa, đặc biệt là Hoàng hậu Trần Phù Dung. Lại mang nữ nhân về, lần nào xuất cung cũng mang nữ nhân về, xem ra nàng phải làm cho nữ tử mới kia sống khổ chết khổ. Nàng lắm tay thật chặt, mím môi tới bật máu dùng cặp mắt nảy lửa nhìn Linh Lam.

- Mẫu hậu đâu?- Hạo Thiên đi tới bên Tường Vi hỏi.

- Người trong tẩm cung dưỡng bệnh rồi. Người nói muội ra ngoài đón huynh!- Tương Vi từ từ trả lời.

- Đưa Trẫm vào bên trong!

- Được!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên đường tới tẩm cung hai huynh muội hàn huyên đủ thứ nhưng đa phần là liên quan tới Linh Lam.

- Hoàng huynh ra ngoài khi về đừng mang nữ nhân về có được không?- Tường Vi nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp quay sang lườm Hoàng huynh. Mặc dù có chút thiện cảm với nữ nhân kia nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

- Không có lần nữa!

Vừa rứt câu Hạo Thiên đẩy cửa đi vào tẩm cung Thái hậu. Bao tỳ nữ nên trong khịu chân hành lễ với hắn được lệnh và lui ra ngoài. Hắn tới phụng sàn thái hậu ngồi bên cạnh đưa tay cầm lấy tay mẫu thân.

- Hạo nhi, con về rồi! Khụ khụ!

Hoàng Thái hậu Thiên Vi khẽ đưa bàn tay đã có chút ít nhăn nheo khẽ đưa lên sờ khuôn mặt hảo soái của Hạo Thiên thều thào nói khẽ. Mặc dù nhan sắc bà vẫn đẹp nhưng tái nhợt do bị bệnh mấy ngày nay.

- Trẫm sẽ ở bên mẫu hậu!

Thiên Vi cảm động trào nước mắt khẽ khàng gật đầu. Hắn nâng dựng người bà dậy, bưng bát thuốc từ nha hoàn, đảo nhẹ thổi hơi cho nguội rồi đúc cho mẫu hậu uống. Tường Vi đứng bên cạnh mà mỉm cười hài lòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Linh Lam đi tham quan khắp nơi trong cung. Mọi thứ ở đây thật to và đẹp nha. Ngự hoa viên rộng lớn biết bao là hoa đẹp và rực rỡ khoe sắc, có hồ cá vàng trong thấy đáy, có vườn trái cây với đủ trái cây tươi ngon nàng ăn no quá trời luôn (ham ăn). Còn có mấy con chim câu nhốt trong lồng tuyệt đẹp, chưa kể kiến trúc Hoàng cung rộng lớn, thiết kế tuyệt đẹp nữa.

- Nô tỳ biết lỗi Mễ phi tha tội!

Cô nha hoàn Hồng Dương đáng thương lỡ tay làm đổ ấm trà nóng lên người Mễ phi nên bị ả ta đánh không thương tiếc. Hồng Dương té nhào xuống đất, tay ôm mặt ngước nhìn Mễ phi.

Cát phi tên đầy đủ là Cao Cát Mễ, trước đây là nữ nhân được Hạo Thiên sủng ái nhất (vào đêm:bucminh:) nhưng hôm nay hắn mang nữ nhân về biết mình như mấy yêu nữ trước bị thất sủng đâm ra giận cá chém thớt. Thực ra, mỗi lần hoan ái tới ê người ả ta lại đánh Hồng Dương để... Giảm đau (><)

Hồng Dương mới vào cung được 1 năm vào khoảng thời gian Cát Mể được lạp phi. Nàng không hiểu dõ về luật cung, đã vậy luôn bị tì nữ của phi tần khác ức hiếp còn bị chủ tử hàng ngày đánh đập dã man. Một tháng trước - cái thời gian Hạo Thiên xuất cung, Cát Mễ ngày nào cũng cầm doi đánh nàng làm nàng đau nhức nhưng không giám kêu ca vì chốn hậu cung là địa ngục trần gian.

- Đánh cho ta!

Cát Mễ không quan tâm ra lệnh bao tỳ nữ bên cạnh cùng ả tỳ nữ thân cận lao vào đánh Hồng Dương một cách tàn nhẫn, nàng chỉ biết nằm dưới đất mặc bao kẻ tàn nhẫn chà đạp. Trong lúc tuyệt vọng gần như là ngất đi thì có một tiểu tiên đáng yêu xuất hiện.

- Dừng tay!

Rầm

- Lại là ả tiện nhân nhà ngươi!

Nhìn thấy Linh Lam, Cát Mễ tức giận đập tay xuống bàn đứng dậy. Linh Lam không hề sợ, từng bước đi tới chỗ Hồng Dương, bao tỳ nữ ở đó tản ra lui về phía sau Cát Mễ. Nàng cúi xuống đỡ Hồng Dương làm nàng ta ngạc nhiên.

- Tỷ không sao chứ?

- Nô tỳ không sao!- Hồng Dường ngỡ ngàng trước đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp kia. Nàng thấy nữ nhân trước mắt vô cùng ấm áp, nàng mong sẽ được hầu hạ nữ nhân trước mắt mãi mãi.

- Tiện nhân! Sao ngươi thấy Mễ phi mà không hành lễ!- Nô tỳ thân cận Cát Mễ uốn éo lên tiếng. Ả ta không biết điều đi tới chỉ tay vào mặt Linh Lam. Hồng Dương xanh mặt đứng sau lưng nàng lo sợ. Còn nàng, nàng đưa tay lên bẻ ngoặt tay tỳ nữ đáng ghét. Đừng nghĩ nàng yếu đuối, ở thời hiện đại nàng được học karate, judo và teewondo (k biét viết đúng k :xinloi:) đều thuộc loại xuất sắc.

Tỳ nữ chết tiệt đau đớn kêu lên. Cát Mễ tức giận đi tới kéo tỳ nữ ra sau. Vung tay quá đầu chuẩn bị cho Linh Lam một bạt tai thì...

- Dừng tay!

Âm ngữ lạnh lùng làm Cát Mễ dừng tay nhìn ra sau. Ả tay nghệt mặt nhìn Hạo Thiên thần khí lạnh lùng đi tới dáng một bạt tai thẳng mặt ả ta làm ả ta ngã xuống, ả tì nữ vội ngồi xuống đỡ chủ tử.

- Chàng...

- Trẫm vừa hồi cung nàng đã gây chuyện. Từ nay, bất kể ai đụng vào Lam phi giết không cần hỏi!

Âm ngữ lạnh lùng phả ra từng chữ khiến người nghe lạnh thấu sương mà khắc cốt ghi tâm. Linh Lam không quan tâm quay người dìu Hồng Dương đi, theo sau là Hạo Thiên. Cát Mễ được tỳ nữ đỡ đứng lên, một tay ôm má cắn môi tới bật máu.

- Tiện nhân, ta không tha cho ngươi đâu!
 
Last edited:

Tuyết Lam

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 9
Đại sự bất thành
_______________________
Theo đuôi Linh Lam về phòng của nàng, Hạo Thiên không khỏi khó chịu khi nàng cứ quan tâm cho cô nha hoàn Hồng Dương kia. Ngồi trên bàn uống trà ngắm nhìn nàng thoa thuốc băng bó cho nha hoàn, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Nàng thật tốt, rất quan tâm người.

- Đa tạ Lam Phi đã giúp nô tỳ!- Hồng Dương vội đứng dậy quỳ xuống hành lễ với Linh Lam. Ban đầu nàng hơi bất ngờ hồi sau mới bất mãn đứng dậy kéo Hồng Dương đứng dậy thuận tay nhéo mũi nàng ta chu luôn cái mỏ xinh xinh:" Không phi phủng gì hết! Xưng hô tỷ muội mọi lúc mọi nơi!"

- Nhưng....- Hồng Dương ái ngại nhìn Hạo Thiên. Nàng chỉ là một nha hoàn bé nhỏ sao có thể kháng lệnh vua một nước được. Hơn nữa Linh Lam là phi sủng ái nhất sao nàng có phước sưng tỷ gọi muội được?

Hiểu ý Hồng Dương, Linh Lam quay sang nhìn Hạo Thiên đang ung dung uống trà kia. Nàng quay sang đặt hai tay lên hai vai Hồng Dương mỉn cười trấn an và nàng nói một câu rất chi bá đạo:"Mặc hắn!".

- Nếu Trẫm không đồng ý?- Hạo Thiên lấy lại bình tĩnh khi nghe câu nói của Linh Lam. Không lẽ nữ nhân nghịch ngợm này được chiều quá hoá hư sao? Không coi ai ra gì vậy để hắn xem nàng làm gì được nào.

- Ngươi không đồng ý kệ ngươi, ta đồng ý kệ ta!- Linh Lam cho một tay vành một con mắt ra le lưỡi Hạo Thiên, hành động cực đáng yêu khiến hắn khẽ cười nhẹ còn Hồng Dương trợn ngược con mắt lên. Đây là nữ nhân Hoàng thượng sủng ái đây sao? Thật đáng yêu.

- Nàng có quyền hay Trẫm có quyền đây?- Hạo Thiên đưa mắt nhìn Hồng Dương làm cô nha hoàn bé nhỏ sợ run người. Nàng vội quỳ xuống làm Linh Lam bất ngờ.

- Lam Phi, Hồng Dương chỉ là phận nô tỳ không dám trèo cao xưng hô tỷ muội với người. Người đừng như vậy không nô tỳ sẽ mất đầu!

Linh Lam đơ miệng luôn, sao nàng quên Hoàng thượng là vua một nước trên triệu người. Hồng Dương là nha hoàn bé nhỏ sao có thể kháng chỉ? Nhưng nàng không thích làm chủ tớ gì cả. Mà khoan... Lam Phi tức là vợ thứ sao? Nàng thành vợ thứ của hắn khi nào? Sao nàng không biết vậy? Thôi chuyện vợ chồng gì đó tính sau, trước tiên là phải có bằng hữu trong cung trước đã.

Nghĩ là làm, Linh Lam đi tới lay tay Hạo Thiên như trẻ làm lũng cha vậy, ngước đôi mắt xanh lam mở to hết công xuất. Cái miệng bắt đầu thao thao bất tuyệt." Hạo Thiên, ta không muốn làm phi gì đó đâu. Ta muốn có tỷ tỷ chơi cùng, ta muốn có bằng hữu!"

Nghe cái vế đầu, Hạo Thiên hắn đã không thích rồi làm sao để vào não vế sau. Hắn ngồi, nàng đứng, hắn an nhàn nghe nàng lải nhải, nàng lải nhải tới mỏi cả miệng. Tức quá lém luôn tay hắn đứng trống lạnh làm nha hoàn Hồng Dương suýt té xỉu.

- Ta muốn làm gì là quyền của ta, không khiến ngươi. Ta không cần ngươi, đi chỗ khác chơi đi!- Nàng khoanh tay trước ngực, chân dậm dậm tại chỗ, mặt hất hướng khác mắt mũi nhắm tịt nhìn cực đáng yêu. Hạo Thiên ra hiệu cho Hồng Dương, hiểu ý nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ngay cả Hạo Thiên khoá cửa lại mà Linh Lam vẫn giữ bộ dạng cũ. Hắn đi tới ôm nàng từ phía sau làm nàng giật mình ngoảnh ra sau.

- Trẫm để nàng làm những gì nàng muốn!- Âm hơi khàn khàn nói nhẹ tai nàng. Nàng vốn là một người ngây thơ nên không hiểu hàm ý qua giọng nói là thế nào.

- Chỉ ta mới có quyền với tỷ ấy ngươi không là gì!- Con mèo nhỏ bắt đầu có sự tham lam khiến Hạo Thiên không khỏi buồn cười nên cười nhẹ. Nàng còn muốn là người duy nhất được quản nha hoàn Hồng Dương ngay cả hắn cũng không là gì? Không sao chỉ cần nàng vui là được: "Ta đồng ý!"

Hắn quay nàng đối diện với hắn, nàng cũng không hiểu mô tê gì chỉ biết trong lòng đang bất an về cái gì đó. Nàng dũng cảm nhìn thẳng mắt hắn, hắn nhìn thẳng mắt lam của nàng nhờ chút ánh sáng của nến mà mắt nàng trở lên lấp lánh hơn. Hắn mỉm cười, nụ cười sói gian đứng trước mặt mèo ngốc, mèo ngốc ngây thơ thấy hắn cười cũng cười theo khiến dục vọng trong hắn cồn cào. Hắn đưa bàn tay lắm lấy bàn tay thon nhỏ của nàng đặt lên tim của mình khiến nàng thấy tim hắn đập thật mãnh liệt cảm tưởng sắp bay ra khỏi lồng ngực. Tim nàng có thế đâu nhỉ? Chỉ thấy đập mạnh do lo lắng gì đó mà chính nàng cũng không biết.

- Từ khi gặp nàng... Ta đã...

- Sao?- Nàng nhìn hắn hỏi. Nhìn kĩ hắn cũng có chút gọi là soái chứ cũng đỗi bình thường (hảo soái vậy mà....) hắn nói lấp la lấp nửng làm nàng tò mò muốn chết.

- Ta yêu nàng!

Nàng thấy tai mình lùng bùng hết chỗ nói, hắn nói gì nhỉ? Yêu nàng? Uk hình như vậy! Nàng ngước lên nhìn hắn tính mở miệng để nói nhưng bị hắn chặn lại bằng một ngón tay thon dài. Hắn không muốn nghe, hắn biết nàng sẽ nói gì hắn không muốn nghe, qua đêm nay rồi nói chuyện. Hắn bế ngang người nàng làm nàng giật mình vòng tay qua cổ ôm hắn, dục vọng càng tăng lên nhưng vẫn cố tới khi phút chót mới hạ thấp mình thành cẩu Hoàng đế. Để nhẹ nàng nằm dọc giữa giường khiến nàng hơi chột dạ, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lo sợ. Khẽ thở dài khi thấy Hạo Thiên tháo mỗi đôi giày cho nàng mà mất cảnh giác nhất thời. Hắn nhẹ đè lên người nàng khiến nàng mở to con mắt nhìn hắn... Hắn làm gì vậy? Đây là câu hỏi nàng tự hỏi mình. Hắn cúi xuống hôn trán nàng làm nàng mở to con mắt hơn nữa. Thời nay hôn chúc ngủ ngon lạ quá (=='). Một tay luồn xuống eo nàng - nơi mẫn cảm nhất khiến nàng uốn éo thân thể càng làm hắn ham muốn hơn và từ Hoàng đế anh minh biến thành cẩu Hoàng đế trong tích tắc. Nàng chống hai tay vào ngực hắn mà đẩy ra mà không biết điều này thành liều thuốc kích thích sự ham muốn mạnh hơn. Đôi mắt đỏ ngầu, trước mắt chỉ có nàng và mãi mãi cũng vậy. Cho dù muốn hay không nàng vẫn phải cùng hắn qua đêm, không cần biết nàng hận hắn hay không chỉ cần nàng là của hắn cho dù là đại cẩu Hoàng đế cũng được. Hắn đưa tay tháo vạt bộ xiêm y màu lam của nàng để lộ chiếc yếm trắng thêu dấu chân mèo màu đen thật đáng yêu cùng nàn da trắng nõn càng khiến hắn mất kiểm soát hơn. Linh Lam giật mình khi thấy hành động của hắn, nàng càng muốn thoát sớm hơn thời đại của nàng, nàng vốn bình tĩnh và mạnh mẽ không phải động cái là khóc và bây giờ cũng vậy. Nàng bình tĩnh giải quyết từng vấn đề nhưng có lẽ quá bất ngờ nàng không giữ nổi sự bĩnh tĩnh nước mắt khẽ rơi mà con sói gian không hay biết. Hắn giữ đôi tay đang làm loạn của nàng chỉ với một tay, tay kia đưa lên thân thể nàng mà cảm nhận. Thân thể nàng run lên, cố giữ bình tĩnh để thoát thân trước khi quá muộn nhưng nàng chỉ là nữ nhi dù học các loại võ nhưng hắn là nam nhi nội khí đầy người sao nói thoát là thoát được. Hắn điểm huyệt nàng khiến nàng không nhúc nhích nổi, mở to đôi mắt nhìn hắn tháo y phục trên người mình khuôn mặt dần ửng hồng. Hắn chỉ để mỗi chiếc yếm trắng cùng với thân dưới của y phục, hắn tháo nốt y phục của hắn. Thân hình vạm vỡ khiến nữ nhân đổ máu còn nàng đã nhắm tịt mắt từ lâu nên không cần biết thân hình hắn thế nào. Hắn đưa đôi môi áp đôi môi anh đào căng mọng đầy khiêu gợi ai mà ngờ được chuyện gì xảy ra. Ánh sáng màu trắng bao trùm lấy gian phòng khiến hai người phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt...

- Linh Lam? Nàng ở đâu?- Khi nhìn dõ được rồi hắn chỉ phát hiện ra mình đang đè lên y phục của Linh Lam và trên ngực có một vết cào nhẹ. Nàng thì mất tích không dấu vết. Thấy ánh sáng của trăng dọi vào phòng thì mới biết nàng đã chạy mất rồi. Hắn tức giận hét lớn, chỉ chút nữa thôi nàng sẽ là của hắn mãi mãi. Nàng đi đâu rồi?

Nửa đêm, Hoàng cung náo loạn chỉ vì một nữ nhân. Còn nữ nhân kia không hiểu sao mình trèo lên lóc nhà dễ dành như vậy, khi nhìn xuống tay mình... Ôi tay đâu rồi? Tay đây! Nhưng tay này là tay mèo mà? Chuyện gì xảy ra vậy?
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top